Bách Luyện Thành Thần

Chương 1281





Trong hoàn cảnh này, linh hồn kia cũng không thi triển sức mạnh thật sự của thần.

Mà trong linh hồn này chỉ ẩn chứa ẩn đạo, để bản thân võ giả hiểu được thần đạo của của vị thần đó.

Một mình trấn thủ tòa thành cô độc này, dùng một đao để chống lại thiên quân vạn mã.

Trên người võ giả Ma tộc này ẩn chứa khí phách “trên trời dưới đất chỉ có ta là nhất”.

Sau một đao kia, không đại quân Ma tộc kia không còn ai có thể đứng lên.

Đương nhiên là ngoại trừ La Chinh...

Nhưng sau khi tránh được luồng đao khí đó, La Chinh vừa bò dậy thì ánh mắt võ giả Ma tộc đã rơi trên người hắn.

Bị võ giả Ma tộc nhìn chằm chằm, La Chinh liền cảm nhận được một uy thế khổng lồ.

“Vì sao... ngươi lại không nằm xuống?”

Võ giả Ma tộc gầm lên khiến linh hồn La Chinh cũng không ngừng chấn động.

Nhưng ánh mắt La Chinh vẫn rất kiên định, hắn chỉ lạnh nhạt đáp: “Hai chân ta không gãy, tất nhiên sẽ không nằm xuống.”

“Không chịu nằm xuống, vậy thì quỳ!”

“Hừ!”

Võ giả Ma tộc vung đại đao trong tay lên chỉ về La Chinh ở phía xa mà đè xuống.

Đao này chưa đè xuống người La Chinh, nhưng hắn đã lập tức cảm nhận được áp lực to lớn áp chế ở đầu vai mình.

Dưới lực áp chế to lớn, hai đầu gối La Chinh hơi mềm đi. Lực áp chế ẩn chứa trong khí thế sắc bén, bá đạo này giống như một ngọn núi lớn, đè trên người La Chinh.

Lúc này, La Chinh đang ở thể linh hồn, mà sức mạnh của lực áp chế này cũng không phải sức mạnh thật sự, thế nên tất nhiên hắn không thể dùng lực vảy rồng để chống cự.

“Còn không quỳ xuống thần phục ta!”

Võ giả Ma tộc chợt quát một tiếng.

Đại đao hạ thấp xuống thêm hai phân nữa, lực áp chế cũng tăng thêm hai phần, sức mạnh La Chinh phải chịu cũng tăng thêm hai phần.

Đối mặt với sức mạnh như thế, hai chân La Chinh vẫn đứng thẳng, vững vàng đứng hiên ngang tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm võ giả Ma tộc, trên mặt không hề có vẻ thỏa hiệp.

“La Chinh ta không quỳ lạy trời, không quỳ lạy đất, cả đời không hổ thẹn, sao có thể quỳ gối trước ngươi?” La Chinh lạnh lùng đáp, toàn thân lại thẳng thêm mấy phần.

Võ giả Ma tộc cười lạnh:”Không quỳ? Vậy thì chết đi.”

“Vèo!”

Đại đao vung ra.

Một luồng đao khí lớn không gì sánh được cuốn theo thế chí tôn, mạnh mẽ bổ xuống La Chinh.

“Hừ!”

La Chinh cũng không hề khoan nhượng.

Mặc dù thanh kiếm lớn hắn lấy từ tay binh lính Ma tộc không hợp lắm, nhưng trên phương diện linh hồn vốn lấy khí thế để giao đấu.

Hắn cũng chém ra một kiếm tương tự.

“Ầm!”

Kiếm ý của La Chinh chém ra va chạm với luồng đao khí lớn kia, sau đó lập tức bị chôn vùi. Rõ ràng sức mạnh của hai người không cùng một cấp bậc.

Thấy thế, mắt La Chinh bắt đầu tập trung, sau đó lùi lại mấy trượng.

Trong lúc lùi lại, ánh mắt hắn bỗng thay đổi. Tất cả tình cảm trong mắt đều đã tiêu tan, thay vào đó là ánh mắt cực kỳ sắc lạnh.

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

“Vèo!”

Kiếm chiêu của Dịch Thần Nhất Kiếm vốn dựa vào mức độ cảm ngộ của linh hồn để chém ra.

Bây giờ La Chinh đang ở trạng thái linh hồn, chẳng khác nào đã giũ sạch quần áo, thế nên khi Dịch Thần Kiếm kết hợp với Đoạn Tình thì kiếm này cũng càng thuần túy hơn.

“Vụt!”

Luồng đao khí lớn va chạm với kiếm ý sắc bén của La Chinh, phát ra âm thanh trầm đục.

Mặc dù kiếm ý nhỏ bé, nhưng lại kiên cố không gì sánh được. Sau khi va chạm, đao khí cứ thế nứt ra một vết.

Đợi đến lúc đao khí khuếch tán đến bên người La Chinh, thì hắn cứ thế chui qua vết nứt đó...

“Hử?”

Lần này, mặt võ giả Ma tộc đầy sửng sốt.

Gã là ấn ký của thần, dĩ nhiên không có thực lực của thần, nhưng một đao vừa chém ra kia đã cực kỳ bá đạo, thế mà lại bị tiểu bối trước mắt hóa giải dễ dàng như vậy?

“Vụt!”

Võ giả Ma tộc lại chém ra một đao.

Lại là đao khí vô cùng bá đạo.

Đối mặt với đao khí như vậy, vẻ mặt La Chinh vẫn chỉ một biểu cảm, kiếm lớn trong tay lại vung ra, phá nát đao khí này lần nữa.

Sau hai lần liên tục phá nát đao khí của võ giả Ma tộc, võ giả Ma tộc cười lớn. Gã vác đại đao lên người rồi bỗng nhiên bước thẳng về phía La Chinh.

Nhìn thấy võ giả Ma tộc đi thẳng về phía mình, sắc mặt La Chinh vẫn lạnh nhạt, trường kiếm lượn trên không trung một vòng rồi lại đâm về phía võ giả Ma tộc.

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

Cho dù chỉ là ấn ký thì La Chinh cũng không có khả năng chiến thắng được.

Nhưng dù sao hành lang Đế Giả này cũng chỉ là một cuộc thử thách, nếu đã có thể thì La Chinh cũng sẽ phát huy hết thực lực của mình.

Hắn tin, nếu như ngay cả hắn cũng không thể thông qua hành lang Đế Giả thì e là chẳng có mấy ai trong chiến trường mộng ảo này có thể thông qua. Huống hồ, lúc thông qua bó đuốc thứ nhất, cô gái tên là Vũ Hàn cũng chưa phân cao thấp với hắn. Bởi dù sao lối hành lang này cũng chỉ là một thử thách về thần đạo và cảm ngộ.

“Keng!”

Đao kiếm va chạm, phát ra một tiếng giòn vang.

Thân hình La Chinh bỗng lui lại, sau đó lập tức chém ra một kiếm nữa.

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

Dịch Thần Nhất Kiếm chỉ có một chiêu kiếm, chính là chiêu thức biến phức tạp thành đơn giản, nhưng trong đơn giản lại có một chiêu phức tạp.

Dựa vào Đoạn Tình thì có thể phá tới chục nghìn chiêu kiếm...

Ban đầu, Dịch Kiếm Thiên Tôn đã lấy thực lực của Thiên Tôn để chống lại thần, như vậy có thể thấy uy lực của một kiếm này lớn tới mức nào.

“Keng!”

“Keng!”

“Keng!”

“...”

Từ trước đến nay, không có ai có thể đối kháng với ấn ký của vị thần này được nhiều chiêu như vậy. Hơn nữa gã cũng phát hiện, trong kiếm khí của tên nhóc trước mắt chứa đựng một loại khí thế không yếu hơn mình bao nhiêu.

Trong mắt vị thần này, đây chính là chuyện vô cùng thần kỳ.

Dù sao trong đao của gã cũng chứa đựng thế bá giả, gã dùng điều này để chứng minh thần đạo.

Một tên nhóc Thần Hải Cảnh, dựa vào cái gì mà có thể dùng một chiêu kiếm để chống lại mình?

“Ngươi tu luyện kiếm pháp gì?” Võ giả Ma tộc lạnh lùng hỏi.

“Không biết à?” La Chinh mỉm cười, lại chém trường kiếm trong tay ra: “Muốn học? Ta có thể dạy ngươi.”

“Keng!”

Đao kiếm va chạm.

“Giỏi, giỏi, giỏi! Còn ngông cuồng hơn cả ông đây năm đó.” Nghe được lời này của La Chinh, võ giả Ma tộc không những không giận mà còn cười, trong mắt còn có vẻ tán thưởng.

Nhưng mà dưới một đao này, thanh kiếm dài trong tay La Chinh liền ầm ầm vỡ vụn.

Thanh kiếm lớn La Chinh tạm thời lấy đi này là binh khí chẳng có phẩm cấp gì, thế nên lần va chạm này đã khiến nó vỡ nát.

Thấy vậy, võ giả Ma tộc thừa cơ tiến lên. Mục đích của gã không phải là đánh chết La Chinh, mà lần này gã vừa đảo mắt nhìn rồi vung nhẹ thanh đại đao một cái, trên mặt đất cách đó không xa liền có một thanh kiếm bay vụt về phía La Chinh.

“Ta không tin ngươi có thể phá chiêu này của ta. Cầm chắc kiếm của ngươi đi.”

Dứt lời, võ giả Ma tộc đột nhiên chém lên bầu trời.

Một đao! Hai đao! Ba đao...

Mây đen giăng đầy trời, liền bị đao khí của hắn chia cắt.

Sau khi chém ra mấy đao, võ giả Ma tộc lạnh giọng: “Đao là bá giả, suốt đời này ta đã theo đuổi thế bá giả, lấy đao nhập vào thần đạo độc tôn này. Ta cũng đã có được thần cách Kim Cương. Mệnh của ta, Ma Thần.”

Nói xong, tầng mây dày đặc đã bị chém vỡ, một tia nắng phá mây mà thoát ra, nhưng lại có cảm giác thoát mây xong lại gặp sương mùa.

Cùng lúc đó...

Từng luồng đao khí vô hình từ trên trời ập xuống, tập trung vào người La Chinh.

“Vù vù vù…”

La Chinh chỉ trường kiếm lên trời, vẻ mặt không hề thay đổi.

Mặc cho đao này khí thế kinh hồng, dung nhập vào trời đất rồi áp xuống thì La Chinh vẫn lù lù bất động.

Đoạn Tình, chính là cắt đứt hết tất cả tình cảm.

Đối mặt với đao khí từ trên trời giáng xuống, dù La Chinh nhỏ bé nhưng lại cho người ta cảm giác ngạo nghễ, ngay cả uy áp có lớn hơn nữa thì hắn cũng không quan tâm.

“Vù vù vù vù...”

Vô số đao khí giáng xuống.

Xung quanh La Chinh không ngừng xao động.

Những đao khí này giống như dòng nước xiết tuôn ra từ sông, mà La Chinh chính là tảng đá đứng sừng sững giữa dòng nước xiết đó, lù lù bất động. Nhưng dòng nước xiết này không thể làm gì La Chinh, nên chúng tự tách ra hai bên.

Sau một lúc lâu, bầu trời dày đặc mây đen kia lại khép lại.

Như chưa hề có luồng đao khí nào từ trên trời giáng xuống vậy...



La Chinh nhìn thẳng vào vị thần tên là “Ma Thần” trước mặt. Hắn đã ra khỏi trạng thái Đoạn Tình nên ánh mắt cũng đã linh động hơn.

Ma Thần chú ý tới sự thay đổi của La Chinh, liền cười lớn một tiếng: “Ngươi, không thích hợp với thần đạo của ta. Hơn nữa... ngươi đã có thần đạo của chính mình rồi. Chẳng qua thần đạo mà ngươi tu luyện, đã định trước là phí công vô ích.”

“Nghĩa là sao?” Nghe thấy lời Ma Thần nói, La Chinh nghi hoặc hỏi.