Bách Luyện Thành Thần

Chương 1289





Khi La Chinh dứt lời, trong con mắt hẹp dài như lá liễu của Minh Đạo hơi có chút nghi hoặc.

Suy cho cùng, lời La Chinh nói quá đột ngột...

Nhưng chính giây phút hiểu ra, cả người y đột nhiên chấn động, tỏa ra một ý định giết người mãnh liệt!

“Ngươi là La Chinh!”

Minh Đạo chính là con trai duy nhất của Toái Ảnh Thiên Tôn!

Tuy rằng Yêu Dạ tộc trời sinh mạnh mẽ, nhưng năng lực sinh sản lại kìm hãm chủng tộc này phát triển. Mặc dù Toái Ảnh Thiên Tôn có rất nhiều nữ nhân, nhưng lại chỉ có duy nhất một truyền nhân là Minh Đạo này.

Khi tin báo tử của Toái Ảnh Thiên Tôn truyền về, điều này đã đả kích tương đối lớn tới Minh Đạo.

Đối với Minh Đạo, La Chinh chính là kẻ thù giết cha.

Mặc dù y chưa từng nhìn thấy La Chinh, nhưng cũng đã tưởng tượng ra vô số lần ở trong đầu. Trong cuộc đời này, y nhất định phải tự tay giết chết La Chinh!

Nhưng Minh Đạo chưa từng nghĩ mình lại gặp phải La Chinh trong chiến trường mộng ảo!

“Không phải chứ? Tên kia chính là La Chinh?”

“Là cái tên đã hại chết bốn vị Thiên Tôn kia?”

“Nhắc mới nhớ, những câu chuyện mà hắn dùng Thét Lệnh để kể đúng là không tệ...”

“Khà khà, giờ thì hay rồi. Ngẫm lại cũng bình thường thôi, La Chinh là võ giả Thần Hải Cảnh, tất nhiên cũng sẽ bước vào chiến trường mộng ảo. Có thể tận mắt nhìn thấy tên này cũng là may mắn của chúng ta!”

“Tên này đã có bản lĩnh lừa chết Thiên Tôn như thế, không biết thực lực của bản thân hắn còn mạnh đến mức nào?”

Sau khi La Chinh tiết lộ thân phận, những người trên tường thành lập tức sôi nổi thảo luận.

Lúc trước, mọi người chỉ coi như đang xem cường giả so chiêu mà thôi. Trong lòng đại đa số võ giả vẫn thừa nhận thực lực của Minh Đạo, bọn họ cho rằng đám La Chinh sẽ phải chịu thiệt lớn ở nơi này.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác!

Sự tồn tại của La Chinh chẳng khác nào truyền thuyết, tuy thực lực bình thường nhưng danh tiếng của hắn có lẽ còn lớn hơn Thiên Tôn một chút!

Trong thiên hạ này chỉ có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn, rất nhiều võ giả chưa chắc đã nhận biết được hết một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn này, nhưng bọn họ lại không thể không biết La Chinh. Bởi vì tên này đã dùng Thét Lệnh, lời nói của hắn cứ văng vẳng bên tai bọn họ khoảng sáu năm rồi!

“Đúng, ta chính là La Chinh.” La Chinh hờ hững gật đầu.

Một luồng sát khí mãnh liệt tuôn ra từ trên người Minh Đạo, xông thẳng lên trời. Sát khí kia gần như ngưng tụ lại thành một hình dạng giống yêu quái trên không trung...

“Thực sự không ngờ lại đụng phải ngươi trong chiến trường mộng ảo!” Minh Đạo nhìn chằm chằm vào La Chinh, ánh mắt tràn ngập sát khí kia như muốn trực tiếp xuyên thủng La Chinh vậy. “Nhưng rất đáng tiếc, đây là chiến trường mộng ảo, không thể thực sự giết chết ngươi...”

Tuy rằng sát ý trong mắt y rất mãnh liệt, nhưng vẻ mặt lại rất thận trọng.

Có người nói La Chinh chỉ dựa vào tòa Tiên Phủ là thần khí kia, chứ bản thân hắn chỉ là một người phi thăng bình thường mà thôi...

Với những lời đồn đại dạng này, Minh Đạo lại chẳng thèm để ý.

Nếu Tiên Phủ có năng lực hại chết Thiên Tôn, thì truyền thừa trong đó nào có thể là trò đùa được?

Lúc nãy ở trong thành chính, La Chinh đã biết mình là con trai của Toái Ảnh Thiên Tôn, nhưng hắn lại không hề báo thân phận. Vậy mà sau khi ra khỏi thành lại tiết lộ thân phận bản thân, chứng tỏ hắn sợ sau khi mình biết được hắn chính là La Chinh thì lại ở lì trong thành không dám ra đánh...

Nói cách khác, La Chinh tự tin có thể giết chết mình?

Sau khi ngẫm nghĩ một chút, trong đầu Minh Đạo liền cho ra những phân tích này!

Hắn không phải kẻ ngốc, nếu không cũng đã chẳng trở thành Thiên Kiêu. Cho dù là con trai của Thiên Tôn, muốn trở thành Thiên Kiêu của một chủng tộc thì cũng phải dựa vào thiên phú và thực lực của mình!

Cho nên mặc dù trong thiên hạ có không ít con trai của Thiên Tôn có tư chất ưu tú, nhưng vẫn không phải là Thiên Kiêu...

Những luồng sát khí tỏa ra giống như yêu quái dần dần tiêu tan trên không trung.

Tuy sát khí của Minh Đạo dày đặc, nhưng y không hề dựa vào sát khí đó để đối phó với địch. Mà đó chẳng qua chỉ là một cách để y phát tiết tâm tình mà thôi.

Lần này, sau khi tỉnh táo lại, sát khí trên người y liền tan đi hết sạch, thay vào đó chính là sự bình tĩnh tuyệt đối.

Dĩ nhiên trong chiến trường mộng ảo thì y không thể đánh chết được La chinh thật, nhưng y cũng hiểu đây sẽ là một trận diễn thử. Còn trận chiến thực sự giữa y và La Chinh, dù sao cũng sẽ diễn ra vào một ngày nào đó...

“Ngươi... rất tự tin.”

“Tự tin là tốt. Võ giả chúng ta tu hành, muốn tiến thêm một bước trong võ đạo gian nan này thì võ đạo chính là quan trọng nhất...”

“Song tự tin mù quáng lại có thể xem là ngu xuẩn!”

Lúc này, trên gương mặt lạnh lùng kia của Minh Đạo hiện ra một nụ cười lạnh lẽo. Ngón tay y nhẹ nhàng bắn ra, hai mũi thương rơi ra khỏi nhẫn tu di của y.

Đây là một thanh trường thương có hình thù kỳ lạ.

Cán của nó chính là hai cái cán dài một đen một trắng xoắn vào với nhau, xoắn đến đầu cán thương thì lại chia ra làm hai, mỗi bên hóa thành một mũi thương sắc bén!

Đây là một thương có hai mũi!

Mắt của La Chinh nhìn chăm chú trên trường thương có kết cấu xoắn lại với nhau này, chân mày hơi nhíu lại.

Thương có hai mũi, cán trắng đen xoắn vào với nhau...

Hình như hắn từng nghe Huân nói rồi.

“La Chinh, cẩn thận. Đó là Thánh Thương của Yêu Dạ tộc ta.” Huyễn Linh đứng trên tường thành, nhỏ giọng nói.

Khi nhìn thấy Thánh Thương này, không chỉ Huyễn Linh mà ngay cả vẻ mặt của những võ giả Yêu Dạ tộc khác cũng trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Sát Lục Thánh Thương...

Vũ khí mạnh nhất của Yêu Dạ tộc.

Từ thời Yêu Dạ tộc thượng cổ truyền lại đến nay, Sát Lục Thánh Thương chưa từng lọt khỏi trong tốp mười trên bia hoàn vũ vạn linh!

Sát Lục Thánh Thương không phải vũ khí thuộc về một người duy nhất, kể cả Huân. Nhưng theo quy tắc của Yêu Dạ tộc, chỉ Huân mới có tư cách sử dụng thanh Sát Lục Thánh Thương này.

Chỉ có điều, bây giờ Sát Lục Thánh Thương lại bị Minh Đạo mang vào chiến trường mộng ảo...

Rất nhiều người Yêu Dạ tộc có mặt ở đây cũng khẽ thở dài trong lòng.

Nếu là trước kia, không thể nào xảy ra chuyện thế này...

Chiến trường mộng ảo mở ra, quả thực không ít Thiên Kiêu mượn thần khí chí tôn trong tộc, ví dụ như Kim Hải mượn đao Phật Viết. Suy cho cùng, đây chẳng qua là một hình chiếu của đao Phật Viết mà thôi, nó sẽ không mất đi, cũng sẽ không bị hư hỏng gì.

Nhưng Sát Lục Thánh Thương không chỉ là một thần khí chí tôn, nó chính là biểu tượng của Vương trong Yêu Dạ tộc, tương tự như Thánh Lôi Liên Chùy.

Thánh Lôi Liên Chùy là biểu tượng của hình phạt, còn Sát Lục Thánh Thương là biểu tượng đại diện cho giết chóc.

Báu vật quan trọng nhường này lại có thể cho một vị Thiên Kiêu mượn?

“Ài, Yêu Dạ tộc bây giờ... Quả là nhốn nháo quá...”

“Từ sau khi Dao lên ngôi, trong Yêu Dạ tộc đã không còn quy củ gì nữa.”

“Dù sao cũng đều do bọn họ quyết định.”

Một số người Yêu Dạ tộc vây xem trên tường thành không khỏi cảm thán trong lòng.

Minh Đạo nắm chặt Sát Lục Thánh Thương trong tay, nhìn chằm chằm La Chinh mà hờ hững nói: “Ta vốn định dùng thanh Sát Lục Thánh Thương này để đối đầu mấy vị Đạo Tử, không ngờ giờ lại phải dùng đến...”

Hiện nay mới chỉ là giai đoạn thứ nhất của chiến trường mộng ảo, các trận đấu trên chiến trường sẽ càng lúc càng quyết liệt.

Nói xong, y liền nhẹ nhàng vung trường thương kia lên, ngắm thẳng vào La Chinh: “Đãi ngộ này, đủ để ngươi kiêu ngạo rồi!”

Nghe Minh Đạo nói vậy, La Chinh nhếch mép cười khẽ: “Quả là vinh hạnh, song hình như cây thương này không thuộc về ngươi?”

“Ở trên tay ta, dĩ nhiên là thứ thuộc về ta.” Minh Đạo ngửa đầu, kiêu ngạo nói. Thân là người Yêu Dạ tộc, đương nhiên y hiểu rõ ý nghĩa của Sát Lục Thánh Thương.

La Chinh nhìn chằm chằm cây thương này, trong lòng lại đang suy tư.

Đáng tiếc...

Nếu như có thể cướp được Thánh Thương này, sử dụng phần thưởng của đại sảnh Nhân Quả để tạo ra một bản sao rồi tặng cho Huân, đó mới là hoàn mỹ.

Nghĩ tới đây, La Chinh cũng chậm rãi rút Lôi Phong U Thần Kiếm ra khỏi nhẫn tu di của mình.

Trường kiếm khẽ rung khóe miệng hắn hơi nhếch lên: “Ngươi đã không biết xấu hổ mà mở miệng nói Thánh Thương trong tộc là đồ của mình, La mỗ ta đây cũng không thể nói gì hơn...”

“Không có lời nào để nói? Vậy thì đi chết đi! Ha ha ha...”

Vào thời khắc này, Minh Đạo lại không hề có dấu hiệu ra tay. Tuy y cũng tự tin có thể đánh bại La Chinh, nhưng tính cách của y lại lạnh lùng cố chấp, cho dù có chiếm ưu thế tuyệt đối thì cũng sẽ dùng hết sức ứng phó. Huống hồ bây giờ Minh Đạo còn chưa nắm chắc về thực lực thật sự của La Chinh.

Phương thức ra tay đánh úp bất ngờ rất phù hợp với tính cách của Minh Đạo!

Sát Lục Thánh Thương trong tay Minh Đạo đột nhiên bay vòng vòng, trên hai mũi thương lập lòe hai đường ánh sáng lạnh lẽo. Ngay sau đó, trường thương này liền đâm vào không trung hướng về phía La Chinh!

Một bóng thương to lớn liền thoát ra từ trong Sát Lục Thánh Thương, sau đó lượn vòng, bắn mạnh tới La Chinh.

Trong bóng thương ẩn chứa uy thế bức người, giống như có thể xuyên qua tất cả mọi thứ.

Đây cũng là pháp môn cơ bản nhất của Sát Lục Thánh Thương, Nhất Niệm Vô Chuyển!

“Cẩn thận đó!” Lúc này, Quý Nam trên tường thành không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở.