Bách Luyện Thành Thần

Chương 1292





Với thực lực của La Chinh bây giờ, nếu bộc phát hết sức thì chưa chắc đã không thể hạ được Minh Đạo bằng tư thế bạo lực.

Đương nhiên Sát Lục Thánh Thương vô cùng lợi hại.

Nhưng nếu tránh được mũi nhọn của nó, rồi bùng nổ uy phong của Dịch Thần Nhất Kiếm, phối hợp với khí hỗn độn hùng hậu thì La Chinh có thể khiến Minh Đạo vẫn đang sống sờ sờ kia chết dần chết mòn.

Song, sau khi đánh với Trần Hoàng Dịch Kiếm, La Chinh đã thu hoạch được rất nhiều.

Minh Đạo chính là người cực kỳ thích hợp để thử kiếm!

Sau khi áp sát đối phương, hai người liền đánh giáp lá cà.

Minh Đạo nhanh chóng lui về phía sau, muốn thoát khỏi La Chinh. Còn La Chinh lại không cho y cơ hội này, trước sau đều duy trì khoảng cách ba thước.

“Keng keng...”

Sát Lục Thánh Thương kia hết chọc lại đâm, nếu không thì xoay...

Nhưng cứ vừa tung ra một nửa thì La Chinh đã có thể phán đoán trước rồi Lôi Phong U Thần Kiếm lập tức chặn lại, phá chiêu từ sớm!

Thời khắc này, Minh Đạo liền cảm thấy mình bị một cái gông vô hình trói lại!

Rõ ràng y có thực lực của Thiên Kiêu, rõ ràng cái y cầm chính là Sát Lục Thánh Thương...

Một thương này đâm ra, ngay cả các Thiên Kiêu kia có nhìn thấy được những nhát kiếm này thì e rằng cũng khó mà chống lại!

Nhưng điều kiện tiên quyết là y có thể đâm ra...

Sắc mặt La Chinh vẫn bình thản, không có biểu cảm gì hệt như là cương thi. Nhưng trong mắt Minh Đạo, sắc mặt này lại chính là sự châm biếm cực lớn.

Nhìn thấy hai người đánh nhau như vậy, trong mắt rất nhiều võ giả trên tường thành cũng đầy vẻ ngạc nhiên.

Lần này đâu giống cuộc đấu của hai cường giả Thần Hải Cảnh?

“La Chinh... thật sự rất mạnh. Hắn không dùng võ kỹ, chỉ dựa vào một thanh trường kiếm đã có thể hoàn toàn vây kín Minh Đạo, khiến y không thể phát huy!”

“Minh Đạo cũng hơi ngu, có một thanh Sát Lục Thánh Thương mà lại không có cơ hội đánh trả nào! Nếu ta là Minh Đạo, nhất định sẽ quyết đánh đến cùng, trở thương lại đánh một cái!”

“Ta thấy ngươi mới ngu ấy. Trong tình huống này, Minh Đạo muốn liều mạng, cá chết lưới rách cũng không có cơ hội, bởi vì trước khi y ra tay, La Chinh đã đánh chết y rồi.”

Quý Nam ôm con mèo nhỏ Hỏa Diễm trong lòng, nhìn chăm chú từng chiêu từng thức của La Chinh, trong mắt lóe lên vẻ kỳ diệu: “Chắc tên này đang thử kiếm...”

“Lấy một vị Thiên Kiêu ra để thử kiếm? Khà khà, xem như ta đã đánh giá thấp sự quyết đoán và thực lực của La Chinh rồi.” Kim Hải thản nhiên cười nói.

Dĩ nhiên biểu hiện của La Chinh lúc trước đã khiến mọi người hết sức kinh ngạc, nhưng mọi người cũng chỉ coi La Chinh như là Thiên Kiêu mà thôi...

Cho dù là Thiên Kiêu thì cũng chia ra mạnh và yếu.

Ví dụ như Cơ Lạc Tuyết là cường giả trong Thiên Kiêu, thực lực đã đến gần Đạo Tử, chỉ cần giác ngộ thêm chút nữa thì có thể lĩnh ngộ thần đạo, trở thành Đạo Tử, là người ứng cử cho chức thần...

Còn Thiên Kiêu bình thường cách Đạo Tử một khoảng chênh lệch không nhỏ.

Có điều lúc này, Quý Nam lại điều chỉnh phán đoán của mình. Trong trường hợp sung sức, có lẽ La Chinh và Cơ Lạc Tuyết chẳng phân biệt được cao thấp...

“Cút ngay cho ta!”

Thời khắc này, Minh Đạo tràn đầy phẫn uất trong lòng!

Nếu La Chinh có thực lực tối cao, thật sự giết chết y thì cũng đành!

Nhưng tên nhãi này chẳng qua chỉ là một Thần Hải Cảnh, vậy mà lúc nào cũng chặn tay, không cho mình ra chiêu, làm y có thực lực mạnh mẽ mà lại không thể phát huy!

Nếu chính diện ứng phó thì y đã sớm đâm ra vô số lỗ thủng trên người thằng nhóc này rồi...

Nỗi bứt rứt này giống như cỏ dại, cứ thế sinh sôi trong lòng y.

Sát Lục Thánh Thương trong tay điên cuồng xao động giống như cái guồng, muốn ép La Chinh đi!

“Vù vù vù!”

Nhưng dường như La Chinh cứ dính chặt trên trường thương của y. Thánh Thương xoay tròn nhanh bao nhiêu, thân hình La Chinh lại chuyển động nhanh bấy nhiêu!

Đây là thân pháp chết tiệt gì?

Trong lòng Minh Đạo bắt đầu chửi mắng điên cuồng!

Thằng nhãi này đúng là âm hồn khó tan!

“Vù...”

Đợi đến khi Thánh Thương của y dừng lại, La Chinh vẫn dán sát vào trường kiếm, nhìn y chằm chằm với khuôn mặt vô cảm.

“Chết đi!”

Thánh Thương đột nhiên bật lại, đâm về phía La Chinh như cuồng long lao xuống biển. Chiêu thương của y vừa nhanh vừa độc, phối hợp với Thánh Thương thì gần như không ai có thể ngăn cản được. Cho nên lần này đưa Thánh Thương vào chiến trường mộng ảo, y mới tràn đầy lòng tin. Mục tiêu của y chính là lọt vào tốp mười người đứng đầu trong chiến trường mộng ảo!

Nhưng chiêu thức có bén nhọn hơn nữa, vũ khí có mạnh mẽ hơn nữa mà không thể phát huy hoàn toàn thì cũng không có tác dụng gì!

“Keng!”

Nhát thương mạnh mẽ này vẫn chỉ có thể đâm ra một nửa. Lôi Phong U Thần Kiếm chặn trên cán thương, rung nhẹ, truyền đến một tiếng vang giòn giã, sau đó lại đẩy Thánh Thương ra...

La Chinh cứ như một kỳ thủ rất kiên nhẫn, thể hiện tài đánh cờ của mình một cách điêu luyện, khống chế tình cảnh của chính mình.

Không tiến thêm một bước, cũng không lùi lại một bước...

Hắn thử nghiệm cảm ngộ của mình đối với thuật Dịch Kiếm một cách đầy đủ.

Nhưng Minh Đạo, đối thủ của La Chinh lại càng lúc càng nóng nảy. Y nhanh chóng bị cái cảm giác không biết làm sao này giày vò đến phát điên, một ngụm khí buồn bực nghẹn trong lồng ngực, muốn nuốt nhưng lại không trôi, muốn nhổ lại cũng không ra được!

Vốn dĩ chênh lệch giữa Minh Đạo và La Chinh không lớn như vậy.

Nhưng trong mắt mọi người, cuộc đấu giữa Minh Đạo và La Chinh giống như là người lớn dạy bảo trẻ nhỏ, gần như không còn sức đánh trả...

Lúc này, trên mặt Huyễn Linh - người vẫn một mực quan sát trận chiến đã kích động không chịu được!

Trước khi hai người bắt đầu chiến đấu, nàng từng nghĩ La Chinh sẽ thắng Minh Đạo.

Nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến kết cục sẽ như vậy.

Chẳng ngờ Minh Đạo không ai bì nổi kia lại dễ dàng bị La Chinh đùa bỡn như thế.

Hai người đánh nhau liên tục từ tít ngoài xa, dần dần lại kéo tới gần tường thành bên này.

Mà trên tường thành có bảy tám người mặt mày u ám đang nhìn cảnh tượng này.

“Hình như Minh Đạo đại ca đánh không lại La Chinh kia.”

“Không phải là đánh không lại. Với uy lực của Sát Lục Thánh Thương, khi hoàn toàn bùng nổ ra thì La Chinh kia tuyệt không phải là đối thủ của Minh Đạo. Nhưng mà kiếm pháp của thằng nhãi này rất kỳ dị, khống chế được tình hình, không cho Minh Đạo phát huy.”

“Có lẽ, chúng ta nên ra tay!”

Quy tắc trong giai đoạn này của chiến trường mộng ảo thực ra chẳng có quy tắc gì.

Tuy đây là trận chiến giữa La Chinh và Minh Đạo, nhưng chẳng ai nói người ngoài không được giúp.

Nhóm võ giả đi theo Minh Đạo cũng hiểu rõ, bọn họ chỉ cần giúp Minh Đạo có không gian để phát huy thì Sát Lục Thánh Thương chắc chắn có thể đánh chết La Chinh.

Vì thế, tám vị võ giả này liền lập tức nhảy ra, rời khỏi tường thành.

“Không xong rồi, mấy tên kia muốn nhảy vào đấu cùng!” Mắt Quý Nam sáng lên, bên trong là vẻ nghiêm nghị.

“Chúng ta cũng lên!” Kim Hải nhanh chóng đưa ra quyết định.

Huyễn Linh cũng lập tức nhảy ra khỏi tường thành. Dù gì La Chinh cũng ra mặt vì nàng…

Thấy hai đám võ giả trên tường thành dường như cũng muốn gia nhập cuộc chiến, nhóm võ giả đang xem cuộc chiến ở trên lầu các của tường thành đều sôi trào hẳn lên.

“Càng lúc càng nhiều người! Ha ha, càng đánh càng náo nhiệt!”

“Có lẽ đám võ giả bên phía La Chinh phải chịu thiệt rồi. Dù sao bên phía Minh Đạo cũng có nhiều người hơn…”

Đám võ giả đi theo Minh Đạo đều kết bạn với nhau trong đại sảnh Nhân Quả, thực lực của bản thân cũng không tầm thường!

Vừa mới rời khỏi tường thành, tám võ giả này liền phân công rõ ràng cả rồi. Hai người đi giúp Minh Đạo chống lại La Chinh, còn ba người trực tiếp ra tay, tấn công La Chinh, bốn người còn lại chặn đám Quý Nam, Huyễn Linh đang tới để giúp La Chinh.

Phân phối như vậy đúng là tính toán rất cẩn thận, không hề để sót.

Nhưng chẳng qua bọn họ đã tính sai, giống như lúc trước bọn họ đã tính sai thực lực của La Chinh vậy.

Bọn họ cho rằng La Chinh vây kín Minh Đạo như thế thì không rảnh đâu mà phân tâm được nữa…

Nhưng ngay trong giây phút bọn họ vừa mới rời khỏi tường thành, trường kiếm của La Chinh đã nổi lên một luồng kiếm ý, đồng thời hắn lật tay đâm kiếm ra.

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

Đường kiếm ý nhanh chóng nổi lên này liền vẽ ra một đường kinh người trên không trung.

Nó gần như đã đến sát tường thành, chém về phía bọn họ.

“Phụt!”

Đường kiếm ý này ẩn chứa tư thế và trạng thái cực kỳ sắc bén, lập tức xẹt qua tường thành.

Trên mặt các võ giả vừa mới ra khỏi tường thành đều hiện vẻ ngạc nhiên, dường như chưa kịp phản ứng thì giữa thân thể đã phọt ra một vết máu, hai võ giả này liền bị một kiếm của La Chinh chém chết, rơi xuống dưới tường thành…

Một kiếm kinh khủng như thế lập tức khiến các võ giả có mặt ở đây đều chấn động. Cho dù Minh Đạo đã chịu đủ những đòn đánh của La Chinh thì trên mặt cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Đây mới là thực lực chân chính của người này ư?

Cả bên trong và bên ngoài thành chính đều yên lặng như tờ.

Mà La Chinh vẫn cứ như trước, không hề dừng lại dù chỉ một chút. Kiếm đầu tiên vừa lật tay đâm ra đã giết chết hai võ giả, mà kiếm thứ hai dường như cũng không hề do dự chút nào.

Sau khi hoàn toàn đắm mình vào trạng thái đoạn tình, hành vi của La Chinh đã rơi vào trạng thái phi thường, càng không hề nương tay chút nào.

“Dịch Thần Nhất Kiếm!”

Trường kiếm lại chém vào không trung.

Lại là một đường kiếm ý xẹt qua giữa không trung, kiếm thứ hai này đã chém chết ba vị võ giả…

Mới chỉ mấy nhịp thở, La Chinh đã dựa vào Dịch Thần Nhất Kiếm mà chém chết năm người, hơn nữa năm người này đều là người đi theo Minh Đạo.

Ba võ giả còn lại thấy cảnh tượng này thì dường như không hề do dự mà quay đầu bỏ chạy về thành chính, trong lòng cũng rất buồn bực, không hiểu người này học được chiêu kiếm như vậy từ đâu ra mà bá đạo thế!