Bách Luyện Thành Thần

Chương 1304





Ngay cả thái độ qua loa một chút thôi mà Khê Ấu Cầm cũng còn chưa từng cho Hiên Viên Thần Phong.

Hắn là người kiêu ngạo như vậy, tất nhiên không thể nhịn được.

Thấy nàng dịu dàng tình cảm nhìn chằm chằm một pho tượng như vậy, đương nhiên Hiên Viên Thần Phong muốn hỏi cho ra lẽ.

Sau khi tìm được pho tượng của La Chinh, Khê Ấu Cầm vô cùng vui mừng. Đối mặt với câu hỏi của Hiên Viên Thần Phong, cũng kiên nhẫn hơn một chút.

“Chàng... là người mà ta thích.”

Khê Ấu Cầm si ngốc nhìn chằm chằm pho tượng La Chinh, trong mắt đầy vẻ say mê.

Nàng vốn muốn nói La Chinh chính là phu quân của nàng.

Nhưng nghĩ kỹ lại, nàng vẫn chưa thành thân với La Chinh, vẫn chưa có danh phận chính thức.

Vốn dĩ, khi võ giả kết làm bạn lữ cũng không quá coi trọng hình thức này.

Chỉ là góc độ suy nghĩ của Khê Ấu Cầm lại khác. Nàng vốn không quá quan tâm chuyện này, đó chỉ là cách nhận định địa vị của Ninh Vũ Điệp trong lòng La Chinh.

Nhưng tình huống bây giờ lại khác, sợ rằng Ninh Vũ Điệp còn chưa phi thăng, mà nàng lại có thể thường xuyên bầu bạn bên La Chinh.

Nàng sẽ dựa vào sự cố gắng của mình để La Chinh cho nàng một danh phận thực sự.

Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong đầu Khê Ấu Cầm.

Nếu để người khác biết được rằng có một người đứng trong năm mươi vị trí đầu tiên của chiến trường mộng ảo lại chỉ có một suy nghĩ đó trong đầu thì chắc mọi người sẽ hộc máu mất!

Hiên Viên Thần Phong lại càng thấy tò mò hơn đối với pho tượng kia.

“Cô nương, người này tên gì...”

Rõ ràng hắn chỉ muốn làm quen với Khê Ấu Cầm mà thôi. Bây giờ, ngay cả tên của Khê Ấu Cầm cũng không biết, trái lại còn phải hỏi tên pho tượng kia trước. Đây cũng coi như là chuyện hiếm thấy đối với Hiên Viên Thần Phong.

Khê Ấu Cầm thản nhiên liếc nhìn Hiên Viên Thần Phong một cái, sau đó đáp: “Chàng tên La Chinh.”

Nghe xong, mắt Hiên Viên Thần Phong bỗng sáng lên.

Thì ra là La Chinh, hắn xếp thứ bảy mươi bảy.

Hiên Viên Thần Phong không ngờ, người này lại chính là La Chinh nổi tiếng khắp vũ trụ.

Hắn không biết nhiều về La Chinh. Trên thực tế, hắn cũng khinh thường, không thèm tìm hiểu mấy chuyện này. Trong thế giới của Hiên Viên Thần Phong, người có tư cách làm đối thủ với hắn trong thế hệ trẻ chỉ có thể là rất ít những Đạo Tử kia.

Cho dù một số Thiên Kiêu có thực lực mạnh mẽ, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Về phần La Chinh...

Chủ yếu là do tên này vẫn luôn dùng Thét Lệnh gây ồn ào bên tai hắn, nên cho dù hắn không muốn nghe cũng không thể tránh khỏi sự quấy rầy của Thét Lệnh.

Không ngờ người này lại có thể lọt vào tốp một trăm người đứng đầu.

Nhưng vị trí bảy mươi bảy không đáng để chú ý.

Trong mắt Hiên Viên Thần Phong, chỉ có mấy người có tư cách làm đối thủ của hắn, ví dụ là mấy Đạo Tử như Liệt Thiên Hàn. Còn những người khác, chẳng qua chỉ là kẻ qua đường trong mắt của hắn mà thôi.

“Thì ra hắn chính là La Chinh...” Hiên Viên Thần Phong lạnh mặt, sự cao ngạo trong lòng lập tức lộ ra.

Làm sao Khê Ấu Cầm không nhận thấy được sự khinh thường trong lời nói của Hiên Viên Thần Phong? Nhưng nàng chẳng thèm quan tâm, chỉ chăm chú đánh giá pho tượng của La Chinh.

***

Trong một tòa thành khác.

Một chàng thiếu niên với nét mặt đầy khí phách, nhẹ nhàng dạo bước xung quanh kim tự tháp. Mỗi khi bước qua một pho tượng nào đó, lông mày của hắn lại hơi nhướng lên, bắt đầu phân tích dung mạo, khí chất, tuổi tác của pho tượng, sau đó ghi nhớ hết vào trong đầu.

Người thanh niên này chính là Hoa Thiên Mệnh.

Năm đó, sau khi La Chinh phi thăng, Hoa Thiên Mệnh lập tức trở thành công thần của Vân Điện, được Vân Điện trọng dụng.

Nhưng với kiến thức của Hoa Thiên Mệnh, việc hắn sẽ không ở mãi trong Vân Điện, ở mãi trong Trung Vực đã được định trước...

Trên con đường tu luyện, người giỏi còn có người giỏi hơn. Có rất nhiều võ giả sau khi có được thành tựu nhất định, bèn lập tức ổn định lại. Nhưng với tính cách của Hoa Thiên Mệnh, hắn tuyệt đối không thỏa mãn với điều này.

Từ đó cho thấy, hắn và La Chinh có cùng chí hướng, cùng hy vọng mình sẽ đứng được ở vị trí cao hơn.

Đứng chỗ chỗ càng cao hơn, không phải vì để nhìn xuống chúng sinh, mà chỉ vì muốn thăm dò được nguồn gốc và chân tướng của thế giới này.

Sau khi Vân Điện ổn định lại, Hoa Thiên Mệnh lựa chọn ra ngoài rèn luyện.

Trong thời gian sáu năm, y xuyên qua Bạo Loạn Tinh Hải một lần nữa, thậm chí còn vượt qua tứ đại thần quốc, đến cực bắc của đại lục thần quốc, nơi đó chính là đại lục hoang dã lớn nhất.

Ở đại lục hoang dã này, từ trong những cuộc rèn luyện sinh tử, Hoa Thiên Mệnh đã gặp được rất nhiều chủng tộc, thú cổ hoang dã có thể sánh ngang với Thần Hải Cảnh.

Cuối cùng, hắn đã phát hiện một bí mật rất lớn ở đại lục hoang dã này.

Mà bí mật đó chính là một bí mật chưa từng được biết tới trong trí nhớ mênh mông khi La Chinh dung hợp với ý chí Đại Thế Giới. Bởi vì vốn dĩ bí mật này không thuộc về Đại Thế Giới, mà ký ức của ý chí Đại Thế Giới lại chỉ có thể tìm hiểu về những việc bên trong Đại Giới ấy mà thôi.

Bí mật này đối với Hoa Thiên Mệnh mà nói, chính là một cơ duyên rất lớn.

Nhờ cơ duyên này, thực lực của hắn đã tăng vọt. Thậm chí hắn còn không kịp trở về Trung Vực thì Đại Thế Giới đã sinh ra lực bài xích rất mạnh, cưỡng ép hắn phi thăng.

Vị trí hắn phi thăng hoàn toàn khác với La Chinh và Khê Ấu Cầm.

Hắn phi thăng đến một Đại Giới trong Chư Thần Vô Niệm. Vừa mới phi thăng được hai năm, hắn đã được một thánh địa coi trọng rồi tiến vào võ đường trung tâm của thánh địa đó. Khi hắn còn chưa kịp thể hiện ra thực lực chân chính và thiên phú của mình thì chiến trường mộng ảo đã mở ra.

Khi nó vừa mới mở ra, đám võ giả của thánh địa thập phẩm đó thậm chí còn thuyết phục Hoa Thiên Mệnh, bảo hắn nên có chuẩn bị trước rồi hẵng tiến vào chiến trường mộng ảo.

Nhưng Hoa Thiên Mệnh lại không hề do dự mà bước thẳng vào bên trong.

Sau đó, trên chiến trường mộng ảo này, thứ hạng của Hoa Thiên Mệnh cứ thế tăng lên.

Từ vị trí hàng chục triệu, hàng triệu đến hàng trăm nghìn...

Đám võ giả của thánh địa trong Chư Thần Vô Niệm, bao gồm cả Thánh chủ đều trợn tròn mắt khi nhìn thấy màn thể hiện của Hoa Thiên Mệnh.

Tất nhiên, trong thánh địa của bọn họ cũng có một số thiên tài lợi hại, nhưng thứ hạng cũng chỉ đứng ở thứ một trăm hai mươi nghìn mà thôi. Thế mà, võ giả luyện kiếm không hề có danh tiếng trong thánh địa bọn họ kia lại lọt vào vị trí thứ một trăm nghìn, bảo bọn họ làm sao mà không kinh ngạc, kích động cho được?

Nhưng tốc độ tăng lên của Hoa Thiên Mệnh không hề dừng lại.

Chín mươi nghìn...

Tám mươi nghìn...

Bảy mươi nghìn...

So với La Chinh, điểm của Hoa Thiên Mệnh tăng lên cũng không nhanh. Động cơ hắn tham gia vào chiến trường mộng ảo khác với La Chinh. Hắn tiến vào chỉ vì muốn biết các thiên tài trong vũ trụ này lợi hại đến cỡ nào.

Cuối cùng, khi Hoa Thiên Mệnh bước ra khỏi đại sảnh Nhân Quả, điểm số của hắn một lần nữa tăng mạnh, xếp thứ hai nghìn, tiến vào giai đoạn hai của chiến trường mộng ảo.

Việc này khiến thánh địa của Hoa Thiên Mệnh mừng như điên.

Đây là vinh quang thuộc về Hoa Thiên Mệnh, nhưng cũng là vinh quang của thánh địa thập phẩm đó.

Tốp hai nghìn năm trăm người đứng đầu!

Đều là Thiên Kiêu, hoặc gần với Thiên Kiêu.

Mà thánh địa thập phẩm căn bản không có tài nguyên để bồi dưỡng Thiên Kiêu.

Lần này, Hoa Thiên Mệnh tự nhiên xuất thế như vậy, khiến bọn họ rất bất ngờ. Ngay từ đầu, khi tên của Hoa Thiên Mệnh được báo lên Thánh chủ thánh địa, Thánh chủ vẫn còn mơ hồ. Ông ta căn bản không biết trong thánh địa của mình có một thiên tài xuất chúng như thế.

Hoa Thiên Mệnh vác kiếm, leo thẳng lên kim tự tháp, ánh mắt hờ hững lướt qua từng pho tượng.

“Tìm được rồi. La Chinh, vị trí bảy mươi bảy.”

Sau khi tìm được La Chinh, Hoa Thiên Mệnh không hề tỏ ra bất ngờ.

Hai năm qua, tất nhiên Hoa Thiên Mệnh cũng đã nghe được một số sự tích của La Chinh, cũng đã nghe chuyện hắn kể trong vũ trụ. Trong đó có một chuyện Hoa Thiên Mệnh nghe nhiều nên thuộc.

Hắn biết, La Chinh nhất định sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai. Nếu La Chinh không tiến vào được, đó mới là bất ngờ.

Sau khi nhìn thấy pho tượng của La Chinh, hai mắt Hoa Thiên Mệnh lại càng sáng hơn. Thanh kiếm đang vác sau lưng thậm chí còn rung lên.

Đó là do hưng phấn.

Biết rõ mình kém hơn, nên mới phấn khởi tiến lên.

Hoa Thiên Mệnh vẫn luôn lặng lẽ đuổi theo La Chinh.

Mặc dù bị La Chinh bỏ lại phía sau nhiều lần, thậm chí còn không nhìn thấy được bóng lưng của La Chinh, nhưng hắn cũng không hề nhụt chí.

Một đời một kiếp, cuối cùng đã có cái để theo đuổi, ít ra cũng phải đứng lên để theo đuổi một lần.

Hắn coi nhẹ mục tiêu, chỉ hưởng thụ quá trình mà thôi.

Nhưng, cuối cùng hắn vẫn hoàn thành được mục tiêu mà nhìn như không thể thực hiện đó.

Sau khi bị La Chinh bỏ xa vạn dặm, rốt cuộc hắn cũng đã đuổi kịp, chỉ là không biết chênh lệch giữa hắn và La Chinh lớn đến bao nhiêu.

“Không vội, trước sau gì chúng ta cũng sẽ gặp nhau thôi.” Hoa Thiên Mệnh dùng tay đè thanh kiếm phía sau lưng xuống, thanh kiếm rất biết nghe lời, không còn rung lên nữa.

Hắn và La Chinh là bạn nhưng cũng là đối thủ.

Sau đó, Hoa Thiên Mệnh gật đầu với pho tượng La Chinh một cái, tiếp tục leo lên kim tự tháp.

Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa thì lại phải dừng bước lần trước, nét mặt cứng đờ. Cũng giống như La Chinh, hắn dừng lại trước pho tượng của Khê Ấu Cầm, hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ, chỉ là không chấn động như La Chinh mà thôi.

“Không ngờ nàng ta lại có thể đứng ở vị trí này.” Hoa Thiên Mệnh nhìn chằm chằm pho tượng của Khê Ấu Cầm, thản nhiên nói. Nghĩ đến quan hệ giữa Khê Ấu Cầm và La Chinh, khóe miệng hắn nhếch lên. Không biết sau khi La Chinh nhìn thấy Khê Ấu Cầm thì sẽ có biểu hiện như thế nào.

Không bao lâu sau, trong ba tòa thành màu đỏ vang lên một giọng nói.

“Mời các võ giả đứng trước pho tượng của mình.”

Trong chiến trường mộng ảo, cô gái thần bí là người quản lý các quy tắc, nên khi giọng của nàng vang lên, tất nhiên không ai dám làm trái.