Bách Luyện Thành Thần

Chương 1346





Bàn cờ thiên địa dài một trăm nghìn trượng, rộng một trăm nghìn trượng, nhưng cao cũng chỉ có một nghìn trượng. Nếu đứng từ xa mà nhìn thì đây chính là một bàn cờ hình vuông bằng phẳng.

Trong đầu Cơ Lạc Tuyết, rất nhiều thanh đao gió hình trăng lưỡi liềm đang không ngừng xuyên qua bên dưới.

“Tìm được rồi.”

Cơ Lạc Tuyết bỗng nhiên mở to hai mắt.

Thanh đao gió hình trăng lưỡi liềm thứ nhất đã xuyên qua bản thể của Khinh Ngữ.

Trong nháy mắt, tất cả các thanh đao gió hình trăng lưỡi liềm đều dũng mãnh lao về một hướng. Những thanh đao này vô cùng sắc bén, tốc độ lại cực nhanh, cho dù có là La Chinh khi đang thi triển Bát Khúc Phi Yên thì cũng không cách nào tránh khỏi.

Một trận tàn sát được lặng lẽ triển khai. Bản thể của Khinh Ngữ không biết đã bị cắt ra bao nhiêu nhát.

Nhưng người bên ngoài lại không nhìn thấy rõ tình huống bên trong.

Chỉ có Cơ Lạc Tuyết vẫn đang đứng ngẩn người ngay tại chỗ.

“Có lẽ Thiên Kiêu Cơ gia đã muốn nhận thua, hoàn toàn từ không chống cự nữa...”

“Đạo Tử Yêu Dạ tộc thật lợi hại. Cơ Lạc Tuyết hoàn toàn không có cách gì với nàng ta.”

“Đại Thế này thật là kỳ diệu. Một Đạo Tử như vậy, nghìn vạn năm cũng chưa sinh ra được một người. Bây giờ lại có đến mười người.”

Lúc này, đám sâu ăn quả đen kịt trên bầu trời cũng thẳng tiến đến Cơ Lạc Tuyết.

“Vù vù...”

Cơ Lạc Tuyết nhẹ nhàng lắc vòng tay ngũ hành. Quy tắc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ dung hợp lẫn nhau, quanh thân nàng hiện ra một mảnh màu nâu xanh.

Ánh sáng này giống với ánh sáng phát ra từ mặt ngoài của núi Nguyên Từ Thần, giống như ánh sáng ngũ hành đang bảo hộ cơ thể.

Nhưng sâu ăn quả được xếp thứ tư trong bảng xếp hạng các loại côn trùng kỳ lạ, dường như có thể cắn nát hết tất cả. Dù ngũ hành hộ thể có lợi hại đến đâu thì cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.

“Két két két...”

Đám sâu ăn quả lít nhít kia dán vào bên ngoài cơ thể Cơ Lạc Tuyết, không ngừng cắn xé thần quang ngũ hành hộ thể của nàng...

Không bao lâu sau, một con sâu ăn quả đã chui vào trong cơ thể Cơ Lạc Tuyết. Bên trong bị đục khoét, truyền đến từng cơn đau nhức. Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba...

Nhưng Cơ Lạc Tuyết vẫn cố nén cơn đau, điều khiển những thanh đao hình trăng lưỡi liềm, tiếp tục chém vào cơ thể của Khinh Ngữ bên dưới bàn cờ.

Hai người đều dùng thủ đoạn ác liệt để tàn phá đối phương.

Sau ba nhịp thở, Cơ Lạc Tuyết cảm nhận được Khinh Ngữ đang trồi lên từ phía dưới bàn cờ.

Nàng ta nhanh chóng xuất hiện bên trên bàn cờ, cùng với đó là vô số thanh đao gió hình trăng lưỡi liềm.

“Phập phập phập...”

Những thanh đao gió hình trăng lưỡi liềm vẫn không ngừng chém vào cơ thể Khinh Ngữ.

Nhưng cảnh tượng này lại là một cảnh tuyệt vọng đối với Cơ Lạc Tuyết.

Khinh Ngữ chậm rãi bước về phía Cơ Lạc Tuyết, gương mặt nở nụ cười thản nhiên, trên người nàng ta không hề chảy ra một giọt máu nào. Sau khi thanh đao gió hình trăng lưỡi liềm lướt qua, trong cơ thể nàng ta chỉ chảy ra một thứ chất lỏng màu xanh mơn mởn.

“Trận này dừng ở đây thôi. Biểu hiện của ngươi rất tốt. Những sơ hở mà ta cố ý để lộ đều có thể nắm bắt được.” Khinh Ngữ đến bên cạnh dây leo, bay lên không trung hơn một trượng, từ trên cao nhìn xuống Cơ Lạc Tuyết.

Sơ hở cố ý để lộ...

Cơ Lạc Tuyết sững sờ, cắn chặt môi. Nỗi đau mà sâu ăn quả để lại khiến sắc mặt nàng tái nhợt hẳn đi. Điều càng khiến nàng thấy khổ sở hơn chính là sự chênh lệch giữa nàng và Khinh Ngữ sao lại lớn đến như vậy?

Đối mặt với một đối thủ như vậy, Cơ Lạc Tuyết giống như đang được hướng dẫn đánh cờ mà thôi. Mà những gì nàng có thể phản kháng đều là do Khinh Ngữ dẫn dắt.

Vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?

Trận chiến này, Cơ Lạc Tuyết bại, đã thế còn bại rất thảm.

Mặc dù cả hai đều là tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng dường như Khinh Ngữ đang dắt mũi Cơ Lạc Tuyết mà dẫn đi.

Giống như một vị cao nhân có kỹ nghệ cao thâm đánh cờ với người ngoài nghề. Bởi vì tài đánh cờ có thừa, cho nên đã cố ý để lộ sơ hở, quan sát xem đối phương có bắt được sơ hở này không, từ đó phán đoán thực lực của đối phương.

Đây chính là cách sư phụ kiểm tra đệ tử.

Biểu hiện của Cơ Lạc Tuyết không tồi, nhưng Khinh Ngữ đã đứng ở vị trí cao hơn, hoàn toàn là từ trên cao nhìn xuống nàng.

Cho dù là Hiên Viên Thần Phong thì cũng không khiến nàng có cảm giác đó.

Không bao lâu sau, bên cạnh Hiên Viên Thần Phong xuất hiện một quân cờ. Ánh sáng nhạt lóe lên, thân hình Cơ Lạc Tuyết xuất hiện bên trong.

Trên gương mặt quật cường của nàng hiện lên vẻ uất ức.

Hiên Viên Thần Phong và Cơ Lạc Tuyết cũng có quen biết với nhau, nhưng hắn lại chẳng có vẻ gì là thương hoa tiếc ngọc, ngược lại còn cười nói: “Nghe nói ngươi đã tu đến ngũ hành luân hồi, hẳn là còn chưa phô bày thủ đoạn thật sự của mình?”

“Để dành để đối phó ngươi.” Cơ Lạc Tuyết đã sớm bất mãn với thái độ của Hiên Viên Thần Phong.

“Ồ?” Hiên Viên Thần Phong mỉm cười: “Ta không ngại. Nếu có thể gặp được Khinh Ngữ, ta sẽ giúp ngươi dạy cho nàng ta một bài học.”

“Đừng có mà khoác lác!” Liệt Thiên Hàn nở nụ cười tà: “Cô gái đó rất lợi hại.”

Thật ra không cần Liệt Thiên Hàn nhắc nhở, Hiên Viên Thần Phong đã cảm nhận được có gì đó kỳ lạ ở đây.

Thực lực của nàng ta có chút biến thái, thậm chí còn vượt ra khỏi hạn chế về cảnh giới. Hắn cũng cảm nhận được có chỗ nào đó không ổn, nhưng dù sao đám người Hiên Viên Thần Phong cũng chỉ là thiên tài thế hệ trẻ, người nhìn ra được Khinh Ngữ chính là Sinh Mệnh Vương cũng chỉ có đám Thiên Tôn trong vũ trụ mà thôi.

Với lại, bọn họ cũng căn cứ vào một số bí mật ngày xưa nên mới phán đoán ra. Với kiến thức của đám Hiên Viên Thần Phong, tất nhiên là không nhìn ra được lai lịch của Khinh Ngữ.

“Vậy sao?” Hiên Viên Thần Phong nghe Liệt Thiên Hàn nói vậy thì cũng không tán đồng.

Thân là Đạo Tử đứng đầu, hắn có niềm tin tuyệt đối vào thực lực của mình. Sự tự tin này đã trở thành tâm võ đạo của hắn.

Hắn không hề nghi ngờ thực lực của mình. Một khi nghi ngờ, tâm võ đạo của hắn sẽ bị phá vỡ.

Đây chính là thần đạo của Hiên Viên Thần Phong.

Nhưng, hắn thật sự nắm chắc có thể đánh bại được cô gái này...

Cuộc chiến giữa Khinh Ngữ và Cơ Lạc Tuyết kết thúc với phần thắng thuộc về Khinh Ngữ.

Nhưng không ai xem nhẹ thực lực của Cơ Lạc Tuyết. Chẳng qua thực lực của Khinh Ngữ quá mạnh nên khiến không ít người cũng thầm cảnh giác trong lòng.

Lúc trước đã xuất hiện một Khổ Đăng cực kỳ lợi hại thì cũng thôi. Ai ngờ Đạo Tử của Yêu Dạ tộc cũng nghịch thiên như vậy.

Mười người trong cuộn tranh đều có tâm trạng khác nhau.

Phản ứng của đám võ giả bên ngoài cuộn tranh thì lại rất sôi nổi.

Trận đấu giữa mười người này còn đặc sắc hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều.

Theo tỷ lệ đặt cược ban đầu mà tính thì xác suất Hiên Viên Thần Phong giành được vị trí đầu tiên là cao nhất. Thật ra Cơ Lạc Tuyết cũng không thấp, được tính là xếp thứ ba hoặc thứ tư.

Còn Khinh Ngữ, bởi vì trước đây không có quá nhiều tiếng tăm nên bị xếp hạng chót.

Sau trận chiến này, tỷ lệ đặt cược Khinh Ngữ thắng nhanh chóng tăng lên.

Chỉ sau một đêm, có người trở nên giàu có, nhưng cũng có người táng gia bại sản.

Cuộc chiến tiếp theo là giữa Đạo Tử Giang Chính Nghĩa của Thiên Vị tộc và Khổ Đăng.

Mặc dù tính tình Giang Chính Nghĩa rất cổ quái, nhưng lại là Đạo Tử của Thiên Vị tộc, thực lực của hắn là điều không thể nghi ngờ.

Về phần Khổ Đăng, thân là thiên tài của chùa Linh Ẩn, tất nhiên cũng thâm sâu khó lường.

Hai người giao đấu với nhau vô số hiệp, cuối cùng Giang Chính Nghĩa không địch lại được Khổ Đăng, trực tiếp nhận thua.

Nhưng xem biểu hiện thì hình như Giang Chính Nghĩa vẫn còn giấu bài. Mặc dù đã tiến vào giai đoạn đấu luân phiên, nhưng gã vẫn không tùy tiện sử dụng quân bài của mình.



Đương nhiên, Khổ Đăng cũng chưa chắc đã thi triển toàn bộ thực lực. Tuy nhiên, sau trận chiến này, suy đoán của mọi người về thực lực của Khổ Đăng lại tăng lên thêm một cấp bậc.

Sau trận này, đã đến lượt La Chinh.

Trong số mười người xuất chiến, đây là trận đầu tiên của La Chinh.

Khi bị lôi xuống bàn cờ thiên địa, hắn ngước đầu nhìn lên nhìn bàn tay trên bầu trời.

Trong số mười người này, không có ai là đèn cạn dầu.

Như vậy, đối thủ của hắn sẽ là... Liệt Thiên Hàn.

Đạo Tử thứ hai của Chư Thần Vô Niệm, thực lực ngang ngửa với Hiên Viên Thần Phong.

Người này thậm chí còn lừa giết chết được Hiên Viên Thần Phong một lần trong chiến trường mộng ảo.

Trong cuộc chiến loại bỏ lúc trước, Liệt Thiên Hàn chỉ ra tay một lần. La Chinh không biết quá rõ về thực lực của hắn, chỉ biết hắn không kém Hiên Viên Thần Phong và Cơ Lạc Tuyết bao nhiêu.

Khi Liệt Thiên Hàn đứng trên bàn cờ, ánh mắt hắn có chút tà khí, hơi đảo một chút, có cả vẻ chế nhạo: “Hừm, vất vả thật. Cuối cùng cũng gặp được ngươi, người kể chuyện?”