Bách Luyện Thành Thần

Chương 1352





Mặc dù tu vi của Khinh Ngữ là Thần Hải Cảnh, nhưng dù sao cũng là Sinh Mệnh Vương chuyển kiếp.

Mấy năm nay, Doanh vẫn giữ thái độ im lặng đối với tình hình loạn lạc trong Yêu Dạ tộc.

Đối với Dao cũng thế, Huân cũng vậy, nàng ta chỉ coi như không nhìn thấy cuộc tranh đấu giữa hai người, thậm chí đôi khi còn thúc đẩy nó.

Tuy rằng các đời Sinh Mệnh Vương đều không mấy nổi bật, nhưng chắc chắn Doanh là một người cực kỳ đặc biệt.

Trong mắt của Doanh, Huân là một tiểu muội muội ngoài lạnh trong nóng, chỉ biết dẫn dắt Yêu Dạ tộc mở rộng bờ cõi, đại diện cho chiến lực cực mạnh của Yêu Dạ tộc. Trong thời kỳ mạnh nhất, nàng khiến không ít Thiên Tôn phải nhượng bộ lui binh...

Mà Dao đã định trước là một kẻ có dã tâm khổng lồ, nhưng thiết kế âm mưu lại có phần tiểu nhân, dường như việc khống chế Yêu Dạ tộc là thú vui lớn nhất đối với nàng ta.

Nhưng Doanh hoàn toàn khác với hai nàng...

Từ nhỏ, Doanh đã rất chấp nhất với quy tắc sinh mệnh, cũng có được sự nhạy bén vượt trên mức bình thường.

Trao đi sinh mệnh, khiến chúng nhanh chóng trưởng thành, tạo ra sinh linh chính là thú vui lớn nhất đối với nàng ta.

Mà hiển nhiên, niềm vui có được từ quy tắc sinh mệnh không chỉ có vậy. Khi sinh mệnh đi đến cuối, lực nguyền rủa kỳ lạ kia cũng khiến nàng ta cảm thấy hứng thú...

Vì sao trước sinh linh sẽ có lực nguyền rủa tụ tập hình thành sát khí? Vì sao võ giả không thể sống mãi? Vì sao cường giả sẽ rơi vào thiên nhân ngũ suy?

Từ rất sớm, khi Doanh còn nhỏ, trong đầu nàng ta đã có nhiều nghi hoặc như vậy. Những bí ẩn này đối với người khác có lẽ đã là thấy nhiều thành quen.

Vì sao?

Bởi vì những quy tắc này đã luôn tồn tại, không có vì sao.

Nhưng tính Doanh là như thế, thứ nàng ta cảm thấy nghi hoặc, thì nhất định phải tìm hiểu tới cùng.

Trong con mắt của người khác, trở thành Sinh Mệnh Vương đã coi như là điểm cuối trong cuộc đời Doanh. Vương của Yêu Dạ tộc có thể so sánh với Thiên Tôn, đã là sự tồn tại đứng đầu trong vũ trụ. Nhiều lúc, thậm chí quyền lực của nàng còn lớn hơn cả Thiên Tôn. Tuy rằng được gọi là Vương, nhưng thật ra chính là thần trong tín ngưỡng của Yêu Dạ tộc.

Nhưng Doanh lại biết, đây chỉ là điểm bắt đầu với nàng.

Trong suy nghĩ của nàng còn có nhiều câu hỏi chưa được giải đáp!

Chính bởi vì trở thành Sinh Mệnh Vương, nên trình độ lý giải về quy tắc sinh mệnh của nàng lại càng ngày càng sâu hơn, càng thấu triệt hơn.

Tầng sáu, tầng bảy, tầng tám, tầng chín...

Tất cả lực quy tắc đều không thể nghiên cứu đến tầng mời, cũng chính là cảnh giới hoàn mỹ.

Chỉ có Thiên Tôn gánh vác phần số trời nào đó mới có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.

Đây là một giới hạn rất rõ ràng.

Nàng ta không thể vượt qua giới hạn kia.

Nghe nói, chỉ có mở ra ba mươi sáu cánh hoa sen, thành người có hoa sen đại thừa mới có thể bước qua giới hạn này.

Như vậy thì, rốt cuộc hoa sen lơ lửng trên đầu sau khi bước vào Sinh Tử Cảnh là cái gì vậy? Tại sao lại hiện lên trên đỉnh đầu của mọi người? Vì sao số mệnh của mọi người lại bị bông hoa sen như vậy khống chế?

Nghi hoặc của Doanh không chỉ không ít đi, người lại còn nhiều thêm.

Thật ra có nhiều người không để tâm cân nhắc đến việc hoa sen có ích lợi gì, vì sao phải mở ra cánh hoa sen mới trở thành Đạo Tử được. Mọi người chỉ cần cố gắng hướng tới mục tiêu này, nhưng lại ít có người nghiêm túc suy xét rằng tại sao lại xuất hiện mục tiêu này.

Nhưng cho dù Doanh có cố gắng như thế nào, nghiên cứu như thế nào đi nữa, nàng ta vẫn khó có thể vượt qua được giới hạn kia.

Nàng ta biết có tồn tại Thần Vực, nhưng trong vũ trụ, Thần Vực gần như chỉ là một khái niệm mơ hồ đối với nhiều sinh linh. Ngay dưới khái niệm này, có nhiều thứ đã bị cố gắng giấu giếm.

Trong vũ trụ, giữa Hạ Giới và Thượng Giới không tồn tại giới hạn.

Hạ Giới cũng chỉ là những Đại Thế Giới có linh khí tương đối ít, nhưng con đường xuống Hạ Giới vẫn chưa bị khép lại, nên việc võ giả Thượng Giới trở lại Hạ Giới không phải điều hiếm thấy.

Nhưng trong vũ trụ này, những vị thần có thể vượt qua giới hạn kia đều không có một ai trở lại, tất cả đều bặt vô âm tín.

“Đây là cố gắng đặt ra hạn chế...”

Cuối cùng Doanh cho ra một kết luận như vậy.

Dùng quy tắc sinh mệnh suy đoán thì, thực ra sau khi võ giả tu luyện tới Thần Hải Cảnh, thân thể đã gần như không có khuyết điểm, theo lý thuyết là đã có thể trường sinh. Nhưng trong vòng ba chục nghìn năm lại vẫn bị rơi vào thiên nhân ngũ suy...

Theo Doanh thấy, thiên nhân ngũ suy chính là một loại nguyền rủa, đây là nguyền rủa do Thiên Đạo đánh xuống, không cho phép có quá nhiều sinh linh trong vũ trụ tồn tại.

Trước khi sinh linh chết sẽ phát ra nguyền rủa với kẻ giết mình, khiến sát khí nổi lên cuồn cuộn, do đó ngăn chặn sinh linh quá lạm sát trong vũ trụ.

Quy tắc này rất chi tiết tỉ mỉ, rõ ràng là có người cố ý giới hạn như thế.

Cái nàng ta muốn, là cởi bỏ giới hạn này, cũng chính là cởi bỏ sự trói buộc của quy tắc Thiên Đạo.

Lúc trước khi nàng ta đang thăm dò mấy thứ này, Dao đã ra tay với Huân, giết chết Huân...

Lúc đó, chuyện này chính là chuyện kinh thiên động địa với Yêu Dạ tộc, nhưng Doanh lại không hề hỏi đến. Thiên Tôn sau lưng nàng ta cũng từng cảnh báo về dã tâm của Dao vân vân...

Vốn dĩ ba Vương cùng tồn tại là nên ràng buộc và áp chế lẫn nhau.

Nếu ngay từ đầu Doanh chịu ra mặt, có lẽ dã tâm của Dao sẽ không khuếch trương đến mức như vậy, cũng chính vì Doanh mặc kệ nên mới để cho Dao trở nên không kiêng nể gì như thế.

Nàng ta vẫn say mê thăm dò cấp độ huyền bí sâu nhất trong vũ trụ.

Thật ra, Doanh không biết rằng, trong vũ trụ này không chỉ có mình nàng ta là làm như vậy.

Bao gồm cả Thiên Vị tộc và Nguyên Tội Thiên Tôn, ít nhiều gì thì bọn họ đều từng có thăm dò về các phương diện liên quan, nhưng cho tới nay, chưa có ai thành công...

Nàng ta từng nghĩ liệu có phải cô gái thần bí kia chính là người khống chế Thiên Đạo hay không?

Cho nên Doanh từng dùng Thét Lệnh hỏi thẳng cô gái thần bí kia, song cô gái đó lại không trả lời vấn đề của nàng ta!

Vì thế Doanh không tiếp tục dây dưa, trước khi Đại Thế Chi Tranh mở ra, nàng ta liền lựa chọn chuyển kiếp.

Điều đó gây ra tổn hại với tu vi và thiên phú của nàng ta, gần như tương đương với sống lại một lần, hơn nữa đây mới chỉ là cái giá với chính bản thân nàng ta. Để chuyển kiếp, thậm chí còn cần tiêu tốn một phần ba hồ tín ngưỡng sinh mệnh! Một cái hồ này, là do Yêu Dạ tộc chậm rãi tích lũy trong vô số năm tháng, tiêu tốn mất một phần ba hồ đã là vô cùng kinh người.

Trước đó, nàng ta đã bị Thiên Tôn ủng hộ mình cực lực phản đối.

Nhưng mỗi người đều có thứ mà mình theo đuổi, Doanh đã quyết như thế, Thiên Tôn kia có phản đối cũng vô dụng.

Vì thế nàng ta lựa chọn chuyển kiếp, cuối cùng tiến vào chiến trường mộng ảo theo đúng nguyện vọng. Thậm chí khi đi qua đại sảnh Nhân Quả, còn gặp được thần - người mà nàng ta tha thiết mơ ước.

Nhưng rốt cuộc những vị thần đó chỉ là những cái ấn ký.

Cái bọn họ tham thảo được là kỹ năng bước vào thần đạo.

Đối với nghi hoặc của Doanh, những ấn ký của thần kia chỉ giữ im lặng...

“Doanh” cũng chính là bản thân Khinh Ngữ vẫn chưa vì vậy mà nổi giận. Càng đi xa hơn trong chiến trường mộng ảo, nàng ta càng thêm hiểu biết. Nếu vạn vật đều có quy tắc, như vậy liền theo quy tắc này để tìm hiểu đến cội nguồn, cuối cùng đánh vỡ quy tắc đó!

Còn về việc nàng ta muốn có Sát Lục Thánh Thương, chính là muốn thu thập ba thần khí chí tôn về Yêu Dạ tộc về, có tác dụng khác. Đó là về truyền thừa Bích Nguyệt của Yêu Dạ tộc. Vốn dĩ truyền thừa Bích Nguyệt chỉ mở ra khi Yêu Dạ tộc đang đứng trước nguy cơ sống còn, nhưng Khinh Ngữ đang muốn làm lơ quy củ này.

Tính cách của nàng ta chính là như thế, một khi đã quyết định chuyện gì thì nhất định phải hoàn thành, ai ngăn cản nàng ta đều sẽ bị nàng ta trực tiếp nghiền áp để đi qua.

Hiện tại, La Chinh cực kỳ không phối hợp...

Vì thế sau khi bắt đầu, nàng ta bèn phóng ra một ý nghĩa quy tắc sâu xa cực kỳ tàn khốc.

Sinh Tử Luân Hồi...

Khi trong tay nàng ta xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, hai màu đen trắng thay nhau luân chuyển, La Chinh đã nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Quy tắc sinh mệnh kia mang đến cho La Chinh một cảm giác rất kỳ lạ, hắn gần như phản xạ có điều kiện muốn tránh khỏi thứ kia.

Nhưng dù La Chinh lui lại rất nhanh, nhưng vòng tròn hai màu liên trục xoay tròn kia lại hoạt động theo ý nghĩa của Khinh Ngữ, trên lý thuyết là không có cách nào tránh được nó.

Gần như trong nháy mắt, La Chinh đã bị bao trùm trong vòng tròn hai màu kia.

Lúc này Khinh Ngữ mới nở nụ cười nhạt, trong con ngươi của nàng ta cũng hiện ra hai màu sắc khác nhau. Một con mắt màu đen, tỏa ra tử khí nồng đậm, một con mắt khác lại có màu xanh nhạt, bừng bừng sức sống.

“Tận hưởng cho đã đi...” Nàng ta căn bản chẳng coi các Đạo Tử ra gì. Sau khi chuyển kiếp, tất nhiên là nàng ta đã không còn thực lực như trước, nhưng lĩnh ngộ về quy tắc của nàng ta vẫn còn y nguyên, sao đám tiểu bối kia có thể so với một cường giả đã từng ngang cơ với Thiên Tôn chứ?