Bách Luyện Thành Thần

Chương 1356





Sau khi chém giết xong hết từng con thú dữ, La Chinh không hề dừng lại.

Sau khi chặt đứt thất tình lục dục, La Chinh đã không còn bất kỳ băn khoăn và tạp niệm nào, trong mắt hắn chỉ có thanh kiếm trong tay…

Nhưng đến cuối cùng thì La Chinh vẫn chưa hoàn toàn bước vào thần đạo!

Khi Khinh Ngữ đang đặt ngang cây trượng chúng sinh ở trước mặt, một luồng sức mạnh vô hình từ trong tay nàng ta truyền ra!

“Vù vù…”

Giờ phút này, mặc dù La Chinh đã thoát khỏi việc bị nỗi sợ hãi quấn lấy, nhưng vẫn phải lui nhanh về phía sau.

Hắn thực sự không sợ chết, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ đi chịu chết…

Nhưng mà Khinh Ngữ không sốt ruột, nàng ta chỉ mỉm cười đối mặt với La Chinh, có điều ánh mắt lại rời khỏi bàn cờ thiên địa.

Từ bên ngoài cuộn tranh nhìn vào, nàng ta như đang đối mặt với người xem ở ngoài bức tranh…

Cây trượng chúng sinh đột nhiên dựng thẳng lên, giọng nói của Khinh Ngữ truyền ra.

Thật ra, cuộn tranh này được mở ra trên vô số không gian mộng ảo ở trong vũ trụ, cũng tương đương với một tấm Thét Lệnh đặc biệt, nhưng giọng nói của nàng ta chỉ có thể được truyền trong phạm vi xung quanh không gian mộng ảo. Các sinh linh trong phạm vi bao phủ còn giới hạn, nhưng vẫn có thể hiện ra hình ảnh của nàng ta.

“Mấy ông già kia, mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, các ngươi cứ liên tục nói chuyện say sưa về Thiên Đạo, hãy nhìn xem ta đánh vỡ nó như thế nào đi…”

Lời này của Khinh Ngữ, là nói với những Thiên Tôn ở đối diện…

Trong vũ trụ, có không ít Thiên Tôn đều đã đoán ra thân phận của Khinh Ngữ, mà dường như Khinh Ngữ cũng biết không thể thoát khỏi con mắt của các Thiên Tôn này, nên bản thân nàng ta cũng không quá cố gắng che giấu chính mình.

Nhưng lần này nàng ta mở miệng, khiến các Thiên Tôn kia có chút khó hiểu. Theo như lời nàng ta nói, các ông già trong miệng nàng ta chắc là đám Thiên Tôn ở đối diện, Khinh Ngữ này muốn làm gì?

“Giới hạn của Thiên Đạo…”

Trong thiên cung Vân Miểu, Vân Hồ Thiên Tôn tỏ ra kinh ngạc.

Vân Lạc đứng ở một bên cũng ngạc nhiên hỏi: “Nàng ta muốn nói cho mọi người, nàng ta có thể phá vỡ giới hạn này?”

Vân Hồ Thiên Tôn gật đầu…

“Có thể, nhưng cũng không có khả năng này…” Vân Hồ Thiên Tôn hơi mâu thuẫn.

Giới hạn của Thiên Đạo, cũng chính là cái giới hạn lớn nhất trong vũ trụ này.

Đây là giới hạn tuyệt đối về sức mạnh với rất nhiều sinh linh trong vũ trụ.

Đến tận bây giờ, chỉ có Đạo Tử mới có thể vượt qua Thiên Đạo, sau khi hoa sen đại thừa hoàn toàn nở rộ mới có thể vượt qua, trở thành thần.

Mà số lượng Đạo Tử ít ỏi đến mức nào?

Trong một trăm triệu năm trước đây, trong vũ trụ sinh ra bao nhiêu sinh linh? Đó là một số lượng ngay cả Thiên Tôn cũng không thể thống kê được.

Nhiều sinh linh như vậy nhưng không sinh ra được một Đạo Tử…

Khoảng thời gian Đạo Tử ra đời chỉ trong vòng một trăm triệu năm trước đây, trong ghi chép có viết một trăm triệu năm không gặp được thiên tài nào.

Ấy mà tới lần Đại Thế này liền xuất hiện nhiều Thiên Kiêu như vậy, nhưng số Đạo Tử vẫn không vượt quá mười người …

Tất cả Thiên Tôn đều không phải là Đạo Tử.

Sau khi gánh vác số trời, số cánh hoa sen đã thành cố định, không thể nở rộ thêm nữa.

Mười triệu năm trước, Vân Hồ Thiên Tôn đã mở ra ba mươi ba cánh hoa sen, đến tận bây giờ, vẫn là ba mươi ba cánh…

Ông đã không thể vượt qua Thiên Đạo.

Không chỉ có ông, tất cả Thiên Tôn khác đều mất đi năng lực này.

Ngược lại, những Giới Chủ kia còn có một chút hy vọng. Nhưng hy vọng ấy cũng cực kỳ mong manh.

Thật ra cũng có người dùng thân phận Thiên Tôn vượt qua Thiên Đạo, nhưng trong cả vũ trụ chỉ có một người, đó chính là Trần Hoàng Dịch Kiếm, Dịch Kiếm Thiên Tôn.

Nhưng việc Dịch Kiếm Thiên Tôn trở thành thần vẫn thuộc về bí mật, không ai biết được.

Mà việc ông dùng thân phận Thiên Tôn đột phá giới hạn có phải là bởi vì thần đạo Đoạn Tình hay không, điểm này càng không thể nào biết được.

Tất cả Thiên Tôn trong vũ trụ đều bị thu hút bởi những lời này của Khinh Ngữ.

Doanh tự nguyện từ bỏ mọi thứ của mình tiến hành chuyển kiếp, có phải thật sự có phát hiện gì hay không?

Nàng ta thật sự có biện pháp thoát khỏi giới hạn ư?

“Doanh, mặc kệ ngươi phát hiện được cái gì, chúng ta đều mỏi mắt mong chờ…” Một ông lão của Thiên Vị tộc lẩm bẩm.

Ai cũng không muốn bị trói buộc, nhưng từ xưa đến nay lại có mấy người có thể thoát khỏi?

Chỉ thấy Doanh chạm cây trượng chúng sinh kia lên mặt đất…

“Tách tách tách…”

Trong nháy mắt, ở nơi mũi cây trượng chạm đến, trên bàn cờ thiên địa màu trắng xám kia liền xuất hiện rải rác một chút màu xanh lá. Chẳng mấy chốc, màu xanh lá kia bắt đầu lan ra, trải rộng trên cả bàn cờ, biến bàn cờ thành một vùng biển màu xanh lá.

Hoa cỏ cây cối ở trong đó nhanh chóng lớn lên, lộ ra một vùng tràn trề sức sống.

Những cây cỏ xanh lan qua đầu gối của La Chinh, trên khuôn mặt đờ đẫn kia của hắn cũng hiện vẻ kỳ quái.

La Chinh dựa vào bản năng cảm nhận được một mối uy hiếp, nhưng cho đến bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc Khinh Ngữ này muốn làm gì.

“Như vậy thuận mắt hơn nhiều.” Khinh Ngữ tiếp tục cao giọng nói, lời này nàng ta không chỉ nói với La Chinh, mà còn nói với những Thiên Tôn kia: “Sau khi tu luyện đến tầng thứ chín của quy tắc sinh mệnh, cho dù ta có cố gắng như thế nào, cũng không thể tiến thêm một bước nữa…”

Trong tầng thứ chín của quy tắc sinh mệnh chỉ có một ý nghĩa sâu xa, chính là chuyển kiếp.

Khinh Ngữ không chỉ có thể làm bản thân mình chuyển kiếp, mà còn có thể khiến người khác chuyển kiếp.

Nhưng chuyển kiếp khác với phần số trời hồi sinh mà có vị Thiên Tôn đã từng có. Sau khi chuyển kiếp, tất cả tu vi đều biến mất, trừ trí nhớ ra, giống như là đổi một thân xác vậy.

Khinh Ngữ không phải là Thiên Tôn, nàng ta chỉ có thể tu luyện quy tắc sinh mệnh đến bước này.

Muốn tiến thêm một bước, chỉ trừ khi được gánh vác số trời gắn liền với quy tắc sinh mệnh!

“Ta đã thử qua rất nhiều hướng đi, nhưng bất cứ hướng đi nào đều có một giới hạn không thể vượt qua, ta tin các ngươi cũng gặp phải.” Khinh Ngữ khẽ mỉm cười.

Rất nhiều đại năng, tu luyện đến bước này cũng là vì theo đuổi tầng sức mạnh cao hơn.

Đối với các Thiên Tôn, tài sắc quyền lực vốn đã không quan trọng, bọn họ căn bản là khinh thường, chẳng thèm theo đuổi…

Tuy vũ trụ rất rộng lớn, nhưng đối với Thiên Tôn lại lớn cỡ nào?

Mặc dù có nhiều bí cảnh cất giấu vô số bí mật, nhưng lợi ích mà những bí mật kia mang lại cho Thiên Tôn cũng cực kỳ nhỏ.

Ý nghĩa tồn tại của bọn họ, chỉ vì khám phá thế giới mà mình chưa biết…

“Ta biết các ngươi đều đã thất bại.” Khinh Ngữ tiếp tục nói: “Nhưng, ta lại sắp thành công…”

Khinh Ngữ không keo kiệt chia sẻ phát hiện của mình.

Ngay ở trong cuộn tranh, nàng ta đang thể hiện ra sức mạnh của mình với cả vũ trụ!

“Rầm rầm rầm…”

Một đường xoắn ốc màu xanh lá lan ra xung quanh Khinh Ngữ, ngay sau đó một luồng gió nhẹ ấm áp cuộn lên, những cây nhỏ và cỏ xanh kia cũng nhẹ nhàng lắc lư…

Dưới khí thế này, Khinh Ngữ không hề có sát ý mãnh liệt.

Theo sát phía sau là một luồng lực sinh mệnh dồi dào từ trong cơ thể Khinh Ngữ phóng lên cao!

“Vèo!”

Mái tóc xoăn dài của nàng ta tung bay, để lộ ra vầng trán chữ M (*).

(*) Vầng trán chữ M: phần trán và đường ngôi chân tóc phối hợp tạo thành hình chữ M. Đây thường được gọi là “Vầng trán nghệ sĩ”.

Trong hai con ngươi gần như hoàn mỹ, tỏa ra màu xanh lá tràn đầy, giống như chính thần sinh mệnh đang hiện thân trước mặt La Chinh!

Ngay sau đó, Khinh Ngữ thản nhiên cười với La Chinh: “Mượn ngươi… dùng một chút!”

Nói xong, nàng ta đưa tay chỉ vào La Chinh ở phía xa xa!

Bản thân La Chinh không thấy có gì khác thường…

Nhưng sau khi Khinh Ngữ này chỉ một cái, một đám quả cầu màu xanh lá liền xuất hiện trên đỉnh cây trượng đang dựng thẳng ở trước người nàng ta.

Những quả cầu kia chỉ lớn chừng nắm tay, giống như trứng đà điểu, lăn thẳng từ trên đỉnh cây trượng xuống dưới…

Trong những quả cầu này đều ẩn chứa quy tắc sinh mệnh mạnh nhất trong vũ trụ, đây là tầng thứ chín của quy tắc sinh mệnh.

“Khinh Ngữ muốn làm gì vậy?”

“Hình như nàng ta thi triển chuyển kiếp với La Chinh?”

“Tầng thứ chín của quy tắc sinh mệnh, trong vũ trụ này chỉ có một mình Doanh tu luyện được đến mức đó, nhưng chuyển kiếp cũng có hạn chế. Huống hồ, không phải lấy thân xác của La Chinh làm chất dẫn truyền mới có thể chuyển kiếp sao?”

Các Thiên Tôn này chưa tu luyện tới cấp độ này, nhưng đại khái vẫn có thể đoán ra được ý nghĩa sâu xa của quy tắc sinh mệnh tầng thứ chín.

Muốn chuyển kiếp cho La Chinh, điều kiện trước tiên là phải loại bỏ La Chinh trước rồi mới lại trao cho hắn sinh mệnh hoàn toàn mới.

Các Thiên Tôn này cũng bị hành động của Khinh Ngữ làm hồ đồ.

Quả cầu nhỏ thứ nhất từ từ lăn trên mặt đất, chẳng mấy chốc bề mặt của quả cầu kia bắt đầu căng ra, ngay sau đó lại bắt đầu không ngừng phồng lên, biến hóa…

Một vùng màu xanh lá không ngừng biến hóa, dần dần biến thành một người rất cao, sau đó lộ ra xương sống màu xanh lá, phổi thu nhỏ lại rồi đến tim, cuối cùng là bắp thịt, lông, da…

Một người giống như đúc với La Chinh xuất hiện ở bên cạnh Khinh Ngữ.

Từ hình dáng đến tu vi, rồi đến khí chất và năng lực, người này gần như không có gì khác biệt với La Chinh!

Điểm khác biệt duy nhất với La Chinh, chính là hắn không mặc quần áo…

“Ôi, thật là xấu hổ…” Khê Ấu Cầm ở trên quân cờ thấy cảnh tượng như vậy, bắt đầu hơi mất tự nhiên. Dù sao nàng không muốn nhìn phu quân của mình trần truồng đứng ở nơi đó.

Trong mắt La Chinh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ở phía đối diện, có một người giống hắn như đúc?

Tình huống thế này, La Chinh đã từng gặp phải ở trong ảo trận, nhưng ảo trận chỉ là phác họa hư ảo. Mặc dù bây giờ là chiến trường mộng ảo, nhưng quả thực Khinh Ngữ đã tạo ra được một người giống hắn!

Đây là nàng ta đang thực hiện… tạo hóa!