Cảnh tượng này khiến Hoa Thiên Mệnh không thể tưởng tượng nổi.
Hắn cảm thấy hơi khó để tiếp thu chính suy đoán của mình...
Hắn tin thiên phú của La Chinh rất cao, chắc hẳn mạnh hơn hắn một bậc, nhưng dù vậy thì cũng đâu thể có chênh lệch lớn đến thế!
Hắn lĩnh ngộ kiếm pháp sơ khai tận hai mươi năm mới mò ra được một lối đi nhỏ.
Vậy mà La Chinh mới chỉ giao đấu với hắn mấy chiêu mà đã lĩnh ngộ được một chút rồi?
Đương nhiên Hoa Thiên Mệnh không biết La Chinh đã lấy kiếm đạo Cực Giản làm cơ sở, rồi từ đó phát triển lên mà lĩnh ngộ.
Kiếm đạo trong Dịch Thần Nhất Kiếm cũng cùng một ngọn nguồn với kiếm pháp này…
Hai bên cùng bổ sung cho nhau, nên khi La Chinh giao đấu với Hoa Thiên Mệnh đã hình thành ra thế hỗ trợ, chuyện lĩnh ngộ được uẩn thế trong kiếm pháp sơ khai cũng là việc đương nhiên.
“Nếu ngươi đã tự lĩnh ngộ được, vậy ta sẽ lấy phần cơ duyên này để giao lưu với ngươi!”
Nếu chỉ bàn về chiêu kiếm…
Kiếm pháp của Hoa Thiên Mệnh thật sự chiếm ưu thế.
Kiếm pháp làm chủ vạn binh ra đời sau khi hỗn độn được tạo lập không lâu, nó chính là kiếm pháp cơ bản của tất cả kiếm đạo dưới vòm trời này.
Rồi sau đó kiếm đạo mới phân chia thành nhiều phe phái, tiếp tục phát triển phồn thịnh…
Dù kiếm đạo của La Chinh đã tối giản hết mức có thể, nhưng nó lại mất đi cái uẩn thế bên trong ấy!
Hoa Thiên Mệnh coi La Chinh là đối thủ lớn nhất của mình.
Nhân lúc đang so đấu về kiếm đạo, hắn cũng không ngần ngại so bì kiếm pháp sơ khai với La Chinh…
Thế tấn công của hắn vẫn ác liệt như vậy.
Nhưng tốc độ lại chậm đi sáu phần, sức mạnh cũng yếu đi ba phần!
Lúc này, Hoa Thiên Mệnh không so chiêu kiếm với La Chinh mà là tập luyện, đồng thời sẽ có thể ngộ ra gì đó!
La Chinh cảm nhận được động cơ của Hoa Thiên Mệnh thì trong mắt cũng tỏa ra một tia sáng khác lạ.
Không phải chiêu thức của Hoa Thiên Mệnh cứ có ưu thế thì La Chinh hắn chắc chắn sẽ thua.
Chỉ có điều Hoa Thiên Mệnh đi theo con đường chính tông, chiếm mọi ưu thế về kiếm chiêu, nhưng lại không muốn dựa vào ưu thế này mà bứt phá. Đúng là chính nhân quân tử!
Đây là con đường của Hoa Thiên Mệnh!
Cũng là con đường chính nghĩa của hắn!
“Hai tên này làm gì vậy…”
“Chiêu thức của cả hai bỗng chậm lại, cứ như không ai quan tâm gì đến thắng thua mà chỉ là luyện kiếm với nhau vậy.”
“Sao kiếm pháp này có thể tinh diệu đến thế được!”
Vô số người đang đứng xem đều bắt đầu lơ mơ…
Trong bàn cờ thiên địa này, có ai lại không muốn tranh giành?
Thắng thêm một ván thì có thể bước thêm một bước, khả năng bản thân chiến thắng lại lớn hơn một phần, cũng chính là tới gần chiếc ghế của đại thế này hơn, chắc chắn cơ hội trong tương lai cũng sẽ nhiều hơn!
Luyện tập với nhau thì chỗ nào mà chẳng được, sao hai người này lại cứ phải chạy đến đây luyện tập vậy?
“Rốt cuộc thì bọn họ đang làm gì thế?” Lạc Tích Huyên ngơ ngác hỏi.
Sau khi bị Hoa Thiên Mệnh đá ra khỏi bàn cờ, tâm tình của nàng đã không bị ảnh hưởng nữa. Ngược lại, nàng còn vô cùng tán thưởng Hoa Thiên Mệnh…
“Nếu ta đoán không sai thì kiếm pháp mà tên nhóc Hoa Thiên Mệnh kia tu luyện không hoàn chỉnh.” Một Thiên Tôn của Thiên Vị tộc thản nhiên nói: “Kiếm pháp này thật sự cũng rất huyền ảo, sau khi hóa kiếm thì lại có được uẩn thế của thần khí!”
“Nhưng đáng sợ ở chỗ, La Chinh mới giao đấu với Hoa Thiên Mệnh chưa được bao lâu mà cũng đã tạo ra được uẩn thế này. Đã thế còn tự thân La Chinh lĩnh ngộ được… Ha ha, thiên phú cỡ này thì không thể dùng từ đáng sợ để mô tả nữa rồi. Dù sao tên này cũng có được danh hiệu Thiên Vị màu vàng kim! Nhưng dường như tên nhóc này không nghe lời lắm, lão tộc trưởng gọi hắn đến đây một chuyến mà mấy năm nay chưa từng thấy động tĩnh gì.” Một Thiên Tôn khác trong Thiên Vị tộc lạnh lùng nói.
Thiên Tôn trước đó vừa lên tiếng cũng nhìn chăm chú một lúc lâu rồi gật đầu, nói: “Ta biết. Hoa Thiên Mệnh cũng gặp phải bình cảnh trên con đường kiếm pháp kia. Có lẽ hắn luyện tập với La Chinh là để truyền thụ kiếm pháp cho La Chinh. Từ đó La Chinh sẽ rèn luyện, giúp hắn đột phá!”
Dù sao họ cũng là cường giả Thiên Tôn, ánh mắt cũng rất tỉ mỉ. Có lẽ họ không nhận ra lai lịch của kiếm pháp sơ khai, nhưng lại có thể hiểu được ý định của Hoa Thiên Mệnh.
Ngoài việc tìm kiếm một sự cân bằng thì thực ra trong lòng Hoa Thiên Mệnh đúng là nghĩ như vậy.
Kiếm pháp sơ khai của hắn mới chỉ luyện được một phần nhỏ, cho đến bây giờ thì cũng mới chỉ có được khoảng năm phần uẩn thế, rất khó để đột phá!
Vật dẫn của bộ kiếm pháp này chỉ là một khối ngọc sáng.
Nếu dùng chân nguyên để kích thích, sẽ có một bóng dáng vạm vỡ và mười thanh kiếm diễn tập cho mình xem…
Mà phải mất tới ba trăm năm mới có thể kích hoạt một lần vào sáng sớm, một lần vào chiều tà, thời gian mỗi lần xuất hiện cũng chỉ có mười nhịp thở mà thôi.
Hoa Thiên Mệnh chỉ đơn giản là nhìn đó rồi ngộ ra!
Nhìn bóng dáng người kia diễn tập kiếm pháp, sau đó hắn sẽ luyện theo.
Trong kho tàng vô cùng ổn định, lại được nén thời gian kia, hắn không thể tìm ra người nào để tập luyện với mình.
Một thanh đao tốt thì phải được đá mài rèn giũa.
Hoa Thiên Mệnh không tìm thấy khối “đá mài” nào như vậy, ở Hạ Giới không, mà trong cả vũ trụ cũng không thể tìm được!
Nếu thực sự La Chinh có thể lĩnh ngộ được vài phần uẩn thế của kiếm pháp sơ khai, tất nhiên hắn có thể trở thành khối “đá mài” của Hoa Thiên Mệnh…
Đương nhiên, rèn luyện kiếm pháp vốn là cùng rèn giũa cho cả hai bên!
Như vậy rõ ràng cũng có lợi cho La Chinh…
Vấn đề duy nhất ở đây là, trong thời gian ngắn như thế mà La Chinh đã có thể lĩnh ngộ được vài phần trong kiếm pháp sơ khai rồi ư?
Trước kia, Hoa Thiên Mệnh không có ý định lấy La Chinh làm đá mài cho mình. Chỉ là sau khi đi vài đường kiếm, La Chinh đã vẽ ra được đường hướng, nên cũng khiến niềm tin của hắn cũng tăng lên gấp bội!
Hắn không cần biết rốt cuộc vì sao La Chinh lại làm được, hắn chỉ cần biết ý tưởng của mình có khả thi hay không!
“Coong, keng, bốp…”
Hai người như hai đệ tử vừa nhập môn luyện tập với nhau, khoa tay múa chân tập dượt kiếm pháp cơ bản.
Thích Kiếm, Quải Kiếm, Phong Kiếm, Giá Kiếm, đánh theo bài theo bản hẳn hoi.
Những võ giả nhận ra được uẩn thế trong đó thì vẫn ổn. Trong uẩn thế ấy khiến người ta mơ hồ cảm thấy như tất cả đều quy về một mối. Nếu cẩn thận xem xét thì chắc chắn có thể khiến người ta thấy chấn động!
Nhưng mà…
Rất nhiều nhóm võ giả trong vũ trụ này đều rơi vào trạng thái không hiểu gì cả, trên mặt đều là vẻ mơ hồ.
“Hai người này bệnh à?”
“Chỉ có trẻ con mới học mấy chiêu kiếm pháp cơ bản này thôi, như vậy chẳng phải lãng phí thời gian của mọi người sao?”
“Hết ba nén nhang rồi mà hai tên này…”
Nhưng hình như trên bàn cờ thiên địa này không giới hạn thời gian.
Các Đạo Tử ở phía trên thì lại rất kiên nhẫn, chẳng ai mở miệng ra thúc giục…
Trong cảnh không ngừng luyện tập, lĩnh ngộ về chiêu kiếm của La Chinh cũng càng lúc càng rõ ràng.
Như thể những lĩnh ngộ về kiếm của bản thân hắn không chỉ còn ở mức nắm vững nữa, mà đã tinh túy thêm một bậc rồi!
“Keng…”
La Chinh trở tay bắt đầu ra một kiếm, nhắm thẳng về phía Hoa Thiên Mệnh!
Trong một kiếm này có chứa uẩn thế của kiếm pháp sơ khai, nhưng đã được tăng thêm một bậc…
“Chưa gì đã lĩnh ngộ được ba phần, nhanh quá!”
Hoa Thiên Mệnh hơi kinh hãi. Đây đã là cảnh giới thành thạo rồi. Trường kiếm của hắn như một cái khiên, chặn đứng đường kiếm này của La Chinh.
“Không biết để đuổi kịp năm phần nhỏ của mình thì La Chinh sẽ mất bao lâu nhỉ?” Trong mắt Hoa Thiên Mệnh dần hiện lên một tia mong đợi…
Số chiêu kiếm mà cả hai người tung ra đã lên đến con số ba nghìn.
Tuy thế nhưng vẫn chưa bên nào có vẻ mệt mỏi, mà ngược lại, lúc này dù là La Chinh hay Hoa Thiên Mệnh thì đều rất có tinh thần!
Cứ như mỗi lần ra kiếm đều mạnh thêm một chút vậy!
Cảm ngộ kỳ diệu thế này chủ yếu vẫn là do cơ duyên, nên rất nhiều người dù có dành cả đời cũng khó mà gặp được…
Ba phần…
Bốn phần…
Năm phần…
Khi La Chinh lĩnh ngộ được tới năm phần của kiếm pháp sơ khai dựa vào việc diễn luyện của Hoa Thiên Mệnh, như vậy có thể coi là đạt chút thành tựu rồi!
So với việc Hoa Thiên Mệnh đã dành ra ba năm, kéo dài thành ba trăm năm để tu luyện thì tốc độ của La Chinh đã nhanh hơn vô số lần!
Ở đây, thiên phú chỉ có thể coi là một nguyên nhân, còn nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi kiếm pháp sơ khai vốn đã vô cùng phù hợp với kiếm pháp của La Chinh!
Hoặc có thể nói, dường như chúng dường giống nhau như đúc.
Hắn chỉ làm một phép tính hết sức đơn giản, biến “một” trong lòng mình hoàn toàn trở về thành “không”.
“Ầm…”
Từ khi La Chinh học được một phần nhỏ của kiếm pháp sơ khai, kiếm của hắn liền trở nên sắc bén và linh hoạt hơn!
Một luồng khí thế không thấy rõ cuồn cuộn phóng ra, phân tán ra bốn phía, lan khắp bàn cờ thiên địa…
Những võ giả ở bên ngoài cuộn tranh có thể nghe được âm thanh trong đó, nhưng lại không nhìn được gì, cũng không cảm nhận được luồng khí thế kia.
Còn tám Đạo Tử khác ở trên quân cờ thì dường như rơi vào ảo cảnh mà hỗn độn tạo ra. Áp lực từ luồng khí thế kia cũng không lớn, nhưng lại khiến đám Hiên Viên Thần Phong có một trải nghiệm hết sức kỳ diệu. Không chỉ khí thế kia lớn, mà tâm cảnh của bọn họ cũng trở nên rộng lớn, bao la hơn!
“Rốt cuộc tên này đã lĩnh ngộ được cái gì mà làm ra động tĩnh lớn như vậy?” Liệt Thiên Hàn bất mãn. Những người đứng trên quân cờ đều bị La Chinh ảnh hưởng, hắn chỉ muốn nói là thật sự gặp ma rồi.
“Hẳn là kiếm đạo có đột phá!” Hiên Viên Thần Phong nhíu mày nói.
Ngay trước khi luồng khí thế kia phân tán ra, Hoa Thiên Mệnh đã lùi lại mấy chục trượng, sau đó thực sự chắp tay với La Chinh: “Chúc mừng!”
“Cảm ơn ngươi.” La Chinh gật đầu, sau đó lẳng lặng cảm nhận luồng uẩn thế kỳ diệu kia!
“Không cần cảm ơn đâu, ta cũng vì chính mình thôi…” Hoa Thiên Mệnh hơi mỉm cười rồi thu lại trường kiếm.
Hắn hiểu rất rõ đạo lý này. Nếu trên đời không có tấm khiên có thể ngăn cản được kiếm này thì có thi triển được kiếm này cũng để làm gì cơ chứ?