Bách Luyện Thành Thần

Chương 1367





Trước đây, gần như Hoa Thiên Mệnh đã nhường La Chinh một tay.

Hắn lấy kiếm pháp sơ khai ra để luyện tập, cũng chính là cố gắng hết sức để truyền thụ kiếm pháp này cho La Chinh.

Nếu chỉ đơn giản là luyện tập chiêu kiếm thì có lẽ La Chinh đã không rơi vào thế yếu…

Nhưng tóm lại đó không phải là đạo của La Chinh, mà là đạo của Hoa Thiên Mệnh!

Muốn đánh bại Hoa Thiên Mệnh, điều La Chinh cần nhất chính là sức mạnh của bản thân!

Khí hỗn độn dồn nén lại với nhau, trông đen như mực. Chúng tuôn ra theo đường kinh mạch khắp toàn thân La Chinh, cuối cùng tụ về phía cánh tay phải của La Chinh!

Kiếm ý vốn đang không ngừng tuôn trào đã bị La Chinh khống chế rồi cố định lại trên thân kiếm…

Bỗng nhiên trên mũi kiếm tỏa ra một tia sáng vàng, sau đó lập tức bị một luồng sáng xám bao trùm. Hai ánh sáng này liên tục đan xen vào nhau, tựa như những con đom đóm không ngừng lập loè trong đêm, chớp lóe lúc mờ lúc tỏ.

Vũ khí không gây ra chênh lệch.

Kiếm Đằng Xà đương nhiên lợi hại…

Nhưng khí hỗn độn kết hợp với Lôi Phong U Thần Kiếm cũng có thể được coi là chí bảo hỗn độn.

Trận đấu thực sự chính là trận so đấu về thực lực của từng người.

“Cuối cùng cũng chịu giao đấu chính thức!”

“Ta tu luyện hết cả ngày trời rồi mà mới bắt đầu hả? Hai người này câu giờ quá!”

“Hoa Thiên Mệnh mau thắng đi, ta cược hết vào ngươi rồi đấy!”

Thấy La Chinh đã vào thế chuẩn bị, Hoa Thiên Mệnh bèn nở một nụ cười ôn hòa. Kiếm Đằng Xà bất chợt dựng thẳng lên sát sườn mặt của Hoa Thiên Mệnh.

“Mặc dù ngươi lĩnh ngộ được thần đạo Đoạn Tình, nhưng thế vẫn chưa đủ, còn lâu mới đủ…” Hoa Thiên Mệnh lắc đầu.

Vận mệnh một đời có biết bao nhiêu loại…

La Yên chính là người dẫn dắt La Chinh.

Nàng chính là ngôi sao Bắc Đẩu ở Bắc Thiên Vực.

Sao Bắc Đẩu thì dẫn đường cho người đời. Khi họ không may bị lạc, nó sẽ là tia sáng rực rỡ chỉ hướng cho họ…

Còn ngôi sao La Yên này lại chỉ tỏa sáng cho một mình La Chinh, dẫn hắn đi thẳng tới Thần Vực.

Lúc này, đột nhiên trong đầu Hoa Thiên Mệnh dường như đã lĩnh ngộ ra được một điều…

Có lẽ giữa hắn và La Chinh có số mệnh tranh đoạt với nhau!

Cuộc tranh đấu giữa hai người có lẽ không phải chỉ là bây giờ mà thậm chí còn kéo dài đến tận Thần Vực.

Đây là suy tính trong lòng Hoa Thiên Mệnh. Dù sao thì mấy chuyện chưa xảy ra hắn cũng chẳng nào chắc chắn được!

Tuy nhiên trong cuộc tranh đoạt này, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Hoa Thiên Mệnh thắng chắc rồi…

“Vèo!”

Kiếm Đằng Xà được vung ra, lập tức có ba tia sáng xuất hiện!

Giẫm trên luồng sáng đó, tốc độ của hắn đã đạt đến mức tối đa!

Đúng là uy lực của Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm trong tay La Chinh vô cùng mạnh.

Nhưng Hoa Thiên Mệnh lại không quá sợ hãi.

Tất nhiên kiếm kia rất lợi hại, nhưng trước hết nó phải chém trúng hắn đã.

Tốc độ sát na của Hoa Thiên Mệnh thực sự khiến La Chinh hết sức đau đầu…

Tốc độ của tên này thật sự quá nhanh!

Bây giờ Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm vẫn đang ngưng tụ trong thanh kiếm, nhưng bóng dáng Hoa Thiên Mệnh lại giống như một tia sáng, cứ thế không ngừng lướt đi trên bàn cờ thiên điạ, căn bản khiến người ta không thể tập trung được!

Tuy vậy, nhưng La Chinh không quá do dự!

Hắn cũng rời khỏi bàn cờ, Lôi Phong U Thần Kiếm đã dựng thẳng ngay bên cạnh, bay thẳng tới gần Hoa Thiên Mệnh!

“Vèo!”

Bóng dáng hai người chợt đan xen vào nhau, chỉ cách xa nhau có ba thước!

“Chính là lúc này!”

“Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm!”

“Thích kiếm!”

Vừa học được xong, La Chinh đã vận dụng luôn!

Một tia sáng sắc lẻm tựa như một bóng dáng kéo dài ra từ mũi kiếm trong tay La Chinh, bay thẳng về phía Hoa Thiên Mệnh. Trong đó còn có một luồng uẩn thế dồi dào, khiến ánh kiếm lấp lánh ánh vàng xám trông bắt mắt đến bất ngờ!

Nhát kiếm này dường như muốn đâm xuyên qua tất cả các vật cản trên đường đi của nó.

Nhưng vào khoảnh khắc bóng dáng Hoa Thiên Mệnh lướt qua, thân thể hắn hơi khựng lại.

Khoảng tạm dừng kia thậm chí còn chẳng khiến thân thể hắn đi lệch chút nào!

Một tích tắc dừng lại này, ánh kiếm đã đã xẹt ngang qua một bên mặt của Hoa Thiên Mệnh.

Còn thiếu chút nữa thôi…

Nhưng cũng không nguy hiểm.

Bởi đó là do Hoa Thiên Mệnh cố ý. Nếu hắn muốn, hắn vốn có thể tránh ra xa hơn.

Nhưng hắn lại không làm vậy…

“Lại nào!”

La Chinh không hề dừng lại, khí hỗn độn trong cơ thể tự động được hút ra!

Biển hỗn độn bắt đầu cạn dần với tốc độ có thể nhìn thấy được …

Lúc này, còn có thể nhìn thấy cả cây thế giới trong thế giới cơ thể của La Chinh. Cây thế giới đang không ngừng phát triển khá tươi tốt.

Kiếm đầu tiên được chém ra, La Chinh đã tiêu mất một phần mười lượng khí hỗn độn!

Kiếm thứ hai, lượng khí hỗn độn được La Chinh vận dụng càng nhiều hơn. Khi vượt quá bốn phần, cả biển hỗn độn đã cạn đi một nửa!

Bởi vì lần thứ hai vung kiếm phải chặn kín được đường lui của Hoa Thiên Mệnh nên hắn chém ra bốn nhát liên tiếp.

Ba nhát kiếm đã chặn đứt con đường phía trước của Hoa Thiên Mệnh, còn nhát kiếm cuối thì chém thẳng vào người Hoa Thiên Mệnh…

Nhát kiếm này có uy thế vô tận, nhuộm cả một tầng mây thành màu vàng kim.

Chỉ trong chốc lát đã chém ra bốn nhát kiếm…

Khí hỗn độn chuyển hóa thành kiếm ý và chân nguyên, tựa như sóng nước cuồn cuộn, tràn ngập khắp bàn cờ thiên địa!

“Rầm…”

“Hoa Thiên Mệnh không trốn thoát được đâu!”

“Nhát kiếm đó của La Chinh có uy lực quá mạnh, nếu không trốn thoát được thì có lẽ sẽ bị chém chết!”

“Hầy, Hoa Thiên Mệnh sơ suất quá. Ngay từ đầu hắn nên lấy sấm sét ra mà thẳng tay đánh chết La Chinh đi cho rồi. Bây giờ bị động quá!”

Ngay khi mọi người còn đang bàn luận…

Kiếm Đằng Xà trong tay Hoa Thiên Mệnh bắt đầu hơi nảy lên!

Từng gợn sóng tỏa ra từ xung quanh Hoa Thiên Mệnh…

Đối diện với bốn nhát Dịch Thần Kiếm của La Chinh, khuôn mặt của Hoa Thiên Mệnh vẫn chẳng hề có vẻ sợ hãi.

Hắn đã lĩnh ngộ được thần đạo cao cấp nên biết ngay Dịch Thần Nhất Kiếm của La Chinh cũng chưa phải là Dịch Thần Nhất Kiếm thực sự.

Những gợn sóng ấy lan tỏa ra quanh người Hoa Thiên Mệnh. Ngay khi gợn sóng đó tỏa ra đấu trường trên bàn cờ, võ đài bèn xuất hiện những vết nứt nhỏ xíu rồi lập tức lan rộng.

Những gợn sóng đó tiếp tục khuếch tán, lan tỏa trong không gian rồi cuối cùng lại dập dềnh trên thanh kiếm của Hoa Thiên Mệnh.

Bốn nhát kiếm kia của La Chinh đã lấy hết một nửa biển hỗn độn trong cơ thể, đó cũng là đòn mạnh nhất của hắn.

Vẻ mặt Hoa Thiên Mệnh vẫn thờ ơ như trước. Vào giây phút La Chinh ra kiếm, hắn đã nghĩ ra cách ứng phó…

Nhưng đúng khoảnh khắc Hoa Thiên Mệnh chuẩn bị đỡ nhát kiếm của La Chinh, thanh kiếm Đằng Xà này lại lay động!

“Ngươi…”

Vẻ mặt Hoa Thiên Mệnh tối sầm lại.

Có lẽ nó đói lâu quá rồi. Trước kia thanh kiếm này có hơi nóng nảy, suýt chút nữa đã phá nát vỏ kiếm, muốn nuốt chửng thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu.

Lúc đó, vất vả lắm Hoa Thiên Mệnh mới trấn an được nó.

Nhưng bây giờ, thanh kiếm này lại cứ thế phá vỏ, mục đích chính là thanh kiếm của La chinh.

Trong vũ trụ, Lôi Phong U Thần Kiếm được coi là một thanh kiếm tốt, nhưng lại không thể gộp chung với thần khí chí tôn…

Tuy nhiên, sau khi La Chinh lấy ra một lượng lớn khí hỗn độn, thanh kiếm đã dung hợp với khí hỗn độn rồi tỏa ra mùi hương rất giống với chí bảo hỗn độn!

Đối với thanh kiếm trong tay Hoa Thiên Mệnh, chí bảo hỗn độn còn thơm ngon hơn thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu nhiều.