Bách Luyện Thành Thần

Chương 1370





Đã như vậy nhưng La Chinh cũng không hề nổi giận.

Khí hỗn độn lại tuôn ra lần nữa…

Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm lại được chém ra!

Cùng với đó là một tiếng gió rít!

“Đâm!”

Hoa Thiên Mệnh cách La Chinh cùng lắm là khoảng một trượng, tương đương khoảng ba mươi thước!

Khoảng cách ngắn như vậy, chỉ cần một khắc là tới!

Chỉ thấy hắn giơ tay lên, ánh kiếm như con trăn bạc phóng ra, một lần nữa lại chém đôi chiêu Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm của La Chinh!

Ánh kiếm kia tách ra thành hai hướng, còn Hoa Thiên Mệnh thì cứ như Định Hải Thần Châm, vẫn đứng sừng sững trước mặt La Chinh.

Lại chém!

Rồi lại bị chặt đôi!

Khí hỗn độn trong cơ thể La Chinh đang tiêu hao nhanh chóng…

Không phải La Chinh quá yếu.

Dùng khí hỗn độn để thúc giục thì dù là công pháp bình thường cũng sẽ mạnh hơn người khác rất nhiều!

Huống hồ từ khi La Chinh bắt đầu lĩnh ngộ được từ thanh kiếm của Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu thì chiêu kiếm của hắn đã có thể phát huy khí hỗn độn như bình thường…

Có lẽ chiêu kiếm hơi đơn giản, những thay đổi cũng chưa đủ độ, nhưng uy lực trong đó đã vượt qua rất nhiều truyền thừa cùng cấp trong vũ trụ này rồi…

Chẳng qua Hoa Thiên Mệnh quá mạnh…

La Chinh không biết Xi Vưu được phong thánh, không biết bảy truyền thừa lớn của Binh chủ, càng không biết sứ mệnh mà Hoa Thiên Mệnh phải gánh vác!

Hắn chỉ biết bản thân cần nghĩ cách để đánh bại Hoa Thiên Mệnh mà thôi.

“Thảm thật. La Chinh bị áp chế đến mức không có bất kỳ cơ hội nào.”

“Có thể thấy, hắn rất muốn thắng…”

“Thực lực của Hoa Thiên Mệnh vượt qua cả Hiên Viên Thần Phong!”

***

“Vù vù vù…”

Lần này, La Chinh không dùng kiếm nữa…

Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm mạnh nhất ở chỗ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Nhưng đó không phải đã hoàn hảo, kiếm ý của hắn chưa đạt được trình độ cao nhất.

Có thanh Đằng Xà Kiếm trong tay, Hoa Thiên Mệnh như được lột xác vậy, cứ thế bổ đôi Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm!

Nếu võ giả nào cẩn thận quan sát thì sẽ thấy Hoa Thiên Mệnh chém được một kiếm kia của La Chinh chẳng qua là gặp may…

Phương hướng hắn chém lệch hẳn sang bên phải ánh kiếm của La Chinh.

Một kiếm này, La Chinh lấy quy tắc hệ Kim để hỗ trợ cho khí hỗn độn. Tuy hai cái được dung hợp lại với nhau, nhưng thể nào trong đó cũng có một kẽ hở!

Một kiếm của Hoa Thiên Mệnh đã cắt vào đúng kẽ hở này, nên mới có thể chém ra dễ dàng như thế!

Nếu có thể mở được ba mươi sáu cánh hoa sen, nếu có thể tiến vào thần đạo Đoạn Tình thì La Chinh mới có thể loại bỏ kẽ hở này!

Chỉ tiếc bây giờ La Chinh còn chưa thể bước vào, hắn vẫn chưa phải là Đạo Tử.

Ánh mắt lóe lên, trong tay La Chinh bắt đầu xuất hiện một chút ánh sao.

Ánh sao đủ mọi màu sắc, giống như từng viên đá quý hoàn mỹ không tì vết…

“Sao Chiến Thể!”

“Nhóm Sao Kỳ Diệu!”

Chiêu mạnh nhất trong “Sao Chiến Thể”.

Ánh sao khuếch tán ra như một cây nấm, nhanh chóng lớn lên, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ khắp bàn cờ thiên địa.

Cả bàn cờ nhanh chóng sụp đổ, tiêu tan…

Đợi sau khi ánh sao kia mờ đi…

Hoa Thiên Mệnh lại xuất hiện ở cách đó không xa. Hắn đứng trên một quân cờ, cầm kiếm, trên mặt là vẻ khí khái anh hùng và một nụ cười tươi.

Nụ cười kia rất thân thiện, nhưng cũng cho thấy hắn sẽ toàn lực ứng phó!

“Ôi…”

Thanh kiếm kia cũng âm thầm thở dài.

“Coi như La Chinh đã hoàn toàn bị áp chế, ta cũng đã làm hết sức mình rồi.” Thanh kiếm này đã hấp thu được một chút khí hỗn độn, cũng coi như đã nhận ân huệ của La Chinh. Vừa rồi nó cũng đã toàn lực phối hợp với La Chinh.

Thế nhưng thực lực của Hoa Thiên Mệnh quá mạnh, bây giờ nó cũng không biết làm thế nào.

Hoa Thiên Mệnh chạy ra xa nên tránh được đòn này. Lúc này coi như hắn đã cho La Chinh một cơ hội để suy nghĩ, mặc dù cơ hội này rất ngắn…

Không thể nói La Chinh không chuẩn bị đầy đủ cho chiến trường mộng ảo lần này.

Trong ba bản công pháp mà Nhị sư huynh gợi ý, Lôi Kiếp Sát và Bát Khúc Phi Yên được xem là tận dụng tối đa, nhưng lúc này lại không có hiệu quả khi dùng để chống lại Hoa Thiên Mệnh.

Còn Vạn Pháp Địch Thư thì hắn chưa sử dụng lần nào. Bởi vì “Thư” này là để chém nhân quả, phá vạn pháp. Sau này nếu có luyện được đến đại thành thì đúng là đủ để oai phong khắp vũ trụ. Tu đến phần cuối còn có thể chém Thiên Tôn để gánh chịu số trời…

Nhưng ở giai đoạn trước hắn không dùng được, ngay cả quy tắc Thiên Đạo trong đại sảnh Nhân Quả mà hắn cũng không chém được.

Sang đến giai đoạn này, người hắn phải đối mặt đều là Đạo Tử, những gì bọn họ được học đều là sức mạnh của thần đạo, chứ nói gì tới mấy thứ lông gà vỏ tỏi.

Đối mặt với tốc độ sát na của Hoa Thiên Mệnh thì Sao Ám Phệ trong Sao Chiến Thể cũng không thể nào chiếm lấy được.

Đối mặt với Hoa Thiên Mệnh…

Chỉ có thể dựa vào kiếm!

Đây dường như là cách duy nhất để phá giải!

Ánh sáng trong đôi mắt La Chinh bỗng tiêu tan…

Trong nháy mắt, cả người hắn trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Lại nào!”

Vẫn là Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm…

Kiếm linh trong thanh kiếm trên tay La Chinh lúc này cũng đành chịu.

Nó chỉ có thể cố gắng hết sức để trợ giúp La Chinh, dung hợp quy tắc hệ Kim và khí hỗn độn hoàn mỹ hơn một chút mà thôi.

Nhưng dù sao thì vẫn sẽ có kẽ hở!

Ngày nào chưa bước vào thần đạo thì ngày đó kẽ hở này chưa thể được lấp lại!

“Vù…”

“Két…”

Một luồng ánh sáng vàng lóe ra, Hoa Thiên Mệnh cầm thanh kiếm giơ lên cao, giống như một tên đồ tể lành nghề đang ung dung róc xương của một con trâu.

Hai luồng ánh sáng dễ dàng bị một kiếm của hắn phá giải.

Hoa Thiên Mệnh ung dung giải trừ, nhưng La Chinh lại không ung dung như vậy.

Mặc dù hắn có rất nhiều khí hỗn độn, nhưng dù sao cũng có hạn.

Mấy chiêu Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm kia La Chinh đều dốc toàn lực mà đánh ra, thế nên bây giờ đã tiêu hao sáu bảy phần của biển hỗn độn rồi.

Biển hỗn độn trong cơ thể hắn đã vơi đi không ít, đồng thời cũng lộ ra bộ rễ rậm rạp của cây thế giới…

“Làm sao lấp lại được kẽ hở này đây?” La Chinh nâng kiếm lên, để nó lơ lửng trên không trung. Như lời Hoa Thiên Mệnh đã nói, có lẽ chỉ khi bản thân La Chinh hoàn toàn bước vào thần đạo Đoạn Tình thì mới có thể đánh lại Hoa Thiên Mệnh!

Lúc này Hoa Thiên Mệnh lại nhảy lên từ trên quân cờ kia, một lần nữa đạp trên ánh sáng.

Chỉ trong nháy mắt, một luồng ánh kiếm màu bạc sáng rực chém xuống đầu La Chinh…

Thời khắc này, La Chinh đặt thanh kiếm nằm ngang, một luồng ánh sáng vàng phun ra từ trong thanh kiếm, hoàn toàn phủ kín người La Chinh!

“Keng keng!”

Hai thanh kiếm va chạm vào nhau, tiếng vang giòn như chuông ngân.

La Chinh đã chặn được một kiếm này của Hoa Thiên Mệnh, nhưng còn một tầng gợn sóng đang bao phủ đến người hắn.

“Ầm ầm ầm…”

Ánh sáng vàng hộ thể phóng ra từ thanh kiếm kia vốn rất cứng rắn, nhưng gặp phải gợn sóng của Hoa Thiên mệnh thì vẫn bị đánh tan!

“Phụt phụt…”

Từng đường gợn sóng màu máu phun ra từ ngực La Chinh.

Tuy không bị thương tới xương cốt, nhưng lần này trông La Chinh vô cùng thê thảm, cả người toàn là máu!

Thế nhưng La Chinh không hề dừng lại!

Những vết thương thế này, hắn vẫn có thể chịu được!

Nếu Hoa Thiên Mệnh đã tới gần mình, ít nhất La Chinh cũng sẽ không rơi vào thế yếu trên phương diện dùng kiếm!

“Keng keng keng keng …”

Nhưng từ lúc này trở đi, sau mỗi một lần tiếp chiêu, trên người La Chinh sẽ xuất hiện một tầng vết thương có hoa văn gợn sóng lớn, liếc mắt nhìn lên mà thấy ghê người. Toàn thân hắn không còn phần da thịt nào nguyên vẹn.

“Kết thúc được rồi…”

Trong mắt Hoa Thiên Mệnh lúc này lại không hề có vẻ không đành lòng. La Chinh có thể chọn nhận thua bất cứ lúc nào, khi đó đương nhiên hắn sẽ dừng tay ngay.

Nhưng nếu Hoa Thiên Mệnh nương tay, đó mới là nỗi sỉ nhục lớn nhất đối với La Chinh.

Lúc này, Hoa thiên Mệnh đã hoàn toàn chiếm ưu thế. Chỉ cần làm hết sức thì kết cục La Chinh bị thua đã là sự thật không thể thay đổi.

“Binh!”

“Mở hết vảy rồng!”

Một luồng sức mạnh dồi dào truyền đến từ trong tay La Chinh!

Đỡ được một kiếm này, bóng dáng Hoa Thiên Mệnh cũng đã lùi ra phía sau nghìn trượng. Luồng sức mạnh kia quá lớn, hắn phải làm như vậy thì mới có thể loại bỏ nó.

Đối với Hoa Thiên Mệnh thì lực vảy rồng cũng không có chỗ để phát huy…

Khoảng cách nghìn trượng cũng chỉ như một cái chớp mắt đối với Hoa Thiên Mệnh. Thế nên đòn phản công của La Chinh lúc này cũng chỉ phí công.

Chỉ có điều La Chinh đã rơi vào cảnh giới Đoạn Tình. Lúc này hắn giống như một con rối, lấy suy nghĩ đơn giản nhất để tìm kiếm mọi cơ hội nhằm đánh bại Hoa Thiên Mệnh!

Có lẽ hắn không thể địch lại, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

Chẳng qua ngay khi Hoa Thiên Mệnh chuẩn bị tiến về phía trước một lần nữa, thì La Chinh - người đang lơ lửng trên không trung, nãy giờ vẫn không hề nhúc nhích lại đột nhiên tỏa ra một luồng ý chí lớn mạnh…

Giờ khắc này, ở phía trên trung tâm thế giới trong cơ thể La Chinh đã xuất hiện một khối pha lê nho nhỏ!