Trong nháy mắt, Hiên Viên Thần Phong đã dọn sạch những tia sét điên cuồng trên đầu.
Cảnh tượng này làm cho vô số võ giả đều trợn tròn mắt há hốc mồm kinh hãi.
Thường chỉ có thể dùng thân thể để chống lại Lôi Kiếp, hoặc dẫn nó vào trong lòng đất.
Nhưng Hiên Viên Thần Phong lại dùng từng đường thương cứng rắn mà điểm vỡ chúng. Sự chấn động về mặt thị giác này rất khó hình dung, đã vượt qua thường thức trong đầu của các võ giả.
Nhưng bọn họ còn không biết, cho dù là cả một đám lửa thì khi một thương của Hiên Viên Thần Phong điểm qua cũng có thể bị dập tắt như thường.
Bên này hắn vừa đối phó với “Lôi Kiếp Sát” của La Chinh thì lập tức có một đường ánh kiếm hai màu vàng xám bay đến ám sát hắn.
“Hừ!”
Hiên Viên Thần Phong coi thường ra mặt.
Nếu là người khác thì rất khó phá giải được kiếm này của La Chinh, duy chỉ đối với Hiên Viên Thần Phong hắn là nó không tạo được uy hiếp gì lớn.
Bởi vì trong kiếm này của La Chinh vốn đã có chỗ không hoàn hảo.
Giống như Hoa Thiên Mệnh, người đã lĩnh ngộ kiếm đạo rất sâu sắc cũng có thể nhìn thấy sơ hở của Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm, rồi theo đó mà phá giải đường kiếm của La Chinh.
Còn Hiên Viên Thần Phong thì dựa vào chân lý lĩnh ngộ được mà có thể nhìn thấy rõ ràng.
Trong đường kiếm hai màu vàng xám đó có một điểm chết không nhỏ. Sau khi sải bước, đột nhiên trường thương trong tay Hiên Viên Thần Phong bắn ra một luồng ánh sáng tím vào chính giữa điểm nhỏ đó.
“Ầm…”
Lúc này, đường kiếm hai màu lập tức tách ra, hóa thành từng luồng kiếm khí xoáy về bốn phía, giống như pháo hoa rực rỡ.
Đường kiếm đó tiêu tan, sắc mặt Hiên Viên Thần Phong lạnh tanh, lại đối mặt với La Chinh, nhếch miệng cười tà: “Dựa vào những thứ này mà cũng muốn đánh bại ta?”
La Chinh mỉm cười, lại lắc đầu.
Chỉ dựa vào Lôi Kiếp Sát và Quy Nguyên Dịch Thần Kiếm mà muốn đánh bại Hiên Viên Thần Phong thì đúng là nghĩ quá đơn giản rồi.
Hắn chỉ muốn dùng những thủ đoạn này để quan sát đối thủ mà thôi.
Từ sau khi Hiên Viên Thần Phong bắt đầu lên sàn đấu, cảm giác lạ thường vẫn luôn quanh quẩn trong đầu La Chinh, không hề tiêu tan.
Bây giờ La Chinh đã nhìn thấy một chút manh mối…
Động tác của tên này có vẻ vô cùng tùy ý, nhưng dường như luôn tuân theo quy tắc nào đó.
Cẩn thận quan sát, hắn phát hiện quy tắc này chính là khoảng cách!
Khoảng cách di chuyển của Hiên Viên Thần Phong luôn được tính bằng “thước”. Cho dù di chuyển đến đâu thì vị trí dừng lại cuối cùng luôn là bội số nguyên của thước.
Nếu như hắn dịch chuyển một bước thì chắc chắn khoảng cách sẽ là ba thước, không thể là hai thước chín tấc, cũng không phải là ba thước một tấc…
Mặc dù La Chinh không thể thực hiện được như Hiên Viên Thần Phong, nhưng thị lực của hắn lại có thể nhìn thấy được tám chín phần.
Dường như tên này tuân thủ nghiêm ngặt theo một quy tắc nào đó.
Nhưng nhìn thấy điểm này không có nghĩa La Chinh có thể phá giải thương của Hiên Viên Thần Phong.
Lôi Kiếp Sát đã khiến Hiên Viên Thần Phong quá nhếch nhác, nên lúc này hắn không còn tâm trạng đâu mà vòng vo với La Chinh.
Đột nhiên hai chân hắn bước lên, tay nâng trường thương thành một đường thẳng, bổ nhào về phía La Chinh.
“Quỹ đạo của tên này thẳng như vây ư…”
Mắt của La Chinh hơi lóe, thân hình đột nhiên bay lên. Hắn nhanh chóng bay theo độ đường vòng cung rời khỏi mặt đất, đối mặt với Hiên Viên Thần Phong.
Võ giả bay trên không trung thì sẽ bị dao động. Cho dù có bay theo đường thẳng thì cũng có một biên độ dao động nhất định.
Nhưng quỹ đạo bay trên không của Hiên Viên Thần Phong lại là một đường thẳng tắp, không hề có độ lệch. Nhìn sơ qua thì không có vấn đề gì, nhưng nếu đánh giá cẩn thận thì quả thực nó khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ La Chinh lại hồi tưởng lần nữa, vẻ quái dị trên mặt càng lúc càng đậm.
Lúc trước, khi đối mặt với Khổ Đăng, Hiên Viên Thần Phong chưa hề ra tay mà chỉ không ngừng xoay tròn quanh vị trí cũ, còn trường thương thì vẫn luôn đối mặt với Khổ Đăng.
Vừa nãy khi tên này đối mặt với mình cũng như vậy, không ngừng xoay tròn ở vị trí đối mặt với mình, chưa từng chủ động xuất thương.
Mà hai lần Hiên Viên Thần Phong chủ động tấn công lại cầm thương mà thẳng tắp xông lên. Chẳng lẽ tên này chỉ có thể đi theo đường thẳng?
Đáp án này có vẻ kỳ lạ. Con cua chỉ có thể bò ngang, còn tên này lại chỉ có thể đi dọc. Nhưng La Chinh đang thấy suy đoán của mình càng ngày càng gần với chân tướng rồi…
Cho nên vừa nãy, khi La Chinh vẫn luôn chạy quanh, Hiên Viên Thần Phong không hề xuất thương, bởi vì hắn không thể khóa chặt được mình? Hay là bởi vì công kích của hắn cần có điều kiện nào đó mới thực hiện được?
Một thương phá tan vạn vật, phương pháp này quả thật vô cùng đáng sợ. Về lý thuyết thì đây cũng là một thủ đoạn của luật nhân quả, chắc là phải dựa vào quy tắc Thiên Đạo mới có thể thực hiện.
Thủ đoạn này mạnh như vậy, chắc chắn phải có hạn chế rất lớn mới đúng.
Nhưng Hiên Viên Thần Phong lại là Đạo Tử, hắn vốn tu luyện thần đạo, chắc chắn không phải quy tắc Thiên Đạo.
La Chinh vừa nghĩ, vừa không ngừng lùi lại theo hình chữ “chi” (之). Thương của Hiên Viên Thần Phong khủng bố như vậy, La Chinh không thể đỡ được, chỉ là không biết lần di chuyển này tên kia có xuất thương không.
La Chinh nhanh chóng phát hiện suy nghĩ của mình được kiểm chứng.
Hiên Viên Thần Phong không chỉ biết đi dọc, mà hắn còn di chuyển ngang, thực sự là một con cua!
Di chuyển ngang với tốc độ thật nhanh, trường thương của Hiên Viên Thần Phong đột nhiên điểm về phía La Chinh. Một đường ánh thương tím to như một ngón tay xuyên tới phía La Chinh.
Lúc này Hiên Viên Thần Phong đã động sát tâm, hắn chỉ muốn nhanh chóng giết chết La Chinh nên không hề nương tay!
Nếu đường thương này đánh lên người La Chinh thì hắn sẽ hoàn toàn tan rã!
“Vèo”
Trong lòng La Chinh đã có suy đoán, nên thân hình lại lượn vòng!
Theo suy đoán của hắn, đường thương này rất khó thay đổi phương hướng, nó chỉ có thể lệch đi ở một góc độ cực nhỏ.
Lúc này, Hiên Viên Thần Phong cũng đã nhìn thấy ý đồ của La Chinh. Dường như biết La Chinh đã nhìn ra cái gì đó, trên mặt Hiên Viên Thần Phong nở một nụ cười lạnh: “Trò mèo!”
Trong lúc La Chinh đang chạy trốn theo hình vòng cung, đường thương màu tím lại chuyển ngoặt lạ thường. Chuyển hướng theo một góc 90 độ, hướng thẳng về phía La Chinh!
“Đây…” .
La Chinh cũng phát hiện ra phán đoán của mình đã sai.
Đường thương này quả thực không biết rẽ theo đường cong, nhưng lại có thể thay đổi phương hướng theo góc chín mươi độ.
Cảnh tượng này khiến trong lòng La Chinh lờ mờ có cảm giác quen thuộc, dường như hắn đã trông thấy thứ này ở đâu đó rồi!
Đường thương màu tím rẽ theo góc chín mươi độ, tiếp tục đuổi theo La Chinh.
Trong lúc đang không ngừng lui về như thế, ánh mắt hắn đột nhiên lóe lên. Nghĩ ra rồi!
Lúc La Chinh độ kiếp ở thần quốc đã xuất hiện một con mắt. Trong con mắt đó phát ra tia sáng màu đen. Quỹ đạo vận hành của tia sáng màu đen này cũng đi theo hướng thẳng, không hề có độ cong!
Mà dường như cũng chính tia sáng màu đen này có uy lực diệt thế!
Giữa Hiên Viên Thần Phong và thứ này có quan hệ gì?
Cho dù là quan hệ gì đi nữa thì..
Mấy thứ này cũng đáng sợ muốn chết!
Hắn không tin những lời vớ vẩn của Hiên Viên Thần Phong, càng không muốn thua!
Nhưng dù sao tốc độ đường thương này cũng nhanh hơn hắn vài phần. Cho dù hắn lùi về sau nhanh đến mức nào thì khoảng cách giữa hai người vẫn bị rút ngắn.
Lúc đầu còn cách tới chục trượng, sau vài nhịp thở khoảng cách này đã được rút ngắn.
Năm trượng…
Bốn trượng…
Ba trượng…
“Chết đi!” Hiên Viên Thần Phong hơi lắc đầu. Trong mắt hắn, La Chinh chắc chắn thua rồi.
Hắn không cần thể hiện khí thế nhiều. Thương quy tắc này cũng đủ để làm La Chinh tan rã hoàn toàn rồi, hắn tuyệt đối không thể nào tránh được.
Trong lúc lùi về phía sau, La Chính hít sâu một hơi lạnh, trái tim cũng trùng hẳn.
Dường như đối mặt với Hiên Viên Thần Phong, hắn thực sự không có cơ hội chuyển mình?
Hắn rất không cam tâm khi thua tên này!
Lúc này, vẻ mặt của La Chinh hơi loạn, nhưng ánh mắt lập tức lóe lên. Dường như hắn đã nghĩ ra gì đó, thế nên liền đưa tay ra vỗ một cái, ngọn núi Nguyên Từ Thần nhỏ liền xoay vòng trong tay hắn! Vừa xuất hiện, núi Nguyên Từ Thần liền bắt đầu biến lớn, hóa thành một ngọn núi cao khoảng trăm trượng chắn trước mặt La Chinh!
“Có tác dụng sao?”
Hiên Viên Thần Phong cười lạnh. Một đường thương chui vào núi Nguyên Từ Thần.
Lúc trước, hắn chưa từng nhìn thấy núi Nguyên Từ Thần trong tay La Chinh, giờ phút này đang cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng nên cũng không quá để ý. Ngọn núi này muốn chắn thương quy tắc? Buồn cười!
Giây tiếp theo, ngọn núi này chắc chắn sẽ vang lên tiếng vỡ vụn.
“Ầm!”
Đường thương màu tím kia không hề chui vào trong núi Nguyên Từ Thần ngay.
Nhưng cảnh tượng mà Hiên Viên Thần Phong dự tính lại không xuất hiện. Đường thương màu tím chỉ để lại trên bề mặt núi Nguyên Từ Thần một dấu vết màu trắng rồi lập tức tan biến hết.
Hắn hơi khựng lại, sau đó kích hoạt chân lý đã lĩnh ngộ rồi nhìn qua đó lần nữa. Lúc này sắc mặt hắn càng cổ quái hơn. Một ngọn núi to như vậy mà lại không có bất cứ sơ hở nào?
“Đây là núi Nguyên Từ Thần!” Lúc này Hiên Viên Thần Phong mới phản ứng lại được.
Lúc ở Cơ gia, hắn đã từng trông thấy một ngọn núi Nguyên Từ Thần như thế này!
Lực ngũ hành của núi Nguyên Từ Thần là do năm nguyên tắc cơ bản kết hợp lại với một mức độ bằng nhau. Khi lực ngũ hành kết hợp lại thì có thể bù đắp sở hở cho nhau.
Dựa vào chân lý mà Hiên Viên Thần Phong đã lĩnh ngộ hiện nay thì chưa đủ để nhìn ra sơ hở.
Hắn vẫn đang suy nghĩ thì bóng dáng La Chinh đã đột ngột xuất hiện trên dãy núi, nhìn xuống Hiên Viên Thần Phong. Dường như trong tay hắn còn cầm một thanh kiếm màu xanh cực kỳ sắc bén.
Đó chính là lực nguyên từ mà La Chinh lấy ra từ núi Nguyên Từ thần.