Bức tranh cuộn tròn hiện ra giữa toàn vũ trụ cũng chầm chậm thu lại, tan biến trước mặt mọi người.
Vừa mở mắt ra, La Chinh liền có cảm giác như đã trải qua cả một đời người.
Thực ra thời gian toàn bộ chiến trường mộng ảo diễn ra cũng không đến ba tháng liên tiếp, nhưng đã có rất nhiều cuộc chiến diễn ra trong đó, mà mỗi trận chiến đều là một hồi tôi luyện, đều giúp võ giả có một cảm ngộ mới...
Giờ này khắc này, toàn vũ trụ đều đều đang thay đổi.
Trước hết là bia hoàn vũ vạn linh.
Một số thiên tài sau khi qua được đại sảnh Nhân Quả đã chọn tạo ra một bản sao thần khí chí tôn trong tay mình, vì vậy vị trí các binh khí trên bia vạn linh đều có sự thay đổi rất lớn.
Vốn dĩ chỉ có hơn ba nghìn món thần khí chí tôn thì bây giờ lại đột nhiên có thêm hơn một nghìn món. Hiển nhiên những thần khí chí tôn này đều được đại sảnh Nhân Quả mô phỏng lại mà tạo ra...
Đợi đến khi luồng ánh sáng chiếu trên người La Chinh tan đi, xung quanh hắn bỗng xuất hiện ba đốm sáng. Những đốm sáng kia tựa như vô số tinh linh nhỏ, bay vọt về phía cơ thể La Chinh.
Sau khi hấp thu những đốm sáng này, khí thế của bản thể La Chinh liền mạnh thêm mấy phần. Đó là phần thưởng cường hóa đến từ chính giai đoạn thứ hai của chiến trường mộng ảo.
“Trở về rồi!”
Một bóng dáng yểu điệu chậm rãi bước ra từ trong viện, chính là Mộ Minh Tuyết với nụ cười nhạt!
Sau khi kết thúc giai đoạn thứ nhất, nàng đã phải rời khỏi chiến trường mộng ảo rồi đợi ở đây rất lâu.
La Chinh gật đầu mỉm cười với nàng.
Ngay sau đó, hắn lại xoay đầu sang một hướng khác: “Sao lại thích ẩn núp thế?”
Vừa dứt lời liền có một bóng dáng cao ráo, nhỏ nhắn lướt ra từ một bên khác. Huân là kiếm linh của La Chinh, tất nhiên hắn có thể cảm nhận được phương hướng của nàng.
Hoàn toàn khác với Huân của mấy tháng trước.
Thời khắc này, trên mặt Huân có thêm chút sầu muộn, lại tỏ ra buồn bực không vui, thậm chí còn có cảm giác ốm yếu. Rất ít khi thấy biểu cảm này trên mặt Huân. Từ một cô gái cực kỳ mạnh mẽ mà giờ lại biến thành bộ dạng như hôm nay, vẻ mặt Huân lại khiến nàng càng thêm mê người, liếc mắt nhìn thôi cũng làm người ta tim đập thình thịch.
“Xếp thứ mấy?” Huân hờ hững hỏi.
Mộ Minh Tuyết cũng rất quan tâm đến vấn đề này, nàng cũng quan tâm nhìn về phía La Chinh.
Lúc này La Chinh mới về thì tất nhiên hắn đã tiến vào giai đoạn thứ hai. Ở đây không thể nhìn thấy cuộn tranh, nên Mộ Minh Tuyết cũng chỉ biết trong chiến trường mộng ảo tồn tại hai giai đoạn, chứ không biết còn có một trận thi đấu trên bàn cờ thiên địa.
“Đoán xem?” La Chinh hơi mỉm cười.
Mộ Minh Tuyết nháy mắt: “Hẳn là nằm trong tốp mười nghìn người đầu tiên.”
Mộ Minh Tuyết đã vào chiến trường mộng ảo, xem như cũng thấy được các cường giả trong thiên hạ. Cũng là Thần Hải Cảnh mà không ngờ lại chênh lệch với nhau lớn đến như vậy. Chọn đại một cường giả trong những thành chính kia thì cũng đã có thể đối kháng với Thần Cực Cảnh rồi. Mà trong chiến trường mộng ảo, người như vậy vẫn chưa được tính là mạnh mẽ thực sự...
Trong lòng Mộ Minh Tuyết, lọt vào tốp mười nghìn người đã lợi hại lắm rồi.
Mặt La Chinh đầy vẻ kỳ quái, hắn cười nói: “Coi như ngươi trả lời đúng rồi...”
“Rốt cuộc là đứng thứ mấy?” Huân lại hỏi.
Thấy Huân thay đổi như vậy, trong lòng La Chinh cũng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ mới mấy tháng không gặp mà hình như tính tình nàng thay đổi rất nhiều?
Hắn liền trả lời: “Thứ nhất.”
“Xếp thứ nhất! La Chinh, ngươi... ngươi...” Mộ Minh Tuyết hết sức ngạc nhiên.
Trong lòng Mộ Minh Tuyết, quả thật La Chinh rất mạnh mẽ, nhưng giành được vị trí đầu tiên trong hàng triệu võ giả Thần Hải Cảnh thì vẫn vượt xa sự tưởng tượng của nàng!
Trên mặt Huân lộ ra nụ cười nhẹ, hết sức hài lòng với câu trả lời của La Chinh. Sắc mặt nàng dần trở nên thoải mái, định mở miệng chúc mừng La Chinh nhưng lại không biết nói thế nào...
Ai ngờ bóng dáng La Chinh đột nhiên nhoáng lên, đi đến trước mặt nàng, hai khuôn mặt gần lại với nhau.
La Chinh nghiêm túc nhìn chăm chú vào Huân: “Hình như tâm trạng ngươi không tốt lắm?”
Từ đầu tới giờ, La Chinh cứ cảm thấy Huân có gì đó rất khác lạ...
Huân là thể kiếm linh, nên sẽ không bị bệnh, vậy mà mặt mày cứ có vẻ ốm yếu là thế nào?
Phát hiện mặt La Chinh đang kề sát vào mặt mình, Huân không nhịn được mà lùi về phía sau, lắc đầu nói: “Không có gì...”
La Chinh lại cười với vẻ thần bí: “Được rồi, ta có quà muốn tặng cho ngươi!”
“Quà?” Huân hơi sững sờ. Nàng lại bắt đầu suy nghĩ, chiến trường mộng ảo chẳng qua là thế giới hình chiếu, La Chinh có thể mang về được cái gì?
Tất nhiên nàng không biết, không ít người trong thiên hạ đều đang nhìn chằm chằm sự thay đổi trên bia vạn linh, tỉ mỉ chú ý thứ hạng của thần khí chí tôn. Sau khi chiến trường mộng ảo kết thúc, số lượng thần khí chí tôn đã tăng lên hơn bốn nghìn món, loại bỏ không ít thần khí nhất phẩm ra khỏi bia vạn linh.
La Chinh nhẹ nhàng móc vào trong nhẫn tu di, hai đốm sáng lạnh liền chui ra khỏi nhẫn.
Nhìn thấy hai đốm sáng lạnh kia, Huân hơi nhăn mày. Đợi đến khi hai mũi thương hoàn toàn lộ ra, cái miệng nhỏ nhắn của Huân mới bắt đầu hé!
“Thánh Thương! Ngươi...”
Có thế nào đi nữa thì Huân cũng nghĩ không ra, món quà La Chinh nói muốn tặng nàng lại là một món quà như vậy. Không ngờ đó lại là Sát Lục Thánh Thương!
Càng ngạc nhiên hơn là nàng nghĩ mãi không thông, chẳng hiểu La Chinh lấy Sát Lục Thánh Thương từ đâu về?
Rõ Sát Lục Thánh Thương chắc đã bị Dao đoạt được...
Chẳng lẽ hắn đã đi Yêu Dạ tộc một chuyến? Sau đó mang Sát Lục Thánh Thương đi ngay trước mắt Dao?
Chuyện này cơ bản không thể xảy ra!
Huân nhận lấy Thánh Thương từ trong tay La Chinh, Sát Lục Thánh Thương kia liền đột nhiên ngân lên.
Khi La Chinh lấy được Sát Lục Thánh Thương, hắn cũng chưa từng tạo ra được cộng hưởng thế này. Chung quy lại thì Huân mới là chủ nhân danh chính ngôn thuận của cây thương này...
“Vù!”
Huân nhẹ nhàng rung một cái, một bóng thương to lớn được ngưng kết ra.
Nhất Niệm Vô Chuyển...
Bóng thương được ngưng tụ lại lúc này có khi phải mạnh hơn gấp mười so với lúc La Chinh thi triển ra!
Cầm cây Thánh Thương này trong tay, vẻ mặt của Huân đã vui tươi hơn nhiều. Nàng quay đầu ngạc nhiên hỏi: “Làm sao ngươi có thể mang Thánh Thương trở về vậy?”
La Chinh cũng biết lòng Huân lúc này đang có rất nhiều nghi hoặc, nên liền kể sơ qua về nguyên do trong đó một lượt.
Dĩ nhiên cây thương này được lấy được từ tay Minh Đạo. Khi nhắc tới Minh Đạo, La Chinh lại không thể không nhắc tới Huyễn Linh và với cảnh ngộ của phái Thánh Thương.
Nghe đến những chuyện này, sắc mặt Huân lập tức tối lại. Nàng không ngờ tình hình của phái Thánh Thương lại gay go như vậy.
“Nói cách khác, cây thương này thật ra là một sản phẩm được làm lại!” Huân nói.
La Chinh gật đầu...
“Vèo!”
Bóng thương kia bị Huân vung thẳng ra...
Từng luồng từng luồng sát ý tỏa ra từ trong cơ thể Huân: “Tất cả những chuyện này, ta đều sẽ trả lại cho Dao gấp bội.”
La Chinh gật đầu: “Cho ta một chút thời gian nữa, tin là không lâu lắm đâu...”
Nhìn thấy gương mặt đằng đằng sát khí, lại gần như hoàn mỹ kia của Huân, La Chinh biết Huân mà hắn quen thuộc đã trở về.
Đáng tiếc, trạng thái này không duy trì được bao lâu.
Chẳng mấy chốc, Huân lại trở về trạng thái buồn bực không vui, âm thầm bay sau lưng La Chinh, từ đầu đến cuối đều duy trì một khoảng cách nhất định.
La Chinh buồn bực trong lòng, nhưng lại không tiện trực tiếp mở miệng hỏi.
Sau khi quay về, La Chinh lại nói chuyện với Thanh Long trong đầu về các kiến thức trong chiến trường mộng ảo và rất nhiều điều hắn còn đang nghi ngờ...
“Huân... làm sao vậy?”
Sau khi trò chuyện một lúc, La Chinh liền nhắc tới Huân. Hắn nghĩ mãi không ra đã có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian mình rời khỏi Tiên Phủ.
Mặc dù Thanh Long vốn ngủ trong cơ thể La Chinh, nhưng sau khi La Chinh tiến vào chiến trường mộng ảo thì nó lại bị ngăn ở bên ngoài, không thể kết nối được. Thế nên trong khoảng thời gian này, nó cũng chỉ có thể tu dưỡng khí tức và sự sống của mình ở trong đầu La Chinh mà thôi. Song tất nhiên Thanh Long vẫn có thể quan sát, đánh giá động tĩnh bên ngoài cơ thể La Chinh.
Nghe thấy thắc mắc của La Chinh, Thanh Long chỉ cười chứ không nói, trái lại khiến La Chinh càng không nghĩ ra được...
Lần này vào chiến trường mộng ảo, trải qua nhiều trải nghiệm sống chết như vậy nên rất nhiều võ giả Thần Hải Cảnh đều đã tích lũy thêm tu vi, nhân đó mà phá vỡ bình cảnh của mình!
Vô số võ giả Thần Hải Cảnh trong toàn bộ thiên hạ lúc này đều đang bế quan, La Chinh cũng không ngoại lệ!
Trong thời gian vài ngày ngắn ngủi, trong vô số Đại Giới tràn ngập đại Thiên Kiếp.
.
Trong khoảng thời gian này, có tới ba phần võ giả Thần Hải Cảnh đã bước chân vào Thần Cực Cảnh. Trước đây, cơ bản không thể xảy ra cảnh tượng này...
Lần này, La Chinh bế quan hết tròn mười ba ngày.
Mấy vị Giới Chủ đến từ Yêu Dạ tộc và Ma tộc vẫn duy trì một khoảng cách, canh chừng ở ngoài Tiên Phủ.
Mười ba ngày sau, một đám mây kiếp khổng lồ lặng lẽ ngưng tụ ở phía trên Tiên Phủ!
Một vị Giới Chủ nhìn chằm chằm vào mây kiếp kia, trong mắt là vẻ kinh ngạc: “Đây là đại kiếp Sao Băng...”
“Thằng nhóc La Chinh kia đột phá!”
“Chắc thế...”
“Chúng ta cũng nên đi thôi...”
La Chinh giành được vị trí đứng đầu của chiến trường mộng ảo, được định trước sẽ là nhân vật chính đầu tiên của Đại Thế Chi Tranh, số mệnh của hắn liên quan đến sự thịnh suy của vũ trụ này.
Dù là chủng tộc nào thì cũng muốn giơ tay ra giúp đỡ hắn. Những Giới Chủ này canh chừng ở đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.