Vốn dĩ việc xảy ra xung đột với mấy võ giả của kiếm quán Thanh Phong kia cũng là do La Chinh muốn trách cứ một phen.
Bây giờ Thái độ của Hàn Bình đã thành khẩn như vậy, nên La Chinh sẽ không quá so đo.
“Vậy kiếm bài chín sao này...”
Bây giờ La Chinh đã có thể tiến thẳng vào Kiếm Trang, dĩ nhiên hai tấm kiếm bài chín sao trong tay đã trở nên vô dụng.
Nghĩ tới đây, hắn liền đặt hai tấm kiếm bài ở trên đài cao, rồi nói với nhóm võ giả vây xem ở đằng xa: “Hai tấm kiếm bài chín sao này, sau khi tỷ thí các ngươi có thể tới lấy...”
Lời vừa dứt, nhóm võ giả kia lập tức xôn xao.
Lượng võ giả ở đây cũng không nhiều, xác suất lấy được một tấm kiếm bài chín sao khá lớn. Đối với võ giả độc lập, mấy trăm viên ngọc chân nguyên cũng là một khoản tài sản to lớn, tiết kiệm được thì có thể đầu tư tài nguyên cho việc tu luyện!
La Chinh không ngờ những võ giả này sẽ phản ứng mạnh như vậy. Mộ Minh Tuyết hé miệng khẽ cười, đi theo sau hắn.
Kế tiếp, Hàn Bình liền giao lệnh bài thần văn ghi nhớ cho La Chinh và Mộ Minh Tuyết. Thần văn này giúp họ không bị ảnh hưởng bởi lệnh cấm bay xung quanh Kiếm Trang.
Ở xung quanh Kiếm Trang, người bình thường đều bị hạn chế phi hành ở tầng trời thấp. Người dám bay trên cao thì chắc chắn rất có lai lịch.
Nơi Kiếm Trang tọa lạc chính là thanh kiếm khổng lồ mà La Chinh và Mộ Minh Tuyết đã nhìn thấy lúc trước...
Thanh kiếm này chính là một tòa kiến trúc cực kỳ khổng lồ. Thậm chí đối với võ giả, kiến trúc này cũng vô cùng to lớn, sợ rằng cũng phải mất cả nghìn năm mới xây dựng xong.
Không bao lâu sau, La Chinh đã được mời lên tầng trên cùng của thanh kiếm khổng lồ kia.
Thanh kiếm khổng lồ cắm ngược trên mặt đất, tầng trên cùng là đỉnh phần chuôi của thanh kiếm lớn này. Nhìn từ phía xa nó giống như một viên đá quý khảm trên chuôi kiếm, toàn thân có màu xanh lá.
Đợi đến khi tới gần, La Chinh mới phát hiện viên đá quý này còn lớn hơn hắn tưởng, nó là một viên ngọc thạch to bằng cả một ngọn núi nhỏ. Bên ngoài là những viên ngọc tròn sáng được mài nhẵn, còn bên trong lại được đào rỗng, tạo thành không gian thật lớn, quả thật rất khí thế.
Dường như nhận ra ánh mắt khen ngợi của La Chinh, nên Hàn Bình giới thiệu: “Thực ra lúc đầu Kiếm Trang chỉ ở trong thành. Sau khi Dịch Kiếm Thiên Tôn tu luyện thành công, Kiếm Trang mới có tài lực để xây dựng nên Kiếm Trang trông như thanh kiếm lớn này.”
La Chinh khẽ gật đầu. Đối với thiên hạ thì Thiên Tôn chính người mạnh nhất. Với chút quy mô này mà Kiếm Trang có thể sinh ra một vị Thiên Tôn mạnh mẽ như Trần Hoàng Dịch Kiếm, đó quả thật là thời gian hưng thịnh nhất của bọn họ.
Trong đại điện đá quý này, Hàn Bình dặn La Chinh cứ yên tâm, không cần vội, sau đó liền có cô gái mặc cung trang bắt đầu pha linh trà.
Vốn dĩ Mộ Minh Tuyết muốn đứng sau lưng La Chinh, nàng đã hoàn toàn bước vào trạng thái trước sau gì đều một tiếng công tử, hai tiếng công tử, song lại bị La Chinh ấn xuống một chỗ ngồi bên cạnh.
Mộ Minh Tuyết hết sức cẩn thận, rất nhiều chuyện nàng đều có thể sắp xếp thỏa đáng. Nhưng sao La Chinh có thể thực sự đối xử với nàng như là tỳ nữ được?
Chưa tới nửa nén nhang liền có người bước tới từ bên hông đại điện. Người tới chính là một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng.
Người này đi lại nhẹ nhàng, khí tức có nội lực, thực lực đã đạt tới Giới Chủ.
Phía sau hắn còn có hai ông lão đeo kiếm mặc áo bào trắng. Thực ra, thế lực của Kiếm Trang còn mạnh hơn cả thánh địa thập phẩm bình thường.
Nhưng thập phẩm đã được coi là mức cao nhất để đánh giá đẳng cấp của thánh địa trong thiên hạ. Bằng không, theo La Chinh suy đoán thì thực ra Kiếm Trang có thể xếp vào thánh địa thập nhị phẩm...
Trong lòng La Chinh đã tính toán trước, đoán chắc người này nhất định chính là Trang chủ Kiếm Trang - Tất Phi Vũ, người mà trước đây Hàn Bình từng nhắc tới với La Chinh.
“Tất tiền bối.” La Chinh đứng dậy chắp tay làm lễ.
“Ha ha ha, quả thật là anh hùng thiếu niên. Cách đây mấy ngày, khi nhìn thấy một kiếm động trời kia của La Chinh thiếu hiệp, quả thật chúng ta đã kinh hãi! Đừng nhắc tới hai chữ tiền bối này nữa!” Tính cách Tất Phi Vũ rất cởi mở.
La Chinh hơi cười: “Chê cười rồi.”
Tất Phi Vũ vội vàng chạy tới không chỉ vì La Chinh là người giành được hạng đầu trong chiến trường mộng ảo.
Cái ông ta quan tâm nhất chính là thông tin mà Hàn Bình báo cáo, rằng khả năng Dịch Kiếm Thiên Tôn vẫn chưa chết...
Sau khi chuyện La Chinh tu Dịch Thần Nhất Kiếm truyền ra trong liên minh Nhân Đạo, chẳng mấy chốc họ cũng nhận được tin tức. Kiếm Trang vẫn luôn chú ý đến bài thơ về kiếm trên tảng đá lớn kia, nên chút động tĩnh này họ cũng biết rõ.
Dịch Kiếm Thiên Tôn để lại cái gì trong bài thơ kia? Rốt cuộc có bí mật gì? Vì sao La Chinh lại biết ông ấy chưa chết.
Đây là vấn đề Tất Phi Vũ quan tâm nhất.
Thế lực tầm cỡ như Kiếm Trang mất đi một cường giả Thiên Tôn là tổn thất gần như không thể ước lượng được.
Cho nên những năm gần đây, Kiếm Trang đều trả lời bên ngoài rằng Dịch Kiếm Thiên Tôn đang mất tích, chứ thực ra chưa chết. Ít nhất thì một Thiên Tôn mất tích còn có sức uy hiếp hơn một Thiên Tôn đã chết nhiều!
Nhưng mũ Thiên Mệnh của Dịch Kiếm Thiên Tôn cũng biến mất trong vũ trụ. Hơn nữa, trong vũ trụ đã xuất hiện mũ Thiên Mệnh mới thay thế phần số trời của Dịch Kiếm Thiên Tôn. Lý do này của Kiếm Trang cũng chỉ có thể gạt được trẻ con mà thôi.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Tất Phi Vũ liền đi thẳng vào vấn đề. Ông ta không hỏi thăm mục đích La Chinh đến Kiếm Trang lần này mà mở miệng hỏi: “Có chuyện này, ta thân là Trang chủ của Kiếm Trang, không thể không hỏi trước. Ta vừa mới nghe Hàn Bình nói, Dịch Kiếm Thiên Tôn của Kiếm Trang vẫn chưa chết đúng không?”
La Chinh không biết một câu nói vô tâm của mình lại khiến Tất Phi Vũ coi trọng như vậy!
Nghĩ đến việc dấu vết linh hồn của Dịch Kiếm Thiên Tôn xuất hiện giữa rất nhiều các vị thần trong đại sảnh Nhân Quả, thế thì tất nhiên Dịch Kiếm Thiên Tôn đã trở thành thần.
La Chinh liền gật đầu.
Mặt Tất Phi Vũ thoáng có vẻ kích động. Thực ra trong lòng ông ta cũng không tin hoàn toàn, nhưng dù sao vẫn còn có chút hy vọng.
Bởi vì mũ Thiên Mệnh của Dịch Kiếm Thiên Tôn đã biến mất, sau đó lại xuất hiện lần nữa, nên bọn họ gần như có thể xác định Dịch Kiếm Thiên Tôn đã bỏ mạng. Tất Phi Vũ cũng chỉ còn một chút hy vọng mà thôi.
“Không thể như vậy được! Sau khi mũ Thiên Mệnh của lão Trang chủ biến mất rồi lại xuất hiện lần nữa thì đã bị gia tộc của ông ấy cướp đi để gánh vác một phần số trời mới. Một trăm hai mươi tám vị trí Thiên Tôn trong vũ trụ này đều đủ mà. Lão Trang chủ của chúng ta thực sự chưa chết ư?” Một ông lão sau lưng Tất Phi Vũ lại gấp gáp hỏi.
La Chinh cũng đành chịu. Hình như ông già này quá kích động, vế trước vừa vội vã phô bày sự thực phủ định lời La Chinh nói thì vế sau lại hỏi với vẻ trông mong rằng Trần Hoàng Dịch Kiếm chưa chết. Thật sự quá mâu thuẫn.
Có điều, nghĩ đến tầm ảnh hưởng to lớn của Trần Hoàng Dịch Kiếm đối với Kiếm Trang, La Chinh có thể hiểu được.
“Dịch Kiếm Thiên Tôn quả thực chưa chết.” La Chinh lập tức nói: “Còn về mũ Thiên Mệnh, ta chỉ muốn nói Dịch Kiếm Thiên Tôn đã không còn gánh vác số trời, ông ấy quả thực không còn là Thiên Tôn nữa...”
“Thế là thế nào?” Tất Phi Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Ông ấy đã trở thành thần rồi.” La Chinh vừa cười vừa trả lời.
“Cái gì!”
“Chuyện này lại càng không thể!”
“Thiên Tôn không thể trở thành thần!”
Qua biết bao thế hệ trong vũ trụ, mọi người đã đúc rút ra được một điều, điều kiện để trở thành thần chính là trước đó phải là Đạo Tử!
Sau khi gánh vác số trời, Thiên Tôn không thể tu thành thần. Bởi vì chính số trời đã giới hạn các Thiên Tôn trong vũ trụ. Trong phạm vi số trời cho phép, các Thiên Tôn có thể tu luyện tới cực hạn, nhưng cuối cùng vẫn không thể vượt qua cực hạn này!
So với việc nói Dịch Kiếm Thiên Tôn còn sống, lời của La Chinh càng khiến người khác khó tin hơn.
Nhìn thấy bọn họ chẳng hề tin lời mình nói, La Chinh mới nhún vai, sau đó kể sơ lược lại chuyện mình thấy trong đại sảnh Nhân Quả cho mọi người nghe một lần.
“Nếu các ông không tin, vậy có một vật có thể chứng minh.” La Chinh giơ cánh tay của mình lên.
Chẳng mấy chốc liền có một hoa văn hình kiếm xuất hiện ở trên cánh tay hắn.
Mà khi Tất Phi Vũ và hai ông lão có tu vi Giới Chủ nhìn thấy hoa văn hình kiếm trên cánh tay La Chinh thì mặt cả ba người đồng loạt biến sắc, động tác chỉnh tề như một.
La Chinh nhìn thấy biểu cảm của mọi người cứ như thể gặp quỷ vậy. Dù gì cũng đường đường là ba vị Giới Chủ…
Thế mà La Chinh lại xem thường hoa văn hình kiếm này.
Hồi đó La Chinh chỉ coi đây là một tín vật do Trần Hoàng Dịch Kiếm để lại, nhằm giúp hắn có thể bình yên tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn tôi luyện kiếm ý mà thôi.
Trên thực tế, đối với Kiếm Trang, ý nghĩa mà hoa văn hình kiếm này đại diện tuyệt đối không chỉ giới hạn ở đó.