Sau khi từ chiến trường mộng ảo quay về, dĩ nhiên là thực lực của La Chinh đã mạnh lên, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy xung quanh mình có xảy ra biến hóa.
Dường như bản thân hoàn toàn bị vây ở trong cái trống.
Sắc mặt của Huân đã nói lên tất cả, dường như nàng đã sớm đoán ra, nhưng nàng vẫn cứ không nói gì.
Ông lão đó rời khỏi thân thể của Trần Hoàng Dịch Kiếm, bay lên cao rồi từ từ bước tới.
Từ trên người ông lão không cảm nhận được khí thế quá mạnh mẽ. Nhưng khí chất của ông ấy lại vô cùng đặc biệt, Giống như có một lực tương tác vô cùng đặc biệt.
Sau khi từ từ đi tới trước Tất Phi Vũ, ông lão nhẹ đưa tay ra. Thanh kiếm gãy liền rơi vào trong tay ông ta, “Đón lấy...”
Nói rồi, ông lão ném thanh kiếm gãy về phía La Chinh.
“Đón thế nào?” La Chinh nhịn đau giơ hai tay lên. Hai tay hắn đã biến thành một đôi tay xương rồi. Đó là bởi vì La Chinh có sức chịu đựng kinh người, chứ đổi lại là một người khác thì lúc này sớm đã đau đến ngất đi rồi.
Ngay cả sự giày vò của khí hỗn độn La Chinh cũng từng chịu rồi nên chút khổ sở này không đến nỗi làm hắn mất kiểm soát.
“Vù.”
Giọng nói La Chinh rơi xuống, và thanh kiếm gãy treo lơ lửng trong không trung.
Ông lão đánh giá hai tay La Chinh rồi thở dài, “Ngay từ đầu, ngươi nên nghĩ cách tới Thiên Vị tộc. Cứ tự chạy đông chạy tây, còn rước lấy một đống tai họa, thật là biết gây rắc rối.”
Ông lão cảm thán một câu. Trong vũ trụ này cũng không có võ giả Thần Hải Cảnh nào có thể cùng lúc dẫn vài chục vị Thiên Tôn tới như vậy.
La Chinh phi thăng trong liên minh Nhân Đạo không phải là vấn đề lớn, nhưng việc cứ chạy đông chạy tây lại vấn đề lớn. Hắn hoàn toàn biến thành nhân tố không thể khống chế, khiến cho Thiên Vị tộc rất khó bố trí.
Trước khi chiến trường mộng ảo bắt đầu, La Chinh vốn cũng nên đi Thiên Vị tộc một chuyến, kết quả hắn vẫn không tới.
Làm cho sắp xếp của Thiên Vị tộc xảy ra vài vấn đề. Lạc Tích Huyên của Thiên Vị tộc bị Hoa Thiên Mệnh loại bỏ cũng là vì La Chinh.
“Tuổi trẻ mà.” La Chinh mỉm cười. Đại khái hắn đã đoán ra thân phận của ông lão này rồi. Lúc đầu hắn bị nhốt trong Tiên Phủ, cũng có người chuyển lời bảo La Chinh đi Thiên Vị tộc một chuyến. Người nói là lão tộc trưởng của Thiên Vị tộc, là một trong những người mạnh nhất trong vũ trụ.
Ông lão nhìn chằm chằm vào hai mắt La Chinh, gật đầu, “Cũng phải, các ngươi chính là thế hệ trẻ cuối cùng rồi…”
“Đây là ý gì?” La Chinh khựng lại.
Ông lão cười nhẹ, “Sau này ngươi sẽ biết, để ta xem tay của ngươi.”
La Chinh nhấc hai tay đưa tới trước mặt ông lão.
Ánh mắt của ông lão nhìn chăm chú vào bàn tay xương của La Chinh, “Xương của ngươi có thể chặn được sự ăn mòn của nước Thái Thanh, thật khiến người ta kinh ngạc. Nhưng máu thịt bị ăn mòn rồi, sợ rằng có chút phiền phức. Cho dù máu thịt trên bàn tay ngươi có mọc lại thì sợ rằng cũng không thể hồi phục được như lúc đầu. Ta sẽ nghĩ cách, bây giờ… như thế này trước đi.”
Nói rồi, ông lão đưa tay ra búng nhẹ. Từng làn sóng xanh lan ra từ trong tay ông lão.
Những làn sóng xanh đó là một loại chất lỏng đậm đặc có màu xanh lá cây. Chúng như có sinh mệnh, chảy trên bàn tay xương của La Chinh, lan ra theo năm ngón tay của hắn, hóa thành hình dạng hai tay. Nhìn qua thì thấy giống như là La Chinh đang đeo một đôi găng tay vậy.
Cùng lúc chất lỏng màu xanh chuyển động thì trong đó cũng xuất hiện các tia máu màu đỏ, kết nối với xương của La Chinh.
Không lâu sau, đôi tay vốn đã mất đi cảm giác, chỉ còn lại cảm giác đau đớn từ vết thương truyền tới của La Chinh chợt cảm thấy vừa tê vừa ngứa. Chẳng mấy chốc, cánh tay hắn đã khôi phục lại cảm giác.
La Chinh nắm tay. Chất lỏng màu xanh này nửa trong suốt, vẫn có thể nhìn thấy xương, nhưng tạm thời có thể thay thế đôi tay. Chỉ là đôi tay xanh biếc này quá bắt mắt, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Sau khi giúp La Chinh xử lý qua vết thương, ông lão đưa tay ra điểm một cái, thanh kiếm gãy lại bay vào trong tay La Chinh.
Lần này, La Chinh bắt lấy thanh kiếm hỏi: “Rốt cuộc cái này có tác dụng gì?”
Ông lão thản nhiên trả lời: “Thanh kiếm này là một trong những vật quan trọng nhất mà Trần Hoàng Dịch Kiếm để lại. Trước tiên ngươi cứ giữ gìn cẩn thận. Bây giờ ta nên đưa ngươi đi rồi.”
La Chinh gật đầu. Hắn có đầy một bụng nghi vấn, nhưng có vẻ giờ không phải lúc để hỏi, ít nhất cũng phải xử lý xong Tất Phi Vũ đã.
“Xử lý tên này thế nào đây?”
Ánh mắt La Chinh nhìn vào Tất Phi Vũ, trong mắt hiện ra chút sắc bén. Nếu như không phải ông lão này xuất hiện, La Chinh gần như có thể tượng tượng được kết cục của mình là gì. Sợ rằng hắn và Huân đều sẽ phải chết ở chỗ này.
Ông lão thản nhiên liếc qua Tất Phi Vũ, “Kẻ tiểu nhân mà thôi. Cứ để hắn ở lại đây đi.” Nói xong, ông lão thuận tay giải phong ấn lục giác của Huân. Ông lão dùng tay khẽ vạch, trước mặt liền xuất hiện một khe hở không gian.
Sắc mặt của Huân đã cực kỳ kém rồi. Mặc dù từ thân thể kiếm linh nhìn không ra, nhưng La Chinh có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của Huân.
Sau khi kiếm linh bị đánh tan nhiều lần thì sẽ tan biến. Huống hồ trong đó còn ẩn chứa linh hồn của Huân?
Lúc này Huân không muốn nói gì, chỉ chào hỏi ông lão rồi hóa thành từng đốm sáng đỏ, trốn vào trong cơ thể La Chinh.
La Chinh trông thấy ông lão đi trước một bước vào trong khe hở, hắn chỉ về phía thi thể của Trần Hoàng Dịch Kiếm phía sau, “Cái này xử lý thế nào?”
Ông lão quét mắt qua, “Chỉ là cái xác của lão Trần mà thôi. Chắc ông ấy cũng đã đoán được ngày này. Ông ấy đã không dặn dò gì thì cứ để ngồi ở đó đi…”
Nghe vậy, La Chinh không có ý kiến, nhưng Tất Phi Vũ thì tái mét mặt. Tính ra được ngày này, theo ý tứ của ông lão này thì lão Trang chủ đã sớm biết ông ta sẽ làm như vậy?
Nhìn theo La Chinh và ông lão rời đi, Tất Phi Vũ vẫn không thể động đậy.
Phải chờ đến khi con nhện nghìn chân đóng lại cánh cửa đồng thau, Tất Phi Vũ mới lấy lại được tự do.
Lúc đầu, ông ta không thể phá được cánh cửa đồng thau để tiến vào, còn bây giờ thì lại không thể đi ra. Ông ta nhìn về thi thể của lão Trang chủ, nỗi sợ hãi trong mắt càng lúc càng lớn, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Lúc hoảng hốt, dường như ông ta nhìn thấy thi thể kia động đậy, muốn chậm rãi đứng lên.
Từ trong khe hở không gian bước đi vài bước, La Chinh lại thấy ông lão mở ra một khe hở, đi tới cửa vào của Sát Lục Kiếm Sơn.
Trưởng lão Chấp Kiếm Đường và Mộ Minh Tuyết đang đợi ở bên ngoài cánh cửa thanh đồng.
Sau khi La Chinh nhìn thấy Mộ Minh Tuyết, trái tim thấp thỏm cũng được buông xuống. Mặc dù La Chinh đoán Tất Phi Vũ đang nói dối, nhưng dù sao Mộ Minh Tuyết cũng đang ở trong tình huống khá nguy hiểm.
“Công tử, thành công rồi sao?” Mộ Minh Tuyết nhìn thấy La Chinh, nhanh chóng đi lên trước hỏi.
La Chinh nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc đầu.
Đồng thời hắn cũng vô cùng nghi hoặc hỏi ông lão, “Trần Hoàng Dịch Kiếm nói với ta rằng Sát Lục Kiếm Sơn có thể rèn luyện kiếm ý, mượn nó để tiến vào thần đạo Đoạn Tình. Tại sao ta lại không có thu hoạch gì trên Sát Lục Kiếm Sơn?”
Rèn luyện kiếm ý của bản thân mới là mục tiêu đầu tiên của La Chinh khi đến Kiếm Trang. Nhưng bây giờ lại chỉ cầm ra một thanh kiếm gãy không biết dùng được vào việc gì. Điều này quá khác so với những gì La Chinh nghĩ.
“Thần đạo Đoạn Tình, ha ha. Trần Hoàng Dịch Kiếm quả thực là một thiên tài. Ông ấy đã truyền thụ phương pháp cho ngươi rồi” Ông lão cười nói.
“Phương pháp gì?” La Chinh lại mờ mịt.
Ông lão chỉ La Chinh, “Sát khí, ngươi không cảm thấy sau khi cơ thể bị đổ đầy sát khí thì có biến hóa gì sao?”
La Chinh nghĩ một chút, “Có. Nhưng sát khí này có thể giúp ta bước vào thần đạo Đoạn Tình sao?”
Vừa nãy vô số con nhện màu đỏ đều hóa thành từng luồng sát khí tràn vào trong cơ thể La Chinh, nhưng La Chinh lại không biết đây chính là bước cuối cùng của thuật Dịch Kiếm. Dựa vào sát khí để thay đổi tâm trí của bản thân sẽ khiến cho người ta càng thêm xúc động, cũng càng thêm tuyệt tình, có như vậy mới có thể quyết chí tiến lên.
Ông lão gật đầu, “Đợi đến khi ngươi có thể tự mình khống chế, thậm chí lợi dụng những sát khí này là có thể chính thức bước vào thần đạo Đoạn Tình rồi. Từ từ lĩnh ngộ đi. Nhưng thứ này với ngươi mà nói vẫn chỉ là chuyện nhỏ.”
“Áp chế những sát khí này?”
La Chinh nhíu mày. Quả thực hắn còn chưa có biện pháp khống chế sát khí, vậy làm thế nào để có thể hoàn toàn khống chế nó chứ?
“Không cần ngạc nhiên. Trong vũ trụ vốn có không ít công pháp lấy sát khí làm nòng cốt. Đến lúc đó tự nhiên ngươi sẽ hiểu.” Ông lão bày ra vẻ mặt đương nhiên.
Xem ra chỉ có thể tự tìm hiểu thôi, La Chinh thầm nghĩ.