Có thể trở thành đệ tử nòng cốt của thánh địa Ngọc Thanh thì dù là thiên phú hay xuất thân đều không quá thấp, thậm chí một vài đệ tử trong đó còn có bối cảnh hơn cả Cửu cung chủ. Nhưng bây giờ mọi người đã rơi vào hoàn cảnh này rồi thì chỉ có thể coi Cửu cung chủ như người dẫn đường.
“Vu tộc thượng cổ cũng không mạnh như trong tưởng tượng.” Cửu cung chủ lớn giọng nói.
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu ra mặt. Lời Cửu cung chủ nói bọn họ đều rõ, chỉ riêng về thực lực thì đám Vu tộc thượng cổ không có gì là lợi hại, võ giả Thần Hải Cảnh cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
Không biết rốt cuộc Vu tộc thượng cổ dùng thủ đoạn gì nữa. Thông thường, sau khi các sinh linh bị giết chết thì sẽ sinh ra sát khí - chính là lực nguyền rủa sau khi chết của sinh linh đó.
Nhưng lực nguyền rủa sau khi chết của Vu tộc thượng cổ lại là đám đầu lâu không thể loại bỏ được kia. Nó cứ như một căn bệnh nan y khó chữa vậy. Chỉ cần bị đám đầu lâu này quấn lấy thì chắc chắn bọn họ sẽ không sống nổi.
“Trong chúng ta cần một nhóm tử sĩ để đánh chết Vu tộc thượng cổ! Chỉ có vậy thì những người khác mới có thể sống sót!” Cửu cung chủ nói thêm: “Ai bằng lòng làm tử sĩ, có thể đứng dậy!”
Trên quảng trường xanh um trong hoàng cung, không khí bất chợt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Phương án mà Cửu cung chủ đưa ra, bọn họ đã từng thảo luận lúc trước.
Đa số các đệ tử nòng cốt ở đây đều còn rất trẻ, cảnh tượng nhiều người như vậy bị đám đầu lâu kia nhai thành từng mảnh vụn trong cung điện dưới mặt đất vẫn còn hiện rõ trước mắt họ.
Bọn họ đã sợ chết khiếp…
Trong lòng họ, giết chết Vu tộc thượng cổ đồng nghĩa với việc tự sát!
Thế nên trong suốt hành trình từ con đường phi thăng xuống dưới, chẳng có ai muốn ra tay chống lại những thứ có dáng vẻ kinh khủng kia.
Cuối cùng vẫn là nhờ Cửu cung chủ ra tay, tạm thời chặn những thứ đó lại nên bọn họ mới chạy trốn được.
Nhưng giờ thì sao?
Nếu không có ai hy sinh thì tất cả mọi người sẽ chết.
Có lẽ thái độ của Cửu cung chủ đã lan truyền tới một nhóm người, hoặc cũng có lẽ là do đã thực sự đến bước đường cùng.
Sau một lúc yên lặng, rốt cuộc cũng có người lặng lẽ đi lên đài cao, đứng bên cạnh Cửu cung chủ.
Đó là một vị võ giả mặc áo choàng đen.
Cửu cung chủ bước lên trước, ôm võ giả kia một cái.
Người đó là tinh anh của thánh địa Ngọc Thanh, cũng là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm, vậy mà lúc này lại muốn trở thành tử sĩ…
Người thứ hai…
Người thứ ba…
Dần dần, số lượng võ giả bước lên đài càng lúc càng nhiều.
Cuối cùng, có đến hơn ba trăm người đứng bên cạnh Cửu cung chủ.
Bảy trăm người còn lại trên quảng trường thì đều đang băn khoăn. Mỗi người đều có lĩnh ngộ về sinh mệnh khác nhau, có thể đưa ra quyết định như thế thì cũng không dễ dàng gì.
Cửu cung chủ không bắt ép, hơn nữa y cũng chỉ muốn cố hết sức để bảo vệ được càng nhiều võ giả càng tốt.
“Được rồi! Ba trăm người là đủ rồi!” Cửu cung chủ nói. “Các ngươi nghe theo lệnh ta, ta sẽ bày ma trận Trường Không Thanh, các ngươi chỉ cần bảo vệ chắc chắn ba trăm điểm mắt trận là được…”
Có thể thấy rằng phần lớn áp lực của lần phản kích này đều do Cửu cung chủ gánh vác. Cửu cung chủ sẽ gánh chịu phần lớn lực nguyền rủa của Vu tộc thượng cổ.
Cửu cung chủ lập tức bày trận pháp và nói cho các đệ tử nòng cốt này biết những điểm quan trọng khi bảo vệ mắt trận. Những người này đều đến từ thánh địa Ngọc Thanh, trận pháp mà Cửu cung chủ bày ra đều cùng một nguồn gốc với truyền thừa của thánh địa Ngọc Thanh nên họ cũng lĩnh ngộ rất nhanh.
Ninh Vũ Điệp thấy khí thế ấy bèn nhìn đám võ giả này với cặp mắt khác. Mặc dù bọn họ đều là đệ tử nòng cốt, nhưng cũng không quá tỏa sáng trong vũ trụ, vậy mà sức mạnh bùng lên khi vào đường cùng cũng không hề tầm thường, đây hẳn cũng có thể coi là sức mạnh của con người.
Có thể đánh úp được đám Vu tộc thượng cổ ở đây là kết quả tốt nhất.
Lúc này, trong lòng người của tứ đại thần quốc cũng bắt đầu hoang mang.
Những người cấp cao trong thần quốc đều biết đã xảy ra chuyện. Những cường giả không biết từ đâu chui ra này dường như đã kéo phiền toái lớn đến đây.
Nhưng bọn họ không thể phản đối, cũng chẳng thể đuổi những người ấy đi được. Ai dám mở miệng chứ?
Cứ thế, sáu canh giờ đã trôi qua.
Sáu canh giờ sau, bầu trời lại lần nữa xuất hiện một vết nứt cực lớn.
“Vèo vèo vèo…”
Trong khe nứt ấy lại xuất hiện rất nhiều chấm đen nhỏ lần nữa …
Những chấm đen này mau chóng rơi xuống, bắt đầu không ngừng lớn hơn.
Một vài người trong thần quốc cũng vô cùng tò mò, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra những thứ đang rơi xuống là những chiếc đầu lâu vô cùng lớn.
“Ầm ầm!”
Những chiếc đầu lâu cực lớn kia kéo theo một tia sét màu đen, đập mạnh xuống đất tạo thành một cái hố thật sâu.
Ngay sau đó, từng cái bóng đen lởm chởm bắt đầu bò ra từ trong đầu lâu kia!
Xung quanh cái đầu lâu ấy có không ít các võ giả thần quốc. Các võ giả vây xung quanh nhìn thấy cảnh ấy đều chẳng dám thở mạnh. Những sinh linh này có dáng vẻ kinh khủng như vậy đã đủ khiến bọn họ sợ chết khiếp rồi.
Nói cũng lạ, dường như Vu tộc thượng cổ còn chẳng thèm liếc mắt nhìn những võ giả ấy, bọn chúng đi thẳng về phía hoàng cung của thần quốc Đại Vũ. .
Mục tiêu của bọn họ dường như chỉ là người trong thánh địa Ngọc Thanh mà thôi, chứ bọn họ chẳng có hứng thú gì với đại lục thần quốc cả.
“Đến rồi.” Lúc này, Cửu cung chủ đứng trên đỉnh cao nhất trong hoàng cung Đại Vũ, hai tay dùng sức đập xuống. Lực không gian rực cháy lên màu trắng, vẽ nên từng đường nét ngang dọc rất nghiêm túc, dần mở rộng ra xung quanh người y.
Những đường nét ấy nhanh chóng bao phủ ba trăm vị tử sĩ kia vào trong.