Bách Luyện Thành Thần

Chương 1435





“Két két, két két…”

Lúc không gian bị nén lại thì phát ra âm thanh rất rõ ràng.

Mọi người trông thấy xung quanh đầu lâu nhỏ xuất hiện rất nhiều vết nứt không gian.

Không gian này không thể nén vỡ đầu lâu nhỏ, ngược lại chính không gian còn bị nứt...

“Không được…”

Có lẽ sớm đã sớm dự liệu được cảnh tượng này nên sắc mặt Cửu cung chủ không thay đổi gì. Y lật tay vỗ xuống, đánh bay mười mấy cái đầu lâu nhỏ, còn ánh mắt vẫn tập trung ở phía trước, càng nhiều người Vu tộc đang tràn ra.

“Giết!”

Cửu cung chủ vẫy tay đập một cái, hai nếp gấp không gian cứ thế di chuyển ra ngoài.

Ma trận Trường Không Thanh là một trận pháp tập hợp. Ba trăm võ giả Thần Hải Cảnh đứng trên mắt trận chỉ cần phân phối chân nguyên của bản thân dựa theo chỉ thị của Cửu cung chủ là được.

Nhưng sơ hở lớn nhất của ma trận Trường Không Thanh chính là bản thân Cửu cung chủ. Chỉ cần y không ngã thì toàn bộ trận lớn này đều sẽ bị không gian khóa chặt, ba trăm võ giả Thần Hải Cảnh được phân tán ra ba trăm mắt trận cũng sẽ an toàn hơn.

“Rắc, rắc…”

Những tiếng vỡ lại vang lên!

Sinh linh Vu tộc dám chen vào đều bị nén thành một tờ giấy mỏng màu đen, từng tờ cứ thế xếp chồng lên mặt đất thành các hình dạng kỳ quái!

Nhưng mỗi sinh linh Vu tộc chết đi đều sẽ có một đầu lâu nhỏ bay ra.

Mặc dù Cửu cung chủ có thể đánh bay những đầu lâu nhỏ đó đi chỉ với một chưởng, nhưng cho dù chúng có bay xa đến đâu thì cũng sẽ quay trở lại.

Sinh linh Vu tộc chết đi càng nhiều thì lượng đầu lâu nhỏ cũng càng nhiều!

Đợt đầu tiên và đợt thứ hai đã kéo tới bốn mươi lăm cái đầu lâu nhỏ.

Sinh linh Vu tộc bị Cửu cung chủ giết càng nhiều thì số lượng đầu lâu nhỏ cũng bắt đầu tăng mạnh!

Không lâu sau, số lượng đầu lâu nhỏ bay tán loạn trong không trung đã lên tới hơn một trăm!

Với số lượng này thì Cửu cung chủ vẫn có thể ứng phó.

Nhưng nửa canh giờ sau, đám đầu lâu nhỏ tập trung trên bầu trời đã lên tới con số hàng nghìn!

Chúng giống như rác trong biển cả, mắc lại với nhau. Những tiếng “khục khục khục” ngày càng dày đặc, khiến người ta đau hết cả đầu.

Đa số đầu lâu nhỏ đều cắn về phía Cửu cung chủ, còn một bộ phận lại cắn bên ngoài ma trận Trường Không Thanh - một trận văn màu trắng sáng rực được tạo thành từ quy tắc không gian.

Mặc dù ba trăm võ giả Thần Hải Cảnh biết bản thân mình chắc chắn sẽ chết, nhưng trông thấy nhiều đầu lâu như vậy thì sắc mặt ai nấy cũng lập tức trắng bệch.

Một vài người ở mắt trận gần bên ngoài thì chỉ cách những đầu lâu nhỏ ấy trong gang tấc mà thôi. Mặc dù Cửu cung chủ từng dặn dò, chỉ cần y không ngã xuống thì đám đầu lâu nhỏ này không thể phá được trận pháp, nhưng bọn họ vẫn không nhịn được nỗi kinh hoàng trong lòng!

May là trận này không cần bọn họ phải làm nhiều việc, chỉ cần phóng chân nguyên ra theo tiết tấu đã định là được. Nếu đổi lại là một trận pháp cần phối hợp với nhau thì có lẽ bây giờ họ sớm đã ngã quỵ, sau đó bị phá trận rồi!

Nhưng vết cắn của đám đầu lâu này cũng không ngừng làm tiêu hao chân nguyên của ma trận Trường Không Thanh. Mọi người cảm thấy Cửu cung chủ đang rút chân nguyên của bản thân họ một cách điên cuồng! Dựa vào tốc độ này thì chỉ sợ chẳng bao lâu nữa biển chân nguyên của họ cũng cạn kiệt rồi!

“Bụp!”

“Bụp!”

“Bụp!”

Các võ giả không ngừng bóp vỡ ngọc chân nguyên trong tay, bắt đầu bổ sung chân nguyên bị tiêu hao của bản thân.

Số lượng đầu lâu nhỏ càng lúc càng nhiều, vết cắn càng lúc càng kinh khủng hơn, tốc độ tiêu hao chân nguyên cũng càng ngày càng nhanh. Cuối cùng, ma trận Trường Không Thanh cũng bị chúng cắn vỡ!

Nửa canh giờ sau, trước mặt mọi người đã là hơn chục nghìn chiếc đầu lâu nhỏ. Chúng cứ lúc nhúc trên không trung, che phủ cả bầu trời. Mặc dù Cửu cung chủ đã tung ra một chưởng, đánh bay chúng đi, nhưng chúng như là những con bọ đuổi mãi không đi, cứ thế quay lại tiếp, tiếp tục cắn ma trận Trường Không Thanh…

“Ta… không được rồi!”

Sắc mặt một đệ tử nòng cốt đã cực kỳ suy yếu, ngồi trên mặt đất, biển chân nguyên trong cơ thể hẳn đã cạn kiệt.

“Ta hết ngọc chân nguyên mất rồi!” Lại có một võ giả nữa rút lui.

Mỗi một võ giả rút đi thì gánh nặng của võ giả khác lại càng nặng hơn, tốc độ rút chân nguyên lại càng nhanh, sắc mặt Cửu cung chủ càng lúc càng khó coi.

Chỉ cần ma trận Trường Không Thanh sụp đổ thì tất cả mọi người sẽ bị những đầu lâu nhỏ kia cắn nát chỉ trong nháy mắt.

“Như vậy dù có chống lại cũng chỉ uổng công sao?”

Trông thấy đám đầu lâu nhỏ dày đặc thủy triều, trong lòng Cửu cung chủ cũng trầm xuống. Cứ như thế này thì chưa đến một nén nhang nữa là chân nguyên của tất cả mọi người sẽ cạn kiệt hết!

Đúng lúc này, đám đệ tử nòng cốt vốn đang trốn ở nơi sâu trong hoàng cung lại xuất hiện phía sau ma trận Trường Không Thanh.

“Cửu cung chủ, vẫn còn chúng ta.” Đột nhiên tiếng của Ninh Vũ Điệp truyền đến. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã không còn vẻ bất lực và thương cảm nữa, thay vào đó lại là vẻ mặt vô cùng kiên quyết.

Vẻ mặt của những đệ tử nòng cốt theo sau Ninh Vũ Điệp thì khác.