Bách Luyện Thành Thần

Chương 1479





Khi còn sống, những con thú dữ này hầu như đều là bá chủ một phương, đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, thậm chí một số con trong đó còn có thể hóa hình.

Nhưng giờ lại chỉ có thể trở thành đồ ăn của Băng Sơn tộc...

Trên sân bãi rộng đến mấy nghìn trượng ở trung tâm trong bộ lạc này, người Băng Sơn tộc bắt đầu mổ xẻ, máu chảy đầm đìa!

Thủ pháp của những người Băng Sơn tộc phụ trách mổ hết sức thuần thục. Họ tách từng lớp da ra khỏi bề mặt cơ thể của những con thú dữ này, sau đó bắt đầu lóc thịt, rút gân...

Những con thú dữ này có thể sánh ngang Giới Chủ, mỗi vị trí trên cơ thể đều rất quý báu. Không bao lâu sau, tất cả những con thú dữ đều được mổ xẻ xong!

Mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp bộ lạc.

Hình như cho dù là võ giả trưởng thành hay đám trẻ con thì đều đã quen. Ngược lại, một số võ giả bên cạnh La Chinh bắt đầu vô cùng khó chịu!

Đại đa số những võ giả này đều nằm trên mặt đất không thể cựa quậy, tất nhiên không thể nhìn được toàn cảnh. Còn La Chinh dựa lưng vào vách tường nên có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Trước đây hắn đã phát hiện ra, trên quảng trường ở trung tâm bộ lạc này có những cái rãnh. Lúc đó, hắn còn tưởng là một trận pháp to lớn nào đó. Nhưng giờ hắn đã hiểu, Băng Sơn tộc căn bản không cần sử dụng trận pháp, những cái rãnh kia chỉ là rãnh để máu của đám thú dữ chảy đi mà thôi.

Máu tươi trong cơ thể những con thú dữ có thể tương đương với Giới Chủ này rất dồi dào. Khi giết một con thú dữ, máu tươi trong đó chảy ra như một dòng dòng sông. Nếu không dùng những rãnh máu này để điều hướng dòng chảy thì có lẽ máu tươi của mấy con thú dữ đã có thể làm bộ lạc này bị ngập. Chỉ có điều, không biết số máu tươi này tập hợp về đâu. Thú dữ mạnh mẽ thế này thì lượng máu nhiều như trời bể kia cũng là vật báu...

Việc giết mổ hoàn tất, những đống lửa cũng được thắp sáng!

Họ sử dụng một loại củi đặc biệt, sau khi bốc cháy liền phát ra một mùi thơm lạ lùng.

Mặc dù La Chinh đã không ăn mấy năm, nhưng khi ngửi thấy mùi mộc hương đặc biệt kia thì miệng cũng phải nuốt nước bọt. Mùi hương kia có thể kích thích bản năng thèm ăn nhất của con người!

“Rột rột...”

Xung quanh La Chinh lập tức vang lên một tràng âm thanh!

Bao gồm cả Hàm Lưu Tô...

Thời gian các võ giả ở đây tu luyện đều lâu hơn La Chinh rất nhiều. Thời gian họ không ăn cũng phải tính bằng đơn vị chục nghìn năm, thế mà giờ đây cái miệng lại bị cám dỗ.

“Ài, lại nữa rồi...”

“Thời gian màn đêm buông xuống chính là lúc khó chịu đựng nhất!”

“Ta muốn ăn một miếng thịt quá!”

“Hu hu...”

Có người bắt đầu gào khóc!

Bó củi kia bốc cháy phát ra mùi hương giống như độc dược, khiến người ta cảm thấy đói bụng.

Võ giả tu luyện tới Hóa Thần Tam Biến rồi thì tất nhiên nghị lực cũng phải hơn người thường nhiều. Cho dù dùng cực hình với những võ giả đang này nằm thì cũng chưa chắc đã có thể làm bọn họ chảy được một giọt nước mắt. Người có thể tu luyện tới bước này thường là truyền nhân của thế lực lớn, hoặc cũng phải là người có thiên phú kinh người, nếu không thì cũng từng chịu đựng những nỗi đau rất lớn.

Nhưng vào giờ phút này bọn họ lại trở nên vô cùng yếu đuối.

“Không đến mức đó chứ...” Nhìn phản ứng của đám võ giả kia, La Chinh hơi bất ngờ.

Hàm Lưu Tô nằm trên mặt đất, nghe thấy lời nói của La Chinh thì lên tiếng: “Đó là gỗ Độ Ách. Hương Độ Ách tỏa ra có thể gợi lên ham muốn nguyên thủy nhất của sinh linh, là đặc sản của cấm địa Luyện Thần.”

Phía bắc Băng Sơn tộc có một cánh rừng bao la tên là Ách Nan. Loại cây nhiều nhất trong khu rừng này chính là những cây đại thụ chọc trời, cao tới nghìn trượng này.

Cây Độ Ách lúc nào cũng phát ra một mùi thơm thoang thoảng lạ lùng.

Trong rừng Ách Nan, ham muốn của tất cả các sinh linh đều bị phóng đại lên nhiều lần, không có giới hạn. Bản năng của những sinh linh này cũng bị kích thích đến cực hạn.

Nhỏ như con kiến, lớn như chim bay, từ thú dữ cấp thấp đến thú dữ cấp cao, bất cứ lúc nào hay ở đâu đều bị kích thích, bộc phát ra ham muốn mãnh liệt nhất, khiến chúng điên cuồng cắn nuốt, tàn sát, đồng thời cũng điên cuồng giao cấu, duy trì nòi giống...

Nơi đó là địa ngục, song cũng là nơi vui chơi của thú dữ trưởng thành.

Cho dù là võ giả thì ở đó lâu cũng không thể chống lại được ham muốn căn bản nhất trong nội tâm này. Ham muốn của con người cũng bị kích thích đến cực hạn. Thèm ăn, tình dục, dục vọng chiếm hữu... tất cả đều bị phóng đại lên nhiều lần, bọn họ sẽ trở nên sa đọa không khác gì thú vật.

“Chẳng qua ngày ngày họ đều đốt lửa, vui vẻ ăn uống như vậy nên khi ở đây lâu, những võ giả kia cũng biết đã đến thời gian ăn cơm của Băng Sơn tộc cho nên mới bị kích thích cảm giác thèm ăn như vậy.” Hàm Lưu Tô tự nhiên nói.

La Chinh gật đầu: “Chẳng trách lúc nhìn thấy miếng thịt kia, mọi người đều nhìn chằm chằm. Hẳn là những năm tháng này cũng đã khiến bọn họ bứt rứt không ít...”

Nếu một người bị trói, ngày nào cũng nhìn thấy thịt cá bên cạnh mà bản thân lại không được ăn một miếng nào thì có lẽ về lâu về dài rất khó chịu dựng được. Mặc dù võ giả có tâm tính kiên định, nhưng ham muốn của họ lại bị hương Độ Ách phát tán trong không khí kích thích, tất nhiên sẽ vô cùng đau khổ.

La Chinh vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào người Hàm Lưu Tô.

Trước đây La Chinh chưa từng để ý, đánh giá cô gái này. Nhưng giờ đây hắn gần như không tự chủ được mà chú ý đến nàng.

Hàm Lưu Tô này cũng là tiên tử nhân gian khó gặp. Lấp ló dưới mái tóc được buộc gọn là một gương mặt tươi cười thanh tú, thoát tục. Trên người là một bộ áo đơn bằng lụa có hoa văn chìm, bên ngoài quấn chiếc váy lưu tiên có hoa văn như ý. Tuy đang nằm trên mặt đất nhưng vẫn có thể phác họa ra đường cong thân hình...

“Đừng có nhìn ta!”

Hàm Lưu Tô trừng mắt nhìn La Chinh, nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở.

Nghe thấy vậy, La Chinh bỗng giật mình, sau đó quay đầu về phía khác một cách khó khăn.

Hương Độ Ách có thể phóng đại cảm giác thèm ăn, nhưng đồng thời cũng kích thích dục vọng của hắn rồi khuếch đại lên. Thông thường võ giả luyện thể đều là nam, nên trước đây các võ giả này không thể bị hương Độ Ách kích thích dục vọng. Nhưng bây giờ xuất hiện một Hàm Lưu Tô, đương nhiên tình huống sẽ khác.

Vừa rồi Hàm Lưu Tô cũng biết phản ứng của La Chinh là gì nên từ mặt đến cổ đều đỏ bừng. Chẳng qua nàng thầm lẩm nhẩm thanh tâm chú trong lòng để bản thân có thể bình tĩnh lại.

Sau khi lửa trại cháy bùng lên, thời khắc khổ sở nhất cũng đã đến!

Những tảng thịt to lớn gác ở trên ngọn lửa rừng rực kia được lật qua lật lại, mỡ chảy xuống củi bên dưới nổ lên tanh tách, mùi thịt nướng thơm phức nhanh chóng lan đi, khiến người ta tuyệt vọng!

Mùi thịt giống như ma quỷ, khiêu khích dây thần kinh ăn uống nguyên thủy nhất trong lòng mọi người!

“A a a...”

“Ta không chịu nổi!”

“Đói chết mất!”

Nhóm võ giả nằm trên mặt đất cứ như đang phải chịu một cực hình vô cùng tàn khốc, tiếng kêu gào cứ thế vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hình như người Băng Sơn tộc bên kia đã quen nghe tiếng gào thét như vậy rồi. Có người đi tới, lạnh giọng nói: “Đừng ồn ào! Có bản lĩnh thì bò dậy, bên này không chỉ có miếng thịt to mà còn có rượu thượng hạng! Còn đã không có bản lĩnh thì nằm im cho ông!”

Bò dậy được thì có thể ăn thịt...

Đây là lời cám dỗ trắng trợn!

Đối với võ giả, đây cũng là một cách thử luyện tàn khốc.

Dùng sức hút mãnh liệt đè ép ngươi, nhưng lại kích thích dục vọng của ngươi. Muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân thì phải chống lại sức hút kinh khủng này. Nếu thành công, đây chính là đột phá vĩ đại của người luyện thể.

La Chinh vừa tới không lâu nên có thể chống cự lại sự mê hoặc của ham muốn ăn uống, nhưng dáng vẻ động lòng người vừa rồi của Hàm Lưu Tô vẫn cứ liên tục lởn vởn trong đầu.

“Thật là phiền phức.” La Chinh dồn sức, cố gắng bóp chết ham muốn trong lòng mình, cố gắng phân tán sức chú ý xem sao.

Nhìn thấy người Băng Sơn tộc bắt đầu ăn uống vui vẻ, cảm giác thèm ăn của hắn bây giờ lại vùng lên!

Cũng khó trách Băng Sơn tộc có thể cường tráng như vậy, ngay cả những đứa bé kia cũng mạnh mẽ hơn võ giả bình thường nhiều.

Hắn tận mắt nhìn thấy những đứa bé kia nhét đồ ăn nhiều gấp mấy lần cân nặng của mình vào bụng như hổ đói. Ăn được cũng là một loại thiên phú! Hương Độ Ách có tác dụng với đám người La Chinh thì cũng có tác dụng tương tự với người Băng Sơn tộc!

Còn những người trưởng thành của Băng Sơn tộc lại càng khoa trương hơn, khối thịt mà mỗi người nuốt vào một lần có khi còn to bằng cả một căn phòng!

“Ta, ta muốn ăn...”

La Chinh đang nghĩ ngợi lung tung thì lại thấy một vị võ giả gào thét, giãy giụa một hồi dưới đất, ngay sau đó liền đứng lên!

Nhưng chỉ trong nháy mắt đã có hai âm thanh giòn giã truyền đến!

“Rắc, rắc!”

La Chinh thấy đôi chân của võ giả kia vặn vẹo theo một góc độ khó có thể tưởng tượng nổi. Không ngờ người nọ lại bị gãy xương!

Có lẽ khi võ giả này bộc phát toàn lực thì có thể tạm thời thoát khỏi sức hút mãnh liệt này. Nhưng dù sao thân thể lại không chịu đựng được. Sức mạnh của chính mình của bản thân đè thêm vào sức hút kia nên cuối cùng khớp xương hai chân không chịu nổi, gãy lìa!

Giờ này khắc này, La Chinh mới cảm thán: Nói cho cùng thì trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí cả. Có lẽ vào trong cấm địa Luyện Thần để tu luyện thì thực lực sẽ tăng lên rất nhanh, nhưng cũng phải chịu áp lực tàn khốc nhất!