Bách Luyện Thành Thần

Chương 1503





Giống như mọi người dự đoán, lần này biểu hiện của Băng Sơn tộc vô cùng nổi bật.

Trước đây, thông thường cứ ba người mới có một người đạt đến Siêu Phàm. Nhưng năm nay, ngoại trừ vài người đặc biệt ra thì dường như ai cũng có thể đạt tới Siêu Phàm.

Không chỉ có vậy, còn sản sinh ra vài vị Vũ Dũng.

Nhưng chỉ có một vị đạt được danh hiệu Thần Lực. Đó là một người Băng Sơn tộc tên là “Lâm Mông”.

So với những người Băng Sơn tộc khác, thể hình của vị Lâm Mông này quả thực cường tráng hơn. Cũng hấp thu được nhiều nguồn sức mạnh hơn người Băng Sơn tộc bình thường không ít, nên hiển nhiên là sức mạnh bùng nổ ra càng thêm mạnh mẽ.

Quyền này của hắn đánh ra, làm cho tảng đá hình vuông màu vàng lắc lư rồi lui về phía sau một khoảng năm thước ba tấc!

Đã nhiều năm rồi, Băng Sơn tộc chưa từng xuất hiện Thần Lực. Sau khi Lôi Thiềm tuyên bố, cả Băng Sơn tộc lập tức xôn xao.

Thông thường, người sở hữu danh hiệu Thần Lực thì tương lai rất có khả năng sẽ trở thành thủ lĩnh của Băng Sơn tộc. Như vậy, mặc dù phần kiểm tra này vô cùng đơn giản, nhưng lại có ý nghĩa lớn.

Sau khi phần kiểm tra của Băng Sơn tộc kết thúc, tiếp theo là đến lượt của các võ giả ngoại tộc.

Mặc dù nói năm nay xuất hiện một Thần Lực, nhưng trong lòng Lôi Thiềm lại hiểu rõ, lần kiểm tra này, e rằng người Băng Sơn tộc không thể so được với người ngoại tộc.

Quả thực, về sức mạnh đơn thuần, Băng Sơn tộc sở hữu ưu thế cực lớn, thân thể của họ trời sinh đã mạnh hơn nhiều so với võ giả ngoại tộc.

Nhưng có một vấn đề trí mạng, đó là thuật luyện thể của người ngoại tộc vô cùng khoa học. Thân thể của họ có thể không mạnh mẽ bằng người Băng Sơn tộc, nhưng lại có thể mở ra Đạo Đài. Đặc biệt là sau Đạo Đài Bát Trọng, bọn họ có thể chứa đựng nguồn sức mạnh có thể nhiều hơn võ giả bình thường.

Năm trước thường là sư nhiều cháo ít, nguồn sức mạnh để hấp thu thì có hạn, mà người Băng Sơn tộc lại đi trước một bước, nên hiển nhiên đạt được nguồn sức mạnh nhiều hơn võ giả bên ngoài nhiều.

Năm nay, trong núi Thánh Tuyền xuất hiện vấn đề, không chỉ có người Băng Sơn tộc kiếm đủ, những võ giả ngoại tộc trước mắt này cũng không kém.

Mà những võ giả ngoại tộc này có thể thông qua công pháp, phát huy suối nguồn sức mạnh tới cực hạn, do đó cũng không có gì lạ khi họ vượt qua người Băng Sơn tộc.

“Diêu An!”

Lôi Thiềm gọi tên võ giả ngoại tộc đầu tiên.

Người bước ra là một ông lão với thân hình gầy gò. Ông lão này cao không tới bốn thước, dáng người thấp bé, đặc biệt là đứng trước những người Băng Sơn tộc thì trông không khác gì người lùn.

Ông lão lưng còng, trên mặt là bộ râu cá trên hơi hơi vểnh lên, run rẩy đi qua, gật đầu với Lôi Thiềm.

Sau đó Diêu An thò bàn tay giống như móng gà ra, vuốt nhẹ lên bề mặt của tảng đá hình vuông màu vàng, sau đó dùng ngón cái gõ lên trên một cái.

Dường như trước mặt lão không phải là tảng đá nặng tới mức không thể tưởng tượng được, mà là một món đồ cổ đẹp đẽ.

“Ha ha, đá hiếm Kim Xoa. Tảng đá này giá trị xa xỉ, cứ cho là ở trong Thần Vực, cũng có thể bán được với giá tốt, không biết thủ lĩnh Lôi có ý muốn bán không?” Diêu An hỏi.

“Bớt phí lời, kiểm tra xong thì cút đi cho ta!” Lôi Thiềm lạnh giọng trả lời.

Nham thạch lớn màu bạc bày ra trong Băng Sơn tộc được gọi là đá Ngân Canh. Loại đá này cũng được coi là vật quý hiếm.

Đã từng có võ giả ngoại tộc sau khi vào cấm địa Luyện Thần, đã muốn các ăn trộm loại đá Ngân Canh này của Băng Sơn tộc. Mặc dù đá Ngân Canh cực kỳ kiên cố, rất khó phá vỡ, nhưng trước lòng tham, người đó đã dùng phèn chua để phân tách ra từng khối, sau đó mang từng khối đi, thời gian đó đã bị lấy trộm không ít.

Hành động này đã chọc giận người Băng Sơn tộc. Thời gian đó, họ đã giết không ít võ giả ngoại tộc, nhưng hành vi đó cũng bị các võ giả ngoại tộc khác lên án. Cho tới sau này, người có ý định đó càng ngày càng ít.

Ngoài đá Ngân Canh, trong Băng Sơn tộc vẫn còn một ít đá hiếm Kim Xoa. Tảng đá dưới chân Lôi Thiềm là tảng lớn nhất.

Đá hiếm Kim Xoa nặng hơn đá Ngân Canh nhiều lần, như vậy càng thêm hiếm có và quý giá.

Nhưng bảo vật nặng như vậy thì võ giả bình thường sẽ không mang đi được. Cho dù dùng nhẫn tu di cấp cao nhất cũng sẽ khiến cho không gian sụp đổ trong nháy mắt.

Một vài võ giả ngoại tộc trông thấy hòn đá này sẽ có ý đồ, muốn mua với giá cao. Lôi Thiềm cũng không biết đã từ chối biết bao nhiêu lần rồi, bây giờ nghe thấy ông lão mở miệng, sao hắn lại thèm để ý tới chứ?

Khẩu khí của Lôi Thiềm không tốt lắm, nhưng Diêu An không để ý, chỉ cười ha ha, hơi lùi về phía sau một bước.

Thân hình lão hơi chấn động, áo liền hóa thành tro bụi tiêu tan.

Một bộ phận kinh mạch trên người lão lộ ra màu đen, đan xen với nhau, hình thành một đường vân hình rồng. Hình dạng con rồng có chút kỳ quái, thân rồng quấn lấy sau lưng ông lão, theo ngực xoay tròn lên trên, đầu rồng tập trung lại ở trên mặt lão.

“Nghiệt Long Công,” Mắt Lôi Thiểm hơi nhướng lên.

Mặc dù Băng Sơn tộc chưa từng tu luyện võ học ngoại tộc, nhưng không có nghĩa họ không biết gì.

Hàm Lưu Tô ngồi ngay ngắn trên ghế, chú ý đến công pháp trên người ông lão, cười lạnh, “Chắc là người của Phượng Trúc.”

Hạ tả vệ gật đầu, “Không sai, chính là người của Phượng Trúc. Gần đây bọn họ phái không ít người tới.”

“Vô dụng.” Hàm Lưu Tô lắc đầu.

Hạ tả vệ tán đồng, “Nơi nằm dưới con mắt của Thánh Hoàng, đã định trước là không thoát được khỏi diệt kiếp, tranh chấp kiểu này quả thực không có tác dụng gì.”

Sau khi con rồng hoàn toàn thành hình, đột nhiên trên má ông lão xuất hiện một đốm đỏ, vừa vặn là bộ phận mắt của con rồng. Đột nhiên nhìn sang giống như trên má người này mọc thêm một đôi mắt vậy!

Lúc này, đột nhiên trong thân thể ông lão tỏa ra khí thế hung hãn cùng cực!

Sau đó lão dùng một ngón tay gõ lên mặt tảng đá hình vuông màu vàng.

“Rắc!”

Âm thanh này nghe như tiếng xương ngón tay của lão bị vỡ, vô cùng thanh thúy.

Lão chỉ gõ một ngón tay đã đẩy tảng đá hình vuông màu vàng di chuyển.

“Ha, lần này lão thu hoạch được không tồi. Dựa vào bảy mươi hai kinh mạch tạo ra Nghiệt Long Hộ Đạo, lại dùng nguồn sức mạnh gia cố gốc rễ của Nghiệt Long, thực lực thăng cấp rất rõ ràng!”

“Nói nhỏ chút, tính cách đám người Phượng Trúc rất quái đản, không nên trêu vào thì hơn!”

“Nhưng hắn thật sự có thể chỉ dựa vào một ngón tay để đẩy tảng đá này ư?”

Trong lúc quần chúng bàn tán, đột nhiên phía trên tảng đá vuông màu vàng truyền đến chấn động dữ dội.

Tảng đá vuông màu vàng bắt đầu không ngừng trượt về phía sau.

“Ầm ầm ầm…”

Tốc độ trượt vô cùng nhanh, trong nháy mắt đã trượt khoảng một thước.

Tiếp sau đó là ba thước, sau đó nữa là năm thước!

“Ầm, ầm.”

Cuối cùng chầm chậm dừng lại ở vị trí tám thước ba tấc.

“Thần Lực!”

“Võ giả ngoại tộc đầu tiên đã là Thần Lực!”

“Lần này võ giả ngoại tộc lãi to rồi!”

Sắc mặt những người Băng Sơn tộc cau có, đều không dễ nhìn.

Dù sao thì mỗi chủng tộc đều hy vọng người của tộc mình là mạnh nhất. Thực ra chủng tộc trong sáu thánh địa thử luyện lớn bẩm sinh đã có bản năng chống lại võ giả ngoại tộc, nào có ai muốn bón phân cho ruộng ngoài?

Điều này giống như một tông môn khai tông lập phái, vất vả khổ sở xây dựng ra một môn phái, lại thành đồ cưới cho võ giả ngoài tông môn, tặng một phần tài nguyên cho người ngoài.

Chuyện tốn sức nhưng không thu được kết quả gì như này chẳng khác gì bị ngu cả.

Nhưng đây là cấm địa Luyện Thần. Những quy củ này đều là do tiên tri trong tộc định ra, cho dù là Lôi Thiềm cũng không thể thay đổi được, nhưng vẫn có thể giành lấy phần ưu thế lớn nhất cho người trong tộc.

Ông lão đưa tay ra vuốt ngón tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý, sau khi gật nhẹ đầu với các võ giả xung quanh thì lùi về sau.

Sắc mặt Lôi Thiềm vẫn lãnh đạm, lại gọi tên võ giả ngoại tộc tiếp theo.

“Lưu Phương…”

Từng võ giả ngoại tộc lần lượt thử sức.

Không khác mấy với dự đoán của Lôi Thiềm, những võ giả ngoại tộc này đều có thể phát huy nguồn sức mạnh vô cùng nhuần nhuyễn, trực tiếp nâng lên một cấp bậc so với người Băng Sơn tộc.

Đa số võ giả đều có thể đẩy tảng đá hình vuông màu vàng đi khoảng cách một thước, đạt được danh hiệu Vũ Dũng. Có một bộ phận võ giả có thể đẩy tảng đá hình vuông màu vàng đi khoảng cách năm thước, đạt được danh hiệu Thần Lực.

Danh hiệu Thần Lực tương đối hiếm thấy. Năm đó Lôi Thiềm cũng chỉ là Thần Lực mà thôi!

Nhưng năm nay, trong võ giả ngoại tộc lại liên tiếp xuất hiện danh hiệu này. Lần thí nghiệm này đã xuất hiện hơn mười người, mà trong đó còn có một người đẩy được tảng tá đi chín thước ba tấc.

Thêm bảy tấc nữa chính là Man Vương!

Trong Băng Sơn tộc, Man Vương có thể được hưởng đặc quyền. Mà lúc trước, có một người trở thành Man Vương, đó chính là ca ca của Hàm Lưu Tô, Hàm Thương Yên.