Bách Luyện Thành Thần

Chương 1507





Sau khi La Chinh đi khỏi, cả quảng trường mới bắt đầu xôn xao.

Trong đó, nhiệt liệt nhất có lẽ là người Băng Sơn tộc.

Còn những võ giả ngoại tộc kia lại giữ im lặng...

Nguồn gốc của võ giả ngoại tộc rất hỗn tạp, họ đến từ các vũ trụ lớn hoặc đến từ Thần Vực. Tuy rằng trước đây họ có quan tâm đến La Chinh, nhưng đa phần là do thèm muốn sự tiếp đãi long trọng mà Băng Sơn tộc dành cho La Chinh.

Đương nhiên, kiểu đối xử long trọng này không đáng để nhắc tới trong mắt nhóm võ giả Thần Vực.

Mục tiêu duy nhất của các võ giả đến từ Thần Vực chính là nguồn sức mạnh, còn mấy thứ như luyện thể bằng cách dùng hành khúc cộng hưởng của Băng Sơn tộc, cắn nuốt máu thịt của các loại dị thú quý giá không có sức hút lớn đối với bọn họ. Cho dù cấm địa Luyện Thần có tốt thì nói cho cùng cũng chỉ do thánh nhân xây nên, sao có thể so sánh với Thần Vực chứ?

Thần Vực mới là thế giới thật sự! Cho nên sinh linh ra đời trong Thần Vực mới có tư cách gọi người trong vũ trụ là sinh linh thứ cấp.

Nhưng bây giờ, sắc mặt của những người đến từ Thần Vực này đã thay đổi hoàn toàn!

Họ không nghĩ ra nguyên nhân La Chinh đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy nằm ở đâu?

Bởi vì sự tiếp đãi long trọng của Băng Sơn tộc sao?

Bởi vì chỗ rượu mạnh mà Lôi Thiềm tặng cho La Chinh kia ư? Hay do cắn nuốt nội tạng của các dị thú? Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết câu trả lời là “Không thể nào!”

“Chậc chậc, vấn đề mấu chốt vẫn nằm ở nguồn sức mạnh.” Ông lão tên là Diêu An kia nói khẽ.

Bên cạnh Diêu An có một vị võ giả toàn thân đen thui, vị võ giả này cũng nhận được danh hiệu Thần Lực. Nghe thấy lời của lão, hắn lại lạnh lùng nói: “Thần Cực Cảnh mà thôi, hắn có thể cắn nuốt bao nhiêu nguồn sức mạnh chứ?”

Diêu An nhíu mày, “Nếu như hắn mở ra Thần Đài Cửu Tinh thì sao?”

“Hừ, có thể ư? Cho dù mở ra Thần Đài Cửu Tinh thì nguồn sức mạnh hấp thu được vẫn có hạn, tối đa cũng chỉ tăng lên được gấp đôi thôi, đây đã là cực hạn. Cộng thêm Đạo Đài Bát Trọng và sức chứa của thân thể hắn nữa thì cũng vẫn có hạn.” Võ giả đen thui kia nói.

“Đây chính là điểm mà ta thấy nghi hoặc.” Diêu An lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, có thể bắt thằng nhóc này lại tra hỏi một phen hay không?

Song cũng không dễ nắm được cơ hội như thế, dù sao trong này chính là địa bàn của Băng Sơn tộc. Huống hồ, Băng Sơn tộc còn có chuyện muốn nhờ La Chinh, nên sao có thể để cho võ giả ngoại tộc dễ dàng thực hiện được?

Nếu là sau khi La Chinh hoàn thành sự kiện kia cho Băng Sơn tộc thì lại tồn tại cơ hội nhất định...

Vốn dĩ Diêu An định tiếp nhận kiểm tra xong liền rời đi. Có lẽ tu luyện trong Băng Sơn tộc quan trọng, nhưng lão thân là người Phượng Trúc, nên vẫn có lựa chọn tốt hơn.

Hành động của La Chinh chắc chắn đã tạo ra một kỷ lục mới.

Mấu chốt là họ không thấy được điểm cuối trong kỷ lục của La Chinh. Nếu không bị tòa kiến trúc kia ngăn cản, La Chinh có thể đẩy đá Kim Xoa này đi bao nhiêu trượng?

Tám mươi trượng?

Một trăm trượng?

Thậm chí là hai trăm trượng?

Đây nhất định là kỷ lục xưa nay chưa từng có.

“Được rồi! Người tiếp theo!” Lôi Thiềm phất tay một cái, tuyên bố giữa những âm thanh huyên náo kia, vẻ khiếp sợ trên mặt hắn đã từ từ phai đi.

Biểu hiện của La Chinh đã khiến cho Lôi Thiềm tương đối yên tâm, lo lắng trước đây đều đã hoàn toàn tiêu tan, có lẽ đây là người trời xanh phái tới để giúp đỡ Băng Sơn tộc bọn họ. Bây giờ La Chinh đã đi gặp nhà tiên tri, tất cả phải xem nhà tiên tri căn dặn thế nào.

Dưới sự hướng dẫn của đứa bé Băng Sơn tộc kia, La Chinh vượt qua hết căn nhà thô kệch này đến căn nhà thô kệch khác.

Nhà của Băng Sơn tộc không có gì đặc sắc, đơn giản là tùy ý xây nên từ đá Ngân Cang. Khu sinh hoạt bên này cấm võ giả ngoại tộc tiến vào, nhưng chỉ cần tùy tiện nhìn lướt qua một cái, La Chinh cũng biết văn hóa kế thừa của Băng Sơn tộc tương đối nghèo nàn, chắc cũng không có hoạt động giải trí gì. Khó trách những đứa bé Băng Sơn tộc kia dễ dàng bị võ giả ngoại tộc thu hút.

Đi về phía trước theo những ngôi nhà ở khu sinh hoạt bên này, sau khi đi tới cuối đường thì liền xuất hiện một tòa nhà vô cùng đồ sộ.

Khi tiến vào trong tòa nhà này, La Chinh mới nhìn thấy những tấm bia mộ dựng thẳng bên trong, cũng được chế tạo từ đá Ngân Cang.

“Tòa nhà này là nghĩa trang của Băng Sơn tộc à?” Nhìn thấy những bia mộ kia, La Chinh thầm kinh hãi trong lòng.

Sau khi đi qua rất nhiều bia mộ màu bạc, La Chinh nhìn thấy phía trước là mấy trăm tấm bia mộ màu vàng kim. Vật liệu của những bia mộ này giống y như đúc với tảng đá vuông màu vàng kim mà hắn đã đẩy trước đó, đều là được chế tạo từ đá Kim Xoa.

Nghĩ đến ý ông lão kia lộ ra, có thể thấy những khối đá Kim Xoa này đều là châu báu quý hiếm, nhưng lại dùng để làm bia mộ, chắc hẳn người được chôn cất phía dưới những tấm bia mộ này đều là những nhân vật thủ lĩnh của Băng Sơn tộc.

Số lượng bia mộ không nhiều lắm, ước chừng chỉ có hai, ba trăm bia mộ màu vàng kim.



Sau khi đi qua những bia mộ màu vàng kim, rốt cuộc La Chinh cũng đi tới cuối tòa nhà này, ở cuối nơi này lại có một túp lều hình tròn.

Vén tấm rèm của túp lều lên thì thấy trên sàn có lót một tấm vải trắng tinh, trên tấm vải có một ông lão vóc dáng rất cao nhưng cả người lại gầy rộc đang ngồi ở trong đó.

Hiển nhiên, ông lão này cũng là người Băng Sơn tộc, nhưng hẳn tuổi tác khá cao, tựa như người đã bước một chân vào quan tài.

Hình như trong cấm địa Luyện Thần không hề tồn tại thiên nhân ngũ suy, có lẽ ông lão này đã xem như là sắp chết, nhưng lại không hề có vết bẩn đầy người, hay cáu ghét khắp mặt. Tuy người này già nua nhưng đôi mắt trên khuôn mặt đầy nếp nhăn vẫn hết sức có thần.

“Chàng thanh niên, mời đi vào...”

Đợi sau khi La Chinh đến gần, ông lão kia mới mở miệng gọi một tiếng, giọng nói khản đặc.

La Chinh gật đầu, sau đó mới cất bước tiến vào trong túp lều này.

Cụ già chìa cánh tay dài nhỏ giống như sào trúc chỉ vào một bên của tấm vải bố trắng, mời La Chinh ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, La Chinh liền mặt đối mặt với ông lão đang ngồi khoanh chân này.

Ngồi xuống xong, ông lão này lại không nói gì, trong lòng La Chinh có chút nghi hoặc, người này chắc chắn là nhà tiên tri của Băng Sơn tộc, đã có chuyện gọi mình tới nhưng tại sao vẫn chưa mở miệng?

Tính kiên nhẫn của La Chinh khá tốt, đối phương không nói lời nào, hắn cũng chỉ ngồi xếp bằng, sau đó toàn thân trên dưới bắt đầu từ từ thả lỏng.

Qua một quyền mới đây kia, La Chinh lại có lĩnh hội mới đối với việc kiểm soát sức mạnh.

Đặc biệt là sức mạnh đến từ thế giới trong cơ thể.

Bây giờ La Chinh đã có thể hóa luồng sức mạnh to lớn kia thành một găng tay bất quy tắc, sau này hắn có thể biến nó thành một thanh kiếm hay không? Thậm chí là một thanh mũi hẹp dài?

Đáng tiếc, giờ đang ở ngay trước mặt vị tiên tri này, La Chinh không thể thử nghiệm suy đoán của mình, chỉ có thể kìm nén tâm tình nóng lòng muốn thử của chính mình.

Qua hồi lâu sau, nhà tiên tri kia mới mở miệng nói: “Chúng ta bám vào cấm địa Luyện Thần này, cấm địa Luyện Thần này lại bám vào Thần Vực, coi như ngồi một chỗ cố định mà ngày đi một tám tỷ dặm…”

“Ồ?” Đột nhiên nghe được câu này, La Chinh cũng hơi sững sờ.

Nhà tiên tri của Băng Sơn tộc này lại chậm rãi mở miệng nói: “Cả Thần Vực rơi xuống chỗ sâu trong hỗn độn, đồng thời vẫn duy trì trạng thái xoay tròn ở tốc độ cao. Chúng ta đang ở trong đó, lại không cảm giác được tốc độ này...”

Nghe lời giải thích của nhà tiên tri, La Chinh còn thấy hơi khó nắm bắt.

Nhưng hắn vẫn nghe hiểu ý tứ trong đó, cho dù ở trong một vũ trụ nào đó, hoặc giả như ở trong cấm địa Luyện Thần, những thế giới trong cơ thể do thánh nhân xây dựng này đều đang xoay tròn quanh Thần Vực, còn bản thân Thần Vực cũng đang chuyển động với tốc độ cực cao.

Chẳng qua, bọn họ đang ở trong đó nhưng lại không cảm giác được sự di động của mình.

Ví dụ như những sinh linh trong một ngôi sao đang xoay tròn cũng không cảm giác được lúc nào mình cũng đang thay đổi phương hướng.

Nhưng nhà tiên tri này nói rơi xuống là có ý gì?

Nhà tiên tri Băng Sơn tộc tiếp tục nói: “Các thánh nhân đều nói hỗn độn vô cùng vô tận, dù rơi như thế nào thì cũng không thể rơi xuống đáy... Nhưng chủ của ta, một trong ba thánh nhân lớn mới được phong lại biết hỗn độn cũng có giới hạn, Thần Vực không thể rơi xuống mãi được. Khi Thần Vực chạm đến giới hạn kia, kết quả cuối cùng chính là rơi vỡ, chúng thần cũng chôn vùi theo đó.”

La Chinh ngẩn ra một chút, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Chuyện này... liên quan gì đến ta?”

Nhà tiên tri Băng Sơn tộc nọ khẽ mỉm cười: “Trong Thần Vực không có nhiều người tán đồng quan điểm này, chủ của ta là một vị trong đó, cho nên ngài ấy bỏ qua việc xây dựng một vũ trụ hoàn chỉnh, mà dùng tu hành cả đời hóa thành cấm địa Luyện Thần.”

Đến đây La Chinh xem như đã nghe hiểu, người chủ trong miệng nhà tiên tri này hẳn là thánh nhân xây dựng nên cấm địa Luyện Thần này.

Nguồn sức mạnh mà La Chinh hấp thu cũng chính là nguồn sức mạnh của người “chủ” kia!

“Trừ ngươi ra, không có ai trong Băng Sơn tộc biết được chuyện này.” Nhà tiên tri thản nhiên nói, “Chủ của ta muốn chia sẻ sức mạnh của ngài cho chúng sinh, hy vọng trong chúng sinh xuất hiện người kiệt xuất có thể làn nên kỳ tích! Nâng Thần Vực lên...”

“Vì sao lại muốn nói cho ta biết?” La Chinh chớp mắt.

Nhà tiên tri của Băng Sơn tộc khẽ mỉm cười, “Bởi vì thật sự ngươi lấy đi quá nhiều nguồn sức mạnh.”