La Chinh không hề hứng thú với việc cướp đoạt cái đài này. Có lẽ Chân Nguyên Thủy Mạt vô cùng kỳ diệu, là thứ không kém gì như sức mạnh căn bản, nhưng nó gần như chẳng có ý nghĩa gì với hắn.
Hắn cũng không có quá nhiều lý do để giúp đỡ Hàm Lưu Tô. Huống hồ, vốn dĩ chính nàng là người châm ngòi cho cuộc xích mích này.
Do Tần công tử quá hung hăng, lại cuốn cả đám Cơ Lạc Tuyết vào cuộc tranh chấp này nên La Chinh không thể không ra tay.
Các võ giả ngoại tộc khác trên đài im lặng một lúc lâu, trên mặt đều là vẻ không cam lòng.
Ngay cả khi ở Thần Vực thì nhóm người này cũng khá ngang ngược, tự tung tự tác.
Với họ, cấm địa Luyện Thần chỉ là điểm xuất phát khá tầm thường, nên họ chưa bao giờ nghĩ rằng trong đó lại có sinh linh thứ cấp kiêu ngạo như vậy!
Bọn họ có thể tạm thời ngừng hấp thụ Chân Nguyên Thủy Mạt, nhưng nếu cứ bỏ đi như vậy thì lại không giữ được sĩ diện. Bị sinh linh thứ cấp đuổi đi là nỗi nhục nhã lớn nhất, e rằng việc này mà truyền đến Thần Vực thì sẽ trở thành trò cười cực lớn.
Nhưng họ cũng không có sự lựa chọn.
Ngay cả Tần Thiên Trạch khi đụng vào La Chinh mà cũng bị đánh ê chề chẳng khác gì chém dưa xắt rau, thế nên họ càng không có khả năng là đối thủ của La Chinh.
Im lặng một lúc, sau đó liền có võ giả ngoại tộc đầu tiên với vẻ mặt khuất nhục mà rời khỏi đài.
Đã có người dẫn đầu nên chớp mắt đã có người thứ hai, thứ ba…
Trong nháy mắt, các võ giả trên đài này đã ra đi sạch sẽ, chỉ còn lại La Chinh, Cơ Lạc Tuyết, Khổ Đăng, Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu và hai tỷ muội nhà họ Hàm.
Lúc này La Chinh quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Hàm Lưu Tô và muội muội của nàng rồi nói: “Các ngươi cũng đi đi.”
Hàm Lưu Tô nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt: “Sao lại đuổi ta đi?”
Muội muội của nàng cũng hết cách đành liếc nhìn tỷ mình một cái. Nàng không ngờ tay đấm mà tỷ tỷ tìm được lại muốn đuổi cả mình và tỷ tỷ đi.
“Mặc dù chuyện này do ngươi gây ra, nhưng nếu ta đã đoạt được đài này thì ta có thể quyết định ai được ở lại.” La Chinh lạnh lùng nói.
“Ta không đi.” Hàm Lưu Tô dẩu môi lên. Nàng không thèm quan tâm đến mấy tinh thể màu đen kia. Chẳng qua nàng vừa mới dẫn La Chinh tới để dạy dỗ tên Tần Thiên Trạch, vậy mà hắn lại muốn đuổi nàng đi, tự nhiên cũng cảm thấy mất mặt.
“La Chinh huynh, thêm hai người nữa cũng không sao. Chân Nguyên Thủy Mạt được luyện chế ra trên đài này cũng đủ nhiều.” Lúc này Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lại ngăn cản.
Họ đã thấy toàn bộ quá trình, tuy không biết giữa Hàm Lưu Tô và Tần Thiên Trạch có mối quan hệ gì, nhưng nghe lời qua tiếng lại thì cũng có thể đoán được một chút. Mấu chốt chính là Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu đã biết được địa vị của Hàm gia ở Thần Vực thông quan thanh kiếm của mình.
La Chinh đã đắc tội với tên Tần Thiên Trạch kia thì thôi, nhưng có thể thấy cô con gái Hàm gia kia có vẻ quý mến La Chinh. Mặc kệ mối quan hệ giữa hai người là gì, tóm lại không thể vô duyên vô cớ đắc tội thêm một Hàm gia…
“La Chinh có thiên phú dị bẩm, ngay cả khi hắn bước vào Thần Vực thì cũng là tài năng hiếm có. Nhưng EQ* của hắn đúng là hơi thấp, khuyên nhủ hắn một chút vẫn tốt hơn.” Thanh kiếm nói với Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu như vậy.
* EQ: Chỉ số thông minh cảm xúc, chỉ độ nhạy cảm và việc thể hiện cảm xúc.
La Chinh lại không muốn để hai nàng ở lại đây, thế nên khi Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu vừa nói xong, hắn đang định phản đối thì trên trời lập tức truyền đến một giọng nói.
“Nơi đây cấm đấu riêng, ai vi phạm bị trục xuất! Vừa rồi là ai gây chuyện ở đây?”
Tiếng vừa truyền đến, giữa bầu trời mây gió vần vũ bỗng hiện ra một đội ngũ, dẫn đầu là Cảnh Toàn của Thiên Khung tộc.
Sau khi La Chinh đuổi rất nhiều võ giả Thần Vực đi, cuối cùng Thiên Khung tộc cũng đã xuất hiện…
Cảnh Toàn đứng lại trên trời một lúc rồi dẫn theo sáu người của Thiên Khung tộc đáp xuống nơi La Chinh đang đứng trên đài. Mày kiếm hếch lên, nhìn sát vào La Chinh rồi hỏi: “Vừa nãy là ai gây chuyện ở đây? Không biết quy tắc của Thiên Khung tộc ta sao?”
Thấy tên này ra vẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khuôn mặt La Chinh lại hiện ra vẻ khinh miệt mà nhìn lại.
Tần Thiên Trạch kia đã muốn ra tay giết người nên cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời của Cảnh Toàn. Thế mà đám mấy tên trước mắt này cũng chỉ bị mình đá vào nước đen, hoặc bị đuổi đi thì mấy kẻ này lại bắt đầu ra mặt, muốn nói đến quy tắc.
Phân biệt đối xử như vậy, thực sự da mặt đã dày đến nỗi không thể tưởng tượng nổi.
“Nếu ngươi có tai thì cũng biết tên họ Tần kia mới là người muốn ra tay. Hay trí nhớ của ngươi không tốt nên quên mất họ Tần kia đã nói gì với mình?” La Chinh cười lạnh.
Tuy nhiên nét mặt của Cảnh Toàn lại không hề thay đổi. Chính Thiên Khung tộc đã nhận không ít ân huệ của Tần gia, nếu y đã ra mặt thì tất nhiên phải thiên vị những võ giả Thần Vực. Còn sinh linh thứ cấp trước mắt này, ai biết hắn chui ra từ cái góc nào?
“Cảnh Toàn đại nhân, chính tên kia đã ra tay đá chúng ta vào nước đen!” Một võ giả Thần Vực lớn tiếng nói.
Những võ giả bị La Chinh đá xuống nước đen thì đang trôi nổi trên mặt nước, leo lên một đài khác. Nhưng không biết vì sao lại không thấy Tần Thiên Trạch kia nổi lên…
Cảnh Toàn chỉ cần những lời này, chứ làm gì nghe La Chinh giải thích? Thế nên y giả vờ nói: “Quả nhiên là ngươi! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu ngươi đã phá quy tắc của Thiên Khung tộc ta thì ngươi phải rời khỏi Thiên Khung tộc. Giờ ngươi muốn tự đi hay để ta đuổi ra ngoài?”
Vừa dứt lời, trái tim của đám Cơ Lạc Tuyết lập tức đập nhanh hơn…
Chọc vào những võ giả Thần Vực kia thì cũng chẳng lớn, vì họ cũng giống mình, cũng là võ giả từ bên ngoài đến.
Nhưng đám người trước mặt kia lại là người của Thiên Khung tộc. Đây lại là trung tâm của tộc họ!
Dù thực lực của La Chinh có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng không thể làm trái lời họ được đi?
Mặc dù hắn có thể đánh bại được mấy tên Thiên Khung tộc trước mắt này, nhưng khi những cường giả thực sự trong Thiên Khung tộc ra tay thì làm sao hắn chống lại được?
Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu lặng lẽ thở dài. Hắn đã sớm dự đoán được, rằng đây mới là phiền phức lớn nhất!
“Hừ! Thiên Khung tộc đã ra mặt, để xem tên nhóc này còn hung hăng được bao lâu!”
“Thế nên mới bảo đừng chống đối đám võ giả Thần Vực làm gì. Tình huống trước mắt lúc này chính là ví dụ cho việc dù thắng cũng sẽ bị đuổi!”
“Đáng sợ hơn chính là La Chinh đã đắc tội với đám người kia, rời khỏi Thiên Khung tộc thì hắn sẽ bị Tần gia đuổi giết. Thế lực của Tần gia trong cấm địa Luyện Thần cũng không nhỏ đâu!”
Mọi người bắt đầu bàn tán, đa số đều vui khi thấy kẻ khác gặp họa.
Thật ra ngay từ đầu, lúc La Chinh ra tay thì trong lòng không ít người đã thấy rất thỏa mãn. Dù sao ít nhiều gì họ cũng bị đám võ giả Thần Vực này ức hiếp.
Nhưng khi thấy La Chinh giúp đám người Độc Cô Kiếm Tiêu Tiêu chiếm hẳn một đài, lòng họ lập tức mất đi sự cân bằng!
Lòng người là vậy. Họ không có thực lực để làm thì cũng không hy vọng người khác có thể đạt được.
“Quy tắc?” La Chinh khẽ cười một tiếng: “Hóa ra giúp võ giả Thần Vực ra tay thì không xem là phá hỏng quy tắc, nhưng khi ta ra tay thì lại là phá hỏng quy tắc?”
Cảnh Toàn liếc xéo La Chinh rồi cười lạnh: “Tùy, ngươi nói sao cũng được!”
Y đoán chắc La Chinh không dám ra tay với mình nên vốn dĩ cũng không định tranh cãi.
Võ giả ngoại tộc và võ giả trong tộc tranh chấp với nhau thì chắc chắn võ giả ngoại tộc phải nhận hậu quả là bị đuổi ra khỏi Thiên Khung tộc. Nếu dám ra tay với người của Thiên Khung tộc thì đó chính là tự tìm đường chết. Chỉ cần tên này chưa sống đủ lâu thì tuyệt đối sẽ không dám ra tay với mình!
Bởi đây chính là địa bàn của Thiên Khung tộc!
“Ha ha, không biết tên ngốc nào trong Thiên Khung tộc lại định ra quy tắc rách nát này.” La Chinh vừa nói, vừa chậm rãi đi về phía Cảnh Toàn. “Bảo La mỗ ta tuân thủ quy củ cỡ này? Vậy chẳng phải ta cũng là kẻ ngốc sao?”
Thấy La Chinh chậm rãi đi về phía mình, mà sát ý trong mắt hắn dần đậm hơn, trong lòng Cảnh Toàn cũng bắt đầu hoảng loạn. Tên này thật sự dám ra tay với mình?
Trong Thiên Khung tộc, thực lực của Cảnh Toàn cũng không xuất sắc gì, tu vi cũng chỉ tương đương với võ giả Thần Biến Cảnh ở đây. Lúc nãy, y tránh ở một bên nên cũng đã thấy được thần uy của La Chinh. Y tuyệt đối không phải là đối thủ của La Chinh, y chỉ có thể dựa vào Thiên Khung tộc mà thôi!
Nhưng y không ngờ rằng vốn dĩ La Chinh không hề coi trọng Thiên Khung tộc.
Chuyện Băng Sơn tộc đến chơi, toàn bộ Thiên Khung tộc đều biết. Nhưng trong Thiên Khung tộc phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, bọn họ không biết La Chinh theo Băng Sơn tộc đến đây, càng không biết La Chinh chính là “người gạt lửa” kia.
Mà y cũng lại càng không biết, hôm qua La Chinh còn khiến Cung Vũ - tộc trưởng Thiên Khung tộc bọn họ bị bẽ mặt.
Lúc này đối mặt với người như y, La Chinh vốn chẳng có bất kỳ e ngại nào!
Thấy La Chinh càng bước tới gần hơn, khí thế tỏa ra cũng càng lúc càng mạnh, khuôn mặt của Cảnh Toàn hiện ra vẻ hoảng sợ. Hai người của Thiên Khung tộc cùng nhóm với Cảnh Toàn đã bắt đầu lùi ra sau…
“Ngươi, ngươi... Đây là Thiên Khung tộc, kẻ nào không tuân theo quy tắc thì nhất định phải…” Cảnh Toàn không đủ tự tin nên giọng nói dần lắp bắp, trong lòng cũng bắt đầu hối hận. Biết vậy y đã xin chỉ dẫn của các trưởng lão trong tộc rồi mới đến đây!
“Đuổi ra ngoài hả? Ngươi cũng nói mấy lần rồi.” La Chinh hơi hơi mỉm cười: “Vậy thử xem ngươi có khả năng này không!”
Lời vừa dứt, La Chinh đột nhiên tăng tốc, ra tay trước một bước!
Lúc đến thì đoàn người của Thiên Khung tộc cứ hùng hùng hổ hổ, vậy mà lúc này lại đồng loạt giương cánh bay, mỗi người một hướng.
Do Cảnh Toàn là người đứng mũi chịu sào, lại không có cơ hội trốn chạy nên bị La Chinh tiện tay túm lấy, ném thẳng xuống đài.