Sau khi độc Hàn Diễm này tiến vào thế giới trong cơ thể của La Chinh thì bắt đầu rơi xuống giống như từng bông tuyết.
Khi những bông tuyết này rơi xuống trên biển hỗn độn màu nâu, chúng tỏa ra khí lạnh buốt giá, dường như muốn đóng băng cả biển hỗn độn…
Nhưng mà đám độc Hàn Diễm này vừa mới tỏa khí lạnh ra thì đã bị khí hỗn độn cắn nuốt trong nháy mắt, giống như dê nhỏ rơi vào giữa bầy sói vậy.
Từ sau khi La Chinh trao cho khí hỗn độn đặc tính cắn nuốt, thứ này gần như có thể chuyển hóa bất kỳ vật gì. Đối với sự đáng sợ của khí hỗn độn, La Chinh cũng có một nhận thức rõ ràng.
Nhưng giai đoạn hiện nay, La Chinh càng thiên về phương diện luyện thể hơn. Về phần Dịch Thần Nhất Kiếm, tuy nó có sử dụng khí hỗn độn, nhưng uy lực nó phát ra phần nhiều vẫn dựa vào lĩnh ngộ của La Chinh về thần đạo, chứ chưa phát huy ra được cực hạn của khí hỗn độn. Nói cách khác, La Chinh còn thiếu một bộ công pháp, có thể phát huy ra hoàn toàn uy lực của khí hỗn độn!
Đám độc Hàn Diễm kia vẫn rơi lả tả ở thế giới trong cơ thể của hắn như trước, phần lớn đều rơi vào biển hỗn độn rồi lập tức biến mất. Cũng có một số ít rơi trên đại lục chính của thế giới trong cơ thể hắn. Có thể có một vài sinh linh xui xẻo đụng phải độc Hàn Diễm này, nên bị đông lại thành tảng băng ngay lập tức. Nhưng xét về tổng thể thì thế giới trong cơ thể La Chinh không bị ảnh hưởng gì đáng kể cho lắm.
So với vẻ thoải mái của La Chinh thì những võ giả tu chân khác lại không dễ dàng như vậy.
Tuy rằng Thiên Khung tộc đã phát quả Kim Dương cho mọi người, nhưng phần lớn các võ giả ở đây đều không lựa chọn ăn nó…
Vì theo như tộc trưởng Thiên Khung tộc đã nói, bọn họ có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của quy tắc hệ Băng ở trong dải băng Hàn Diễm này.
Thật ra, những võ giả đến từ Thần Vực càng hiểu rõ hơn so với Cung Vũ, cái gọi là ý nghĩa sâu xa của quy tắc hệ Băng, chính là tuyệt kỹ của chủ nhân cấm địa Luyện Thần - Băng Phách Ma Diễm, nó từng nổi tiếng khắp Thần Vực vào ba mươi nghìn năm trước!
Băng Phách Ma Diễm này hoàn toàn là sáng tạo riêng của chủ nhân cấm địa Luyện Thần. Trước ông thì còn chưa có ai lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa này.
Lúc trước, khi chủ nhân của cấm địa Luyện Thần tiến vào Thánh Cảnh, được phong làm thánh mới, ông đã bất ngờ xây dựng một cấm địa Luyện Thần. Sau đó, ông tuyến bố với cả Thần Vực là tất cả mọi người có thể đi vào cấm địa Luyện Thần tu luyện, thậm chí có thể hấp thu nguồn sức mạnh của ông, khi đó cả Thần Vực đều sôi sục.
Ngoài nguồn sức mạnh ra, ông tiết lộ mình cũng niêm phong cất giấu lý giải của ông về Băng Phách Ma Diễm trong cấm địa Thần Luyện, cũng chính là dải băng Hàn Diễm dưới chân mọi người đây!
Nhưng nhiều năm qua, đã từng có không ít người tiến vào dải băng này, nhưng không ai có thể lĩnh ngộ được bí ẩn của Băng Phách Ma Diễm…
Đối với rất nhiều võ giả ngoại tộc và võ giả Thần Vực, đây quả thật là một cơ hội để lĩnh ngộ ý nghĩa sâu xa này.
Về phần quả Kim Dương có thể chống lại độc Hàn Diễm, thì có thể đợi đến khi không chống đỡ được nữa rồi mới sử dụng cũng được.
Phần lớn võ giả cũng bị như La Chinh. Độc Hàn Diễm kia vờn quanh bọn họ, rồi len lỏi khắp người dọc theo kinh mạch, không ngừng xâm lấn thế giới trong cơ thể, khiến thế giới trong cơ thể bọn họ xuất hiện hoa tuyết tung bay.
Nhưng mà thế giới trong cơ thể của bọn họ lại không thể so được với La Chinh. Dù sao, độc Hàn Diễm này có mạnh đến mấy, thì cũng chỉ do chân nguyên biến thành, sao có thể mạnh hơn khí hỗn độn được chứ.
Nhiệt độ của thế giới trong cơ thể những võ giả kia bắt đầu giảm xuống đột ngột.
Thế giới trong cơ thể của võ giả Thần Biến Cảnh, nhất là của võ giả Thần Biến Cảnh cấp cao đã tương đối hoàn thiện. Thậm chí, thế giới trong cơ thể của một số võ giả đã sinh ra thế lực tông môn tứ phẩm và ngũ phẩm, đã có võ giả Thần Đan Cảnh, hay thậm chí là Hư Kiếp Cảnh trấn giữ…
Nhưng lúc này, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, các sinh linh này liền gặp tai ương. Từng bông tuyết được tạo thành từ độc Hàn Diễm giải phóng ra nhiệt độ cực thấp, làm cho thế giới trong cơ thể của bọn họ rơi vào trong ngày đông giá rét. Thậm chí, trên biển chân nguyên trong cơ thể của một số võ giả đã đông lại thành từng tầng băng cứng, mang đến tổn thương trí mạng cho sinh linh của thế giới trong cơ thể.
Vận mệnh của sinh linh thứ cấp là như vậy. Sinh sống ở thế giới trong cơ thể của người khác, không thể nắm giữ vận mệnh của mình. Có thể vừa mới sinh ra trong tã lót, đã bị chết cóng vì ngày đông giá rét tới bất thình lình. Cũng có thể vừa mới tu luyện thành công, bước vào Tiên Thiên Cảnh, nhưng dính phải một mảnh Hàm Diễm, cũng bị chết cóng trong nháy mắt!
Tình trạng này không chỉ xảy ra với cảnh giới riêng biệt nào đó, mà cho dù là vũ trụ được thánh nhân xây dựng cũng gặp phải vấn đề này. Khi thánh nhân giao chiến, thì dù vững chắc như vũ trụ cũng sẽ bị ảnh hưởng, cũng sẽ xuất hiện nguy cơ diệt vong cực lớn.
Như trong vũ trụ Đại Diễn, cứ ba tỉ sáu trăm triệu năm thì tính là một diễn kỷ. Kèm theo đó là cứ cuối mỗi diễn kỷ lại xuất hiện một lần nguy cơ diệt vong. Nhưng những lần nguy cơ này không phải do La Tiêu đánh nhau với người khác gây nên, mà là có ẩn tình khác.
Chẳng qua, các Thiên Tôn đang ở trong vũ trụ, lại tổng kết ra một cái quy luật trống đánh xuôi kèn thổi ngược, thậm chí còn định kiểm soát quy luật này, tránh cho vũ trụ bị hủy diệt…
Đây chính là nỗi bi ai của sinh linh thứ cấp, khi không thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình trong tay, thậm chí ngay cả tầm nhìn cũng bị giới hạn. Cho dù là lớn mạnh như Thiên Tôn cũng không thể nắm giữ vận mệnh của mình, vẫn chỉ là sinh linh thứ cấp.
Giống như những sinh linh hiện tại của thế giới trong cơ thể đang bị độc Hàn Diễm ăn mòn kia. Giờ phút này, có lẽ họ chỉ cho rằng đây là do thần đang tức giận, nên giáng tai ương băng tuyết giá rét lên người trần. Bọn họ quỳ xuống đất cầu nguyện, cầu xin ông trời bớt giận. Bọn họ không biết rằng, lý do của trận tai ương này chỉ là vì chủ nhân của thế giới mà bọn họ sống muốn tiến hành một đợt rèn luyện!
“Vù vù vù…”
Gió lạnh trên dải băng Hàn Diễm này rất dữ dội.
Dưới cơn gió lạnh kia, trên mặt mọi người lập tức “giăng đèn kết hoa”. Bởi vì giờ phút này, Hàn Diễm đọng ở trên người bọn họ đều phát ra ánh sáng xanh thẳm mạnh hơn, giống như trên người bọn họ đang treo đầy trang sức lấp lánh vậy. Nhìn thì rất đẹp, nhưng đồng thời số lượng Hàn Diễm xâm nhập vào cơ thể cũng sẽ tăng lên theo…
Quá trình này tương đối đau đớn, cảm giác ớn lạnh đi từ ngoài vào trong. Sau khi tàn sát bừa bãi ở thế giới trong cơ thể, lại đi từ trong ra ngoài, gây ra rét lạnh thấu xương.
Chính vì như vậy, những độc Hàn Diễm còn sót lại thế giới trong cơ thể của bọn họ sẽ để lại dấu ấn quy tắc ở khắp nơi trong đó!
Tuy những năm gần đây, còn chưa có ai hoàn toàn lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của Băng Phách Ma Diễm, nhưng đám Hàn Diễm này thực sự có mang lại lợi ích cho các võ giả tu chân. Ít nhất, nó khiến tốc độ hoàn thiện quy tắc hệ Băng của thế giới trong cơ thể mọi người trở nên cực nhanh. Mà tu luyện đến cảnh giới của bọn họ rồi, thì cần bắt đầu dùng quy tắc mà mình lĩnh ngộ được, đi xây dựng quy tắc cho thế giới trong cơ thể.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là mọi người có thể hấp thu liên tục độc Hàn Diễm kia, dù sao thì thứ kia cũng có thể gây chết người.
Sắc mặt của một số võ giả thực lực yếu hơn đã trắng bệch ra. Một cơn gió lạnh thổi tới, tất cả mọi người vô thức co ro tụm lại với nhau.
“Nếu võ giả nào không chịu được nữa thì đừng cậy mạnh! Sau khi nuốt quả Kim Dương thì có thể chống đỡ được!” Có người của Thiên Khung tộc nhắc nhở.
Những võ giả kia không chịu được nữa, chỉ có thể nuốt quả Kim Dương vào! Sau khi quả Kim Dương kia đi vào cơ thể, nó nhanh chóng chui vào thế giới trong cơ thể, hóa thành một mặt trời nhỏ, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, phóng ra dòng nước ấm nóng rực, làm ấm mọi thứ ở thế giới trong cơ thể của bọn họ. Về phần các sinh linh thứ cấp đang giãy giụa bên bờ sinh tử ở trong đó, tất nhiên là vào giây phút này cũng được cứu. Sau khi chịu đựng qua mùa đông giá rét, thế giới trong cơ thể lại phát triển mạnh một lần nữa.
Dòng nước ấm kia đi từ trong ra ngoài, quét sạch cảm giác ớn lạnh trong kinh mạch của bọn họ, cũng giúp sắc mặt của những võ giả kia khôi phục vẻ hồng hào bình thường.
Nhưng giờ phút này, có nhiều võ giả vẫn đang cố nén khó chịu, gắng hết sức kiên cường chống đỡ!
Trong chuyến đi này, có lẽ người thoải mái nhất chính là Hàm Sơ Nguyệt.
Nàng mặc một chiếc áo khoác thêu mây lửa, đám độc Hàn Diễm kia không thể chui vào cơ thể nàng chút nào. Ngược lại, nàng thấy tò mò với phản ứng của mọi người. Nhìn trên mặt, trên tóc, trên râu của đám người La Chinh cùng với tỷ tỷ đang có Hàn Diễm không ngừng đung đưa, khiến nàng không nhịn được cười.
Tất cả mọi người vẫn duy trì phi hành ở tầng trời thấp, tốc độ không tính là chậm. Đi khoảng hai canh giờ như vậy, đã vượt qua gần một trăm nghìn dặm đường.
Qua chặng đường một trăm nghìn dặm này, có thể nhìn ra chênh lệch thực lực giữa mọi người.
Thời điểm đi được mười nghìn dặm, chỉ có khoảng vài võ giả ngoại tộc thực lực thấp ăn quả Kim Dương. Đến thời điểm đi được ba mươi nghìn dặm, thì có hai phần mười võ giả ăn, mà khi mọi người đi đến bảy mươi nghìn dặm, số lượng võ giả ăn quả Kim Dương đã đạt tới hơn chín phần mười!
Còn khi đi đến một trăm nghìn dặm, thì trong các võ giả ở đây, chỉ có đội săn thần của Băng Sơn tộc, cùng bảy vị trưởng lão của Thiên Khung tộc và vài vị tinh nhuệ của Nguyên Hòa tộc mới có thể chịu được tiếp.
Đương nhiên, còn có La Chinh và Hàm Sơ Nguyệt…
Về phần Hàm Lưu Tô, nếu nàng sử dụng thiên phú dị hỏa của mình, vậy cũng có thể ngăn cản được độc Hàn Diễm kia. Nhưng người có sở trường về lửa thường thường sẽ càng sợ cái lạnh. Lúc đi được ba nghìn dặm, nàng đã ăn một quả Kim Dương rồi.
“Người này, quả thật giống như lời Lôi Thiềm huynh nói, vị La Chinh này không chỉ có thể chống lại dị hỏa, mà dường như còn có thể chống lại cái lạnh?” Thủ lĩnh Kim Duyệt của Nguyên Hòa tộc nói, trong ánh mắt nhìn về phía La Chinh hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn dẫn đầu Nguyên Hòa tộc đến, tất nhiên là có nghe nói về bản lĩnh cao cường của “người gạt lửa” này qua lời của Cung Vũ và Lôi Thiềm. Hắn và Cung Vũ giống nhau, đều không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, “người gạt lửa” mà Băng Sơn tộc nói đến mấy tháng trước lại có thể nâng cao thực lực bản thân tới mức này…
Nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Cung Vũ và Lôi Thiềm mô tả sinh động như thật, trong lòng hắn cũng có ba phần nghi ngờ. Giờ phút này, thấy La Chinh cũng giống bọn họ, đều chưa hề nuốt quả Kim Dương, mà vẫn còn có thể hoạt động như thường trong trời băng đất tuyết này, quả thật là có vài phần bản lĩnh.
“Khà khà, ở mốc một trăm nghìn dặm, ngươi và ta còn có thể chịu được. Ngươi nói xem, khi thằng nhóc này tiến vào mốc một trăm năm mươi nghìn dặm, thì liệu còn có thể chống lại độc Hàn Diễm này không?” Cung Vũ bỗng nhiên nói.
Một trăm năm mươi nghìn dặm…
Đó đã là chỗ cực sâu trong dải băng Hàn Diễm, cho dù là ba thủ lĩnh bọn họ, cũng phải ăn quả Kim Dương mới đi tiếp được.