Mặc dù mỗi lần vượt qua dải băng Hàn Diễm đều sẽ có người mất mạng, nhưng chuyện một vị trưởng lão Thiên Khung tộc bỏ mình cũng là điều hiếm thấy.
Dù sao thì Thiên Khung tộc luôn coi việc tu luyện chân nguyên là chính, đối với phán đoán của võ giả Thần Vực, bọn họ cũng đang trong giai đoạn thăm dò.
Dường như cứ cách một khoảng thời gian, Thiên Khung tộc sẽ thử đi qua dải băng Hàn Diễm một lần, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra, có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Nhưng Thiên Khung tộc không biết rằng, từ khi chủ nhân cấm địa Luyện Thần - cũng chính là “Cưu Thánh” trong miệng võ giả Thần Vực sáng tạo ra sáu chủng tộc lớn, người đó cũng đã chế tạo ra một giới hạn không thể vượt qua.
Cho dù là Lôi Thiềm, Cung Vũ hay Kim Duyệt của Nguyên Hòa tộc…
Dù bọn họ rất xuất chúng, thực lực tiến bộ rất nhanh nhưng chỉ đến một giới hạn nhất định thì sẽ không thể tiến thêm được nữa.
Không phải do thiên phú của bọn họ kém, cũng không phải do bọn họ thiếu nghị lực, mà là vì từ khi sinh ra, sáu chủng tộc lớn đã bị trói buộc trong cái giới hạn này.
Thế nên nhiều năm qua, cho dù đám tinh anh, trưởng lão của Thiên Khung tộc có cố gắng thế nào cũng không thể dùng thực lực của bản thân để vượt qua dải băng Hàn Diễm được. Bọn họ đã bị định sẵn, vĩnh viễn chỉ có thể tới gần mà không thể vượt qua.
Sau khi vị trưởng lão kia bỏ mình, Cung Vũ và Lôi Thiềm cũng từ bỏ, hai người đều ăn vào một quả Kim Dương, dùng xong sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Hiện giờ, ánh mắt của mọi người lại tập trung lên người La Chinh lần nữa. Hiện tại, trong đội ngũ mấy trăm người, chỉ có La Chinh là chưa ăn quả Kim Dương.
Lúc này, La Chinh cũng phải cẩn thận từng li từng tí…
Độc Hàn Diễm dũng mãnh xâm nhập vào cơ thể của La Chinh, sức mạnh của chín ngôi sao trong cơ thể hắn cũng chuyển động càng lúc càng nhanh.
Nhưng chỉ dựa vào ánh sáng phát ra từ chín ngôi sao thôi thì không thể hòa tan hoàn toàn đám hoa tuyết này được. Mặc dù độ ấm ở thế giới trong cơ thể luôn ổn định ở một giới hạn, nhưng nó vẫn đang từ từ giảm xuống.
Bắt đầu từ một trăm ba mươi nghìn dặm, mới bay một nghìn dặm về phía trước, sức mạnh của độc Hàn Diễm đã tăng lên vài phần, mang tới uy hiếp càng lớn cho La Chinh.
Sức mạnh trong chín ngôi sao không phải là có thể tiêu hao một cách vô hạn. Muốn để nguồn sức mạnh trong đó khôi phục lại hoàn toàn cũng cần không ít thời gian, mà vượt qua dải băng Hàn Diễm này mới chỉ là bước đầu tiên của hành trình thôi.
Người khác không tăng tốc vượt qua dải băng này là vì uy hiếp từ độc Hàn Diễm.
Mặc dù quả Kim Dương có uy thế của Dương Viêm, nhưng nếu phải đối chọi với quá nhiều độc Hàn Diễm thì vẫn có nguy cơ sẽ bị dập tắt. Thế nên mọi người mới duy trì tốc độ trung bình, tốc độ này không tính là nhanh, nhưng cũng không phải là chậm.
Nếu La Chinh muốn vượt qua dải băng Hàn Diễm, mà lúc này hắn lại có thể chịu đựng được sự ăn mòn của độc Hàn Diễm thì hắn không cần duy trì tốc độ giống như mọi người.
Nghĩ vậy, cơ thể của La Chinh nhoáng lên một cái lao nhanh về phía trước mấy trăm trượng. Khi hắn lướt qua không gian, tốc độ của hắn bị đẩy lên tới mức tận cùng rồi hóa thành một đường thẳng, mau chóng bay về phía trước bằng một tốc độ khó tin trước mắt mọi người.
“Vèo!”
“Cái gì? Tên kia điên rồi à?”
“Hắn vừa mới phá kỷ lục của Hàm Thương Yên, giờ lại bắt đầu liều mạng đi tiếp như vậy ư?”
“Nếu hắn có thể chịu đựng được độc Hàn Diễm thật thì làm vậy có thể giảm bớt áp lực cho mình. Dù sao tốn càng ít thời gian thì chân nguyên bị tiêu hao sẽ càng nhỏ…”
Cung Vũ, Lôi Thiềm và Kim Duyệt đều đưa mắt nhìn nhau.
“Người gạt lửa này đúng là phi thường.” Kim Duyệt không khỏi cảm thán.
“Có lẽ hắn có thể bình yên vượt qua được.” Lôi Thiềm nhìn chằm chằm vào luồng sáng từ từ đi xa dần nói.
Cung Vũ lại tỏ vẻ lo âu, “Nhỡ tên này không chịu đựng nổi, bỏ mạng ở đây thì làm sao bây giờ?”
Sở dĩ lần này bọn họ huy động nhiều người như vậy cũng là vì có La Chinh, nếu La Chinh bỏ mạng thì bọn họ cũng chẳng cần đi tiếp nữa. Nhưng lần này bọn họ hành động lớn như thế mà lại ủ rũ ra về thì không được hay cho lắm.
“Chúng ta cũng đi theo xem sao.” Lôi Thiềm gật đầu, dù thế nào, tính mạng của La Chinh là quan trọng nhất. Còn về việc hắn có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa của dải băng Hàn Diễm này hay không thì không quan trọng.
Sau khi ba người hạ quyết tâm thì bèn mau chóng đuổi theo, nhưng đuổi theo rồi lại phát hiện khoảng cách giữa bọn họ và La Chinh càng lúc càng xa. Ước chừng đuổi theo khoảng mười nghìn dặm, ba người đều nhìn nhau cười khổ, tên kia đã mất tăm mất tích rồi.
Cũng may là dải băng Hàn Diễm chỉ là một đồng bằng rộng lớn, ngoại trừ độc Hàn Diễm ở khắp mọi nơi ra thì không còn nguy hiểm nào khác…
Gió lạnh vù vù thổi qua tựa như lưỡi dao cắt lên cơ thể của La Chinh. Lúc này, cả người La Chinh đã hoàn toàn biến mất, vô số Hàn Diễm màu xanh nhạt bao phủ lấy hắn, nhìn qua giống như một ngọn lửa lớn đang lao nhanh ở giữa không trung.
Ngoại trừ việc tập trung lao về phía trước, La Chinh còn đặt hết sự chú ý của mình vào thế giới trong cơ thể.
Trên đại lục trung tâm ở thế giới trong cơ thể, một cơn lốc lớn xưa nay chưa từng có đang hình thành. Quy tắc hệ Phong trong đó chỉ mới ở tầng sáu, đó là quy tắc hệ Phong mà La Chinh tự lĩnh ngộ ra. Chỉ có điều, khi phối hợp với khí hỗn độn thì lại có sức mạnh không hề tầm thường chút nào.
Cơn lốc này trực tiếp bao trùm hết toàn bộ đại lục trung tâm và cây thế giới vào bên trong. Hắn tạo ra cơn lốc này là để bảo vệ đại lục trung tâm ở trong đó. Tuyết do độc Hàn Diễm biến thành ở thế giới trong cơ thể của hắn càng lúc càng nhiều, nếu thực sự để cho trận tuyết này bao phủ lên đại lục trung tâm thì e rằng sinh linh ở thế giới trong cơ thể của hắn sẽ chết hết mất.
Tất cả tuyết đều bị thổi vào trong biển hỗn độn ở bốn phía. Biển hỗn độn vốn cuộn sóng cũng dần dần có dấu hiệu bị đóng băng. Trên mặt biển màu nâu hiện lên từng tảng băng trôi, mà những tảng băng này đang dần có xu hướng nối liền với nhau thành một mảng.
Nếu là võ giả tu luyện chân nguyên thì lúc này tất cả mọi thứ ở thế giới trong cơ thể đã bị đóng băng cả rồi. Nhưng đến cuối cùng thì khí hỗn độn cũng không phải là thứ mà thánh nhân có thể vùi lấp, huống hồ La Chinh còn cho khí hỗn độn này đặc tính cắn nuốt.
Sau khi cắn nuốt đám tuyết này xong, chín ngôi sao cũng tỏa ra ánh sáng chói lòa bao phủ lên biển hỗn độn.
Vô số các sinh linh ở thế giới trong cơ thể đã cảm nhận được tận thế đang giáng xuống, hàng triệu võ giả đang không ngừng cầu xin…
“Xin Thác Thế Tôn Giả dùng thánh lực xua đuổi thứ tuyết độc trí mạng này!”
“Bảo vệ tộc nhân của ta vĩnh viễn trường tồn!”
“Xin đại thần thông của Tôn Giả che chở tộc ta vượt qua kiếp nạn này!”
Cho dù là câu nói nào vang vọng ở thế giới trong cơ thể, La Chinh đều có thể cảm ứng được. Đó là bản năng của người xây dựng nên thế giới. Thế nhưng lúc này, La Chinh không rảnh để quan tâm tới bọn họ.
“Xông lên!”
“Vèo!”
Một trăm bốn mươi nghìn dặm!
La Chinh mau chóng vượt qua giới hạn một trăm bốn mươi nghìn dặm…
Những ngọn lửa trên dải băng đến đây đã tắt hết, nhưng không phải là tắt thật sự. Khi đạt đến một giới hạn nhất định, vật chất sẽ trở lại hình dạng ban đầu. Ví dụ như nhiệt độ của nước thấp đến một giới hạn nào đó sẽ biến thành băng vậy!
Tới đây, những ngọn lửa băng cũng thay đổi trạng thái của nó, biến thành từng khối băng theo một hình dạng nhất định, tựa như một thanh kiếm sắc bén cắm trên mặt đất.
Nơi này chắc chắn là nơi có nhiệt độ thấp nhất trên thế giới.
Không có hơi thở của bất kỳ sinh linh nào, thậm chí đến cả sự chuyển động năng lượng, sự chuyển hóa quy tắc cũng đã dừng lại.
Không có gió lốc, thậm chí đến cả âm thanh cũng khó mà truyền đi được.
Mọi thứ xung quanh đều vô cùng yên ắng, chỉ có một mình La Chinh lẳng lặng bay giữa không trung, đi về trước.
Lúc này, độc Hàn Diễm không chỉ ngưng tụ lại ở thế giới trong cơ thể của La Chinh mà đến cả dòng máu đang chảy, trái tim đang đập và tư duy cũng như muốn đóng băng, đông cứng lại.
“Xông lên!”
Dưới nhiệt độ như thế, dường như La Chinh đã ngừng mọi suy nghĩ, chỉ có một ý nghĩ còn sót lại trong đầu, đó là tiến về phía trước!
Đúng lúc này, trên đồng bằng lửa băng rộng lớn này bỗng xảy ra thay đổi kỳ lạ.
Những dải băng chằng chịt này vốn có màu xanh lam, nhưng bỗng nhiên một phần trong đó lại biến thành màu cam, hai loại màu sắc đối lập nhau rõ ràng. Phần băng màu cam này được bao quanh từng dòng chú văn cực lớn.
Khi La Chinh bay ngang qua chỗ những chú văn này, phần băng màu cam bắt đầu mất đi từng chút màu sắc, lại lần nữa chuyển thành màu xanh lam.
Khi La Chinh bay nhanh về phía trước, chú văn bên dưới cũng bắt đầu không ngừng phai màu, như thể những khối băng màu sắc khác biệt đó là một tấm thảm trải ra để chào đón La Chinh, chờ hắn đi qua, con đường này sẽ tự động biến mất.
Suy nghĩ của La Chinh đã đông cứng, nhưng lúc này hắn cũng chú ý tới cảnh tượng kỳ lạ ở bên dưới. Dẫu sao trong tầm mắt hắn vẫn có thể nhìn thấy một dải chú văn màu cam kéo dài tới phương xa. Đáng tiếc lúc này hắn không rảnh để quan sát những chú văn này nữa, chỉ có thể cắm đầu xông lên trước.
“Một trăm năm mươi nghìn dặm.”
Không lâu sau, rốt cuộc La Chinh cũng đến điểm cuối của dải băng Hàn Diễm, những chú văn kia cũng hoàn toàn biến mất.
Lúc này, trước mắt hắn hiện ra một cái gương cao tới mấy triệu trượng. Cái gương này kéo dài tới phần đỉnh hang động của cấm địa Luyện Thần, cắt ngang giữa động. Hình ảnh hiện ra trong gương khiến người ta cảm thấy thế giới này rộng lớn vô biên…