Bên cạnh vấn đề về áp lực nước thì trở ngại còn nằm ở những xoáy nước và dòng chảy hỗn loạn không có quy tắc. Mỗi khi La Chinh muốn di chuyển sang ngang hoặc đâm chéo thì sẽ bị những dòng chảy hỗn loạn đó quấy nhiễu. Mỗi cử động của hắn càng làm cho có nhiều dòng chảy xuất hiện hơn. Cuối cùng, vùng nước xung quanh La Chinh dao động càng thêm hỗn loạn.
“Tốc độ chảy của nước…”
La Chinh nhìn chằm chằm tấm lưới chân nguyên trước mắt.
Sau khi thoát khỏi sự điều khiển của La Chinh, chân nguyên Thiên Ma chậm rãi lan tràn. Trong lúc đó, nó đã khắc họa rõ nét những dòng chảy hỗn loạn mà mắt thường khó nhìn thấy được.
“Bơi ngược dòng nước thì không tiến mà lùi, như vậy nếu bơi xuôi dòng thì sao?”
Một ý tưởng vụt lóe lên trong đầu, La Chinh quyết định không đối đầu với những dòng nước quái gở kia nữa, mà quyết định thả lỏng người bơi theo dòng nước được chân nguyên Thiên Ma phác họa ra.
Bên cạnh La Chinh, dòng nước cuốn theo chân nguyên Thiên Ma tiến thẳng về phía trước. Đúng lúc này, mũi thương của người cá đã gần ngay trước mắt. La Chinh không kịp nghĩ nhiều, thân thể khẽ nhúc nhích, cả người hắn lập tức bị cuốn vào trong một dòng nước xiết. Trong nháy mắt, lực đẩy của nước lập tức đẩy hắn ra xa bảy, tám mét.
Mặc dù tốc độ của người cá màu vàng rất nhanh, nhưng La Chinh bị dòng nước cuốn đi nên dễ dàng tránh được một chiêu của nó. Người cá này hiển nhiên cũng quen với dòng chảy hỗn loạn trong đầm sâu này. Không đâm trúng La Chinh, nó liền xoay người, cũng bơi vào trong dòng chảy hỗn loạn, thuận theo dòng nước mà tiến về phía hắn.
Trong môi trường nước, người cá linh hoạt hơn La Chinh nhiều. Người cá màu vàng này và La Chinh đều bị dòng nước bao bọc nên tốc độ của nó nhanh hơn La Chinh vài phần.
“Không ổn rồi, nếu cùng lợi dụng dòng nước thì người cá vẫn nhanh hơn mình!”
La Chinh xuôi dòng lặn hẳn xuống dưới, nhưng tốc độ của người cá kia nhanh gấp đôi hắn, nó cầm trường thương đen ngòm tấn công mãnh liệt. Lúc này, La Chinh muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm mũi thương nhọn hoắt.
Nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau La Chinh bỗng xuất hiện một dòng nước xoáy cuồn cuộn xẻ đôi dòng chảy bao quanh hắn, đồng thời cuốn người cá kia vào trong đó. Người cá màu vàng bị xoáy nước quấn lấy, vừa quay cuồng không ngừng vừa trừng mắt nhìn bóng dáng La Chinh ngày càng mờ nhạt.
Thấy vậy, La Chinh không thể không cảm thán một câu nguy hiểm thật, may nhờ có xoáy nước này.
Sự xuất hiện bất ngờ của xoáy nước có thể giúp La Chinh tránh được đòn tấn công của người cá, cũng có thể chứng minh vận may của hắn rất khá, nhưng lại không thể giải quyết được gốc rễ của vấn đề. Muốn vượt qua thử luyện ở Huyễn Ngư Thâm Đàm thì nhất định phải di chuyển thật linh hoạt dưới áp lực nước. Nếu không, dù ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh cũng không thể sử dụng toàn bộ thực lực của mình.
“Nhất định những người khác cũng gặp phải tình huống này, không biết họ khắc phục khó khăn như thế nào.” La Chinh chợt cảm thấy hơi hối hận vì vừa rồi đã không hỏi ý kiến Mạnh Thường Quân một chút.
Ở phương diện thông tin, La Chinh không thể sánh được với đám đệ tử sĩ tộc như Mạnh Thường Quân. Bọn họ có mạng lưới quan hệ khổng lồ, tin tức nhanh nhạy hơn La Chinh nhiều. Nếu trước đó hắn hỏi thăm một chút thì biết đâu có được vài kỹ năng cơ bản và phương pháp ứng đối thích hợp.
“Bọn họ được những người đi trước truyền thụ kinh nghiệm, nhưng người đầu tiên bước vào Huyễn Ngư Thâm Đàm đâu có được ai truyền thụ kinh nghiệm cho. Nếu người đó có thể lĩnh ngộ được thì mình cũng có thể!”
Nghĩ đến đây, La Chinh một lần nữa phóng chân nguyên ra. Chân nguyên Thiên Ma lan tỏa theo dòng chảy, giống như váng mỡ trôi nổi trong dòng nước. Lúc này, ngoài tác dụng bảo hộ ra thì chân nguyên đã không còn quá nhiều tác dụng với La Chinh.
Lúc giải phóng chân nguyên, hắn nhìn thấy cách đó không xa có một đàn cá nhỏ đang bơi tới. Những con cá này có một vệt đỏ tươi trên đầu, còn toàn thân đều màu trắng bạc. Loài cá này rất dễ nhận ra, đây là loài cá mà cả Đông Vực đều có thể mua ăn được, cá Hồng Lăng.
Đàn cá Hồng Lăng thỏa thích bơi lội trong nước, thậm chí di chuyển còn linh hoạt hơn người cá nhiều, không hề bị dòng nước ảnh hưởng chút nào. Từ một dòng nước bơi sang một dòng nước khác, chúng nó chỉ cần khẽ đong đưa đuôi là được.
“Đong đưa? Cái đuôi?”
Nhìn cách bơi lội của cá Hồng Lăng, La Chinh chợt nảy ra một ý tưởng.
Cá vẫy đuôi sinh ra lực đẩy, giúp nó di chuyển tự do trong nước.
Người cá màu vàng dùng hai chân đạp nước, tuy có thể di chuyển rất nhanh nhưng tốc độ và sự linh hoạt thì thua xa Cá Hồng Lăng.
Còn La Chinh dựa vào hai tay hai chân thậm chí cả thân thể cử động vụng về trong nước, đôi khi dưới tình thế cấp bách, hắn thậm chí không thể tiến lên mà còn lùi lại…
La Chinh không có đôi chân ếch như người cá kia, nhưng hắn có thể bắt chước Cá Hồng Lăng. Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, biến hóa chân nguyên không phải là chuyện khó khăn với La Chinh.
Võ giả tu luyện chân nguyên, chỉ cần không ngừng quán tưởng thì có thể biến đổi chân nguyên thành hình dạng bản thân mong muốn. Sau khi tu luyện công pháp đặc biệt, rất nhiều võ giả đều dựa theo phương pháp trong công pháp đó mà quán tưởng một sự vật nào đó ở xung quanh. Ví dụ như Vương Yến Diêu tu luyện công pháp Liên Hoa Bảo Giám. Hắn quán tưởng hoa sen mới có thể biến hóa chân nguyên thành hình dạng đóa hoa sen cực kỳ chân thực, đẹp đẽ, có một không hai như vậy.
Hay vị cường giả Chiếu Thần Cảnh trong thành Bạch Đế tên Hứa Hưu tu luyện một loại công pháp liên quan đến “rồng”. Thế nhưng trên trời dưới đất muốn tìm một con rồng để quán tưởng thì quả thật khó khăn. Cuối cùng Hứa Hưu phải quán tưởng một bức tượng rồng mới có thể chuyển hóa chân nguyên trong cơ thể thành một con rồng khổng lồ.
Thật ra, dựa theo cách nói của Tiên Nhân trong Tiên Phủ, người Đông Vực quán tưởng như vậy không phải là việc sáng suốt.
Chân nguyên hóa thành hình dạng thế nào không quan trọng, quan trọng là sau khi quán tưởng, uy lực của chân nguyên phải tăng lên. Vậy nên sau khi lấy được bức Nhật Nguyệt Tinh Thần trong Tiên Phủ, điều La Chinh quan tâm không phải là sau khi quán tưởng, chân nguyên của hắn có thể hóa thành vật gì, mà là sau khi quán tưởng Nhật Nguyệt Tinh Thần thì uy lực của chân nguyên Thiên Ma được nâng cao tới đâu!
Thời gian quán tưởng càng dài, vật được hóa thành từ chân nguyên càng trở nên chân thật. Thời gian quán tưởng càng ngắn, cho dù là hình dạng hay uy lực của chân nguyên đều sẽ kém hơn nhiều.
Giờ phút này, La Chinh muốn dùng chân nguyên để quán tưởng ra một cái đuôi cá.
Có điều La Chinh không có vật quan sát. Đám cá Hồng Lăng đã bơi xa rồi, La Chinh chỉ có thể dựa vào ký ức của mình để tiến hành chân nguyên hóa vật.
“Ngưng tụ!”
La Chinh nhắm mắt giải phóng chân nguyên Thiên Ma, tâm trí đắm chìm trong thế ảo tưởng, cố gắng đào bới những ấn tượng ngày thường về đuôi cá. Dưới sự điều khiển của La Chinh, chân nguyên Thiên Ma nhanh chóng ngưng tụ, không ngừng dựa theo sự tưởng tượng của La Chinh mà hóa thành hình dạng hắn muốn. Lát sau, La Chinh mở mắt nhìn về phía sau xem cái đuôi cá mình vừa ngưng tụ có dáng vẻ thế nào. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại, tức khắc nghẹn lời không biết nói gì.
Cái này là đuôi cá sao?
Khỏi cần bàn đến tiêu chí sinh động như thật gì gì đó, vì thời gian quán tưởng không đủ nên hắn chỉ định biến ra hình dạng đại khái là được, cho nên chiếc đuôi cá này chỉ có một màu đen thui đơn điệu. Hơn nữa, nó nhìn giống hệt như bị chó cắn, cái đuôi sứt mẻ, nham nhở, thậm chí ở giữa còn có mấy lỗ thủng rất lớn.
La Chinh điều khiển cái “đuôi cá” khẽ đong đưa một chút, trên thực tế, cái đuôi thủng lỗ chỗ này quả thật có đong đưa qua lại, nhưng mấy dòng chảy lại lọt qua từ mép đuôi nham nhở và mấy lỗ thủng lớn giữa đuôi cá.
Hiệu quả không tốt!
Tuy cái đuôi đong đưa quả thật đã sinh ra lực đẩy, nhưng cường độ lại quá nhỏ, không thể giải quyết trở ngại hiện giờ của La Chinh. Hắn chỉ có thể quán tưởng lại lần nữa xem sao.
Đúng lúc này, có một đàn cá Hồng Lăng lại xuất hiện phía bên trái La Chinh. Đám cá này không sợ người, bơi lội rộn ràng gần như che kín La Chinh. Bên trái, bên phải, xung quanh hắn gần như tất cả đều là cá Hồng Lăng. Nhìn những con cá Hồng Lăng đó, La Chinh nghĩ thầm, muốn biến hóa chân nguyên bằng cách hồi tưởng thì không hiệu quả chút nào, chi bằng dùng một con cá Hồng Lăng thật để quán tưởng!
Nghĩ đến đây, La Chinh liền cẩn thận vươn tay về phía đàn cá nhỏ.
Loài cá này cực kỳ nhạy cảm, may mà La Chinh không phóng ra chút sát ý nào nên chúng không hề tránh né tay hắn, thong dong bơi qua bơi lại, thậm chí đôi khi còn chạm vào làn da của hắn.
La Chinh ngắm chuẩn, sau đó đột ngột chộp một phát, một con cá Hồng Lăng đã nằm gọn trong tay hắn. Con cá Hồng Lăng này cố quẫy đuôi kịch liệt, muốn thoát khỏi bàn tay La Chinh, nhưng sức mạnh của La Chinh sao có thể để một con cá nhỏ chạy thoát?
Những con cá Hồng Lăng khác thấy vậy lập tức bơi tán loạn. Cả đàn cá Hồng Lăng đông đúc trong nháy mắt đã mất dạng, chỉ còn một con duy nhất nằm trong tay hắn.
Lúc này, La Chinh tập trung nhìn chằm chằm con cá Hồng Lăng nhỏ bé, tranh thủ cơ hội bắt đầu quán tưởng. Hắn giải phóng chân nguyên Thiên Ma trong cơ thể, một lần nữa bắt đầu tiến hành chân nguyên hóa vật. Trước mắt có một vật mẫu sống nên quán tưởng dễ hơn rất nhiều. Chỉ một lát sau, chân nguyên Thiên Ma chậm rãi ngưng tụ thành một cái đuôi cá.
Tuy lần này chân nguyên vẫn chỉ biến thành một cái đuôi cá màu tím đen, hình dáng cũng vô cùng thê thảm, nhưng hiệu quả đã tốt hơn nhiều. La Chinh điều khiển đuôi cá đong đưa một chút, liền cảm nhận được một sức mạnh to lớn truyền tới từ phía sau!
Tần suất đong đưa của đuôi cá càng cao, lực đẩy kia lại càng lớn, thân thể La Chinh giống như những con Cá Hồng Lăng di chuyển linh hoạt trong nước. Sau đó, hắn dễ dàng bơi xuyên qua những xoáy nước và dòng chảy hỗn loạn trước đó mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Gương mặt La Chinh lộ rõ vẻ tươi cười, sau đó nhanh chóng bơi qua bơi lại trong nước để làm quen với đuôi cá. Cứ như vậy hết thời gian một nén nhang, thân thể La Chinh trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, tuy vẫn kém hơn Cá Hồng Lăng nhưng giờ phút này, La Chinh thậm chí còn nhanh hơn người cá màu vàng!
Vì thế La Chinh đong đưa đuôi cá màu tím đen, bơi thẳng xuống phía dưới.