Bách Luyện Thành Thần

Chương 1712: CHIẾN PHÁP THÁI ẤT





“Đúng là Pháp tướng Nhiếp Linh Ác...”

“Phương thức độc ác này sẽ không chấm dứt kể cả khi bản thân đã luân hồi, không từ sống chết, một khi đã thi triển thì sẽ bị giày vò mãi mãi!”

“Truyền thụ lại cho chính đệ tử của mình. Khà khà, Mục Hải Cực...”

Pháp tướng Nhiếp Linh Ác này chính là một môn đạo pháp vô cùng hung ác, hơn nữa thời gian Ác pháp không lâu.

Lấy bản thân làm mồi, khi thi triển Pháp tướng Nhiếp Linh Ác thì có thể triệu hồi ra một pho tượng “Nhiếp Linh”. Pho tượng Nhiếp Linh này có năng lực vô cùng đặc biệt, bản thể rất khó bị tiêu diệt, hơn nữa còn có thể tồn tại lâu dài!

Cái giá phải trả chính là mãi mãi dâng hiến linh hồn bản thân cho pháp tướng Nhiếp Linh Ác, chịu đựng sự hành hạ vĩnh viễn!

Bởi vì “Nhiếp Linh” vốn lấy nỗi đau khổ làm năng lượng, sức mạnh của Nhiếp Linh bạo phát ra càng lớn thì linh hồn bị hấp thu càng đau đớn hơn!

Sau vài kỷ nguyên thần, các vị thần cũng dần hiểu rõ pháp tướng Nhiếp Linh Ác quá tàn nhẫn đối với người thi triển, thế nên cũng bắt đầu hạn chế lưu truyền Ác pháp này trong Thần Vực. Hiện nay, những vị thần biết đến môn Ác pháp này ngày càng ít.

Những vị thánh nhân ở đây đều không ngờ Mục Hải Cực lại truyền thụ pháp tướng Nhiếp Linh Ác cho đồ đệ của mình.

Mặc dù một số thánh nhân chưa nói gì, nhưng trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ với cách làm người của Mục Hải Cực...

Sau khi sợi kim tuyến kia biến thành Nhiếp Linh nuốt chửng Mục Thiên, hình thể của nó ngày càng cứng rắn hơn. Nhìn giống như phật Di Lặc mập mạp, nhưng toàn thân lại được bao phủ bởi sương mù màu đen, tỏa ra khí tức của hung thần ác sát, chính là một vị Phật độc ác!

Bởi vì Nhiếp Linh là do bản thân Mục Thiên hóa thành, nên khuôn mặt của Nhiếp Linh này cũng có vài phần giống Mục Thiên. Chẳng qua thân hình mập mạp đã khiến hắn trở nên vô cùng dữ tợn.

“Khạc Khạc Khạc... Đau thật...”

Đột nhiên Nhiếp Linh mở miệng nói, nhưng lời nói lại bị đứt quãng, thanh âm không rõ ràng. Sau khi bị nuốt chửng, linh hồn Mục Thiên liền bị Nhiếp Linh khống chế.

Đôi mắt màu đen của Nhiếp Linh nhìn chằm chằm vào Chiến Bắc Hải, sau đó đột ngột xoay người lao về phía hắn!

“Thùng!”

Trong khi Chiến Bắc Hải vội vàng lui về phía sau thì cũng đánh ra một quyền về phía chính diện, lập tức đánh tan một mảnh không gian, bạo phát ra một luồng phản lực mạnh mẽ. Vì vậy, tốc độ lui về sau của Chiến Bắc Hải càng nhanh hơn.

Nhưng tốc độ của Nhiếp Linh lại đột ngột nhanh lên. Không ngờ vừa thấy Chiến Bắc Hải phi như bay về phía sau, tốc độ của Nhiếp Linh cũng tăng vọt, đôi tay to giống như hai cánh cửa đánh tới tấp về phía Chiến Bắc Hải.

Thấy không kịp né tránh, ánh mắt Chiến Bắc Hải đột nhiên lóe lên, ý chí chiến đấu nồng đậm màu xanh cuồn cuộn như những đốm lửa nhỏ bắt đầu được dấy lên, quấn lấy toàn thân hắn.

Hắn đã kích thích ra “thế” ở thế giới trong cơ thể mình, cũng chính là kích phát ra toàn bộ ý chí chiến đấu!

Lúc này, toàn bộ các sinh linh ở thế giới trong cơ thể hắn cũng có thể cảm nhận được nguy cơ. Thần lấy thần cách làm vật thu thiên, những lời cầu nguyện không ngừng của các sinh linh chính là ý chí chiến đấu của bọn họ. Ý chí chiến đấu giống như vô số dòng suối nhỏ, không ngừng hội tụ, cuối cùng biến thành con sông lớn.

Những con sông lớn như vậy cùng hội tụ lại, cuối cùng biến thành những con sông cái...

Vô số những con sông cái lại hội tụ với nhau thành biển cả, sau đó nhập vào thần cách của Chiến Bắc Hải!

Những “ý chí chiến đấu” này thực sự giống như lực tín ngưỡng mà Huân có. Thần cần phải hấp thụ lực tín ngưỡng của các sinh linh thì mới phát huy được sức lực mạnh nhất.

Nhưng sau khi đạt đến cấp độ của thánh nhân thì có thể lấy vật thu thiên để bao trùm Thiên Đạo, như vậy thì có thể thoát khỏi sự ỷ lại vào lực tín ngưỡng. Có thể nói, các vị thánh nhân sẽ trực tiếp cảm nhận thế của vũ trụ, cảm nhận được lực tín ngưỡng của từng sinh linh trong vũ trụ nên không cần đến các sinh linh bình thường phải quỳ bái nữa.

“Vù vù vù...”

Ở thế giới trong cơ thể của Chiến Bắc Hải, thần cách màu xanh sáng cũng đang không ngừng rung động, một luồng sức mạnh kỳ lạ phát ra từ trong đan điền!

“Chiến pháp Thái Ất!”

Chỉ thấy hai tay Chiến Bắc Hải giơ lên cao, một chiếc mai rùa màu xanh nhạt mọc ra ở tay phải, còn bên tay trái lại có thêm một cây kích ngắn.

“Ầm!”

“Két!”

Chiến Bắc Hải chặn lại tay trái của Nhiếp Linh bằng cái mai rùa, đồng thời đâm cây kích ngắn vào tay phải của Nhiếp Linh.

“Ầm ầm...”

Trên không trung phát ra một tiếng nổ vang dội, một luồng xung động vô hình lan đi khắp nơi. Đó là sóng xung kích sinh ra khi giao đấu.

Tất cả mọi thứ trong phạm vi khoảng triệu dặm sóng xung kích này lan ra đều hóa thành bụi! Trong phạm vi mười triệu dặm, tất cả đều đổ nát. Trong phạm vi hàng tỉ dặm, sinh linh bình thường cũng bị chảy máu thất khiếu* mà chết. Rõ ràng đang sống sờ sờ nhưng lại bị chấn rung đến chết!

* Thất khiếu: Bảy lỗ trên mặt người gồm: hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng.

Thiên Tôn Thánh tộc và Thiên Tôn trong vũ trụ Đại Diễn cách cuộc giao đấu này tới sáu tỉ dặm, khi sóng xung kích lan tới trước mắt bọn họ thì đã suy yếu đi bội phần rồi. Nhưng cho dù như vậy thì các vị Thiên Tôn vẫn cảm nhận được áp lực.

Nguyên Tội Thiên Tôn cùng lão tộc trưởng và những người khác liên kết lại với nhau, bày ra một kết giới bảo vệ La Chinh và những người khác ở bên trong. Các vị Thiên Tôn Thánh tộc cũng làm tương tự như thế. Ngoài hai mảnh đất nơi bọn họ đứng ra thì toàn bộ Mộng Âm giới đều vỡ tan, hoàn toàn biến mất...

Không chỉ một Mộng Âm giới mà cả ba Đại Giới khác ở gần Chiến Bắc Hải là Tử Ngọ giới, Hàn Tố giới và Quang Tần giới đều vỡ tan...

“Đây mới là sức mạnh của thần sao?”

La Chinh vừa thấp thỏm xem tiến độ phục sinh của Khê Ấu Cầm, vừa quan sát cảnh tượng trước mắt.

Trong cuộc đấu của Chiến Bắc Hải và Nhiếp Linh, mới chỉ là sóng xung kích lan ra thôi đã khiến bốn Đại Giới vỡ tan. Sức mạnh khủng khiếp này khiến La Chinh không khỏi cảm thán.

Thực ra sức mạnh của La Chinh ở giai đoạn hiện tại mạnh hơn Chiến Bắc Hải rất nhiều, nhưng cho dù La Chinh có lấy hết sức mạnh trong Thần Đài Cửu Tinh ra thì cũng không đạt được hiệu quả khoa trương như thế, dù sao thì phương thức bộc phát sức mạnh cũng không giống nhau. Cũng chính vì thế, sức mạnh đơn thuần sẽ không phải thứ duy nhất quyết định kết quả thắng thua trong Thần Vực.

“Ầm!”

“Rắc rắc!”

Chiến Bắc Hải đã chặn lại cú đánh này của Nhiếp Linh, nhưng mai rùa trên tay phải của hắn đột nhiên nứt ra. Vừa mới xuất hiện, vết nứt đã lan rộng ra khắp mai rùa. Lúc này, chiếc mai rùa vỡ ra, đồng thời cây kích ngắn trên tay kia cũng gãy thành hai mảnh!

Tuy nhiên, cây kích ngắn này đã đâm thẳng vào bàn tay to của Nhiếp Linh, một màn khói đen không ngừng thoát ra từ miệng vết thương...

“Hu hu... Đau quá...”

Mặc dù bị đau nhưng cơ thể Nhiếp Linh lại đột nhiên phát ra một quyền, màu vàng tối trên làn da cũng ngày càng sáng rõ, khí tức hung ác bỗng tăng vọt trở lại!

Ngược lại, ý chí chiến đấu phát ra từ cơ thể Chiến Bắc Hải dường như đã yếu đi rất nhiều!

“Vù vù...”

Cùng lúc đó, cơ thể của Nhiếp Linh cũng lớn vọt lên, nó bỗng dùng tay còn lại trực tiếp đánh về phía Chiến Bắc Hải, tốc độ nhanh đến mức Chiến Bắc Hải không kịp né tránh!

“Vù...”

Trong khoảnh khắc lòng bàn tay này phủ xuống người Chiến Bắc Hải, lại có một làn sóng xung kích vô hình lan ra. Sóng xung kích lần này yếu hơn lần trước. Bởi dù sao thì lòng bàn tay này cũng đã đánh xuống người Chiến Bắc Hải.

Trong lúc bị bàn tay này chụp xuống, Chiến Bắc Hải lập tức giống như một ngôi sao băng. Dưới thế xung kích thật lớn ấy, tiếng ma sát rít lên chói tai, Chiến Bắc Hải trực tiếp đâm xuyên qua một Đại Giới. Sau khi rơi xuống Đại Giới này thì hắn liền tan biến trước mắt mọi người.

“Hu hu hu...”

Nhiếp Linh đã mất đi đối thủ của mình nên lập tức quay đầu, đôi mắt màu xanh lá cây u tối nhìn chằm chằm vào La Chinh.

Sau khi bị Nhiếp Linh nuốt chửng, linh hồn của Mục Thiên đã đánh mất chính mình, nhưng linh hồn của Mục Thiên vẫn luôn đầy thù hận, mà một trong số những đối tượng ông căm thù lại chính là La Chinh!

Ông ta chẳng dễ dàng gì mới giết chết được Tinh Vĩ, mắt thấy sắp có thể giúp sư tôn giành được phần thắng trong trận chiến vũ trụ này. Thế mà La Chinh lại đưa Chiến Bắc Hải xuất hiện, khiến ông ta không thể không thi triển pháp tướng Nhiếp Linh Ác, không thể không dâng hiến linh hồn mình cho Nhiếp Linh để “tận hưởng” nỗi đau khổ suốt đời suốt kiếp này.

Với thị lực hiện tại của mình, La Chinh không thể thấy rõ những gì xảy ra ở khoảng cách xa tới mấy Đại Giới. Chỉ là ý chí chiến đấu thoát ra từ sự ngã xuống của Chiến Bắc Hải khiến hắn biết, có lẽ Chiến Bắc Hải đã bị đánh bại. Trong khoảnh khắc Nhiếp Linh nhìn chằm chằm vào hắn, sâu thẳm trong trái tim hắn liền dâng lên cảm giác sởn tóc gáy.

Lúc này, sắc mặt của lão tộc trưởng, Nguyên Tội Thiên Tôn và những người khác lại trầm xuống. Sau khi ý thức được tình hình không ổn thì bọn họ cũng không bằng lòng khoanh tay chờ chết. Thay vào đó, lại lần nữa gọi ra hoa sen Đại Diễn, đồng thời Nguyên Tội Thiên Tôn, Thần Dụ Thiên Tôn và những người khác cũng bắt đầu đề phòng.

Mà trên mặt các vị Thiên Tôn Thánh tộc ở bờ bên kia lại là nụ cười đắc ý. Bọn họ không ngờ Mục Thiên còn có chiêu này. Chỉ trong vài cái nháy mắt đã đảo ngược được toàn bộ cục diện!

Chẳng qua bọn họ không hề biết, Mục Thiên đã phải trả một cái giá quá lớn.