Tâm tình của Đại Thiên Tôn Thánh tộc đã như thế, thì nghĩ cũng biết các Thiên Tôn Thánh tộc khác như thế nào.
Nhóm hơn mười Thiên Tôn Thánh tộc này đứng sững tại chỗ như một khúc gỗ, đầu óc là một mớ hỗn loạn.
Khi hoa sen Đại Diễn xoay tròn, lão tộc trưởng bèn đứng lên trên, bay về phía Đại Thiên Tôn Thánh tộc. Ông nhìn chằm chằm Đại Thiên Tôn, trong mắt lập lòe tia sáng sắc bén, thản nhiên nói: “Các ngươi tự sát luôn ở đây, hay là còn muốn giãy giụa vô ích?”
Đại Thiên Tôn ngẩng phắt đầu lên, nhìn lão tộc trưởng với ánh mắt phức tạp, còn cây dương xỉ thân gỗ Cùng Cực đằng sau ông ta đã ảm đạm không chút ánh sáng. Thân là Đại Thiên Tôn Thánh tộc, cách tốt nhất chính là cho tất cả mọi người trốn về vũ trụ Đại Cực, nhưng bọn họ có thể chạy thoát được ư?
Chẳng qua lúc này...
Một tiếng động kỳ lạ bỗng vang lên.
“Cộc, cộc, cộc...”
Tiếng động kia giống như tiếng chim gõ kiến gõ lên trên một thân cây rỗng ruột.
Âm thanh đó bủa vây khắp nơi, đâu đâu cũng có, người nào ở đây cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nhưng lại không thể tìm thấy nơi phát ra âm thanh!
“Cộc, cộc, cộc, cộc, cộc...”
Âm thanh đó vẫn vang lên...
Sau đó, La Chinh và Huân đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên.
Các Thiên Tôn ở đây cũng ngẩng đầu...
Không ngờ âm thanh này lại truyền ra từ sâu trong không gian của vũ trụ Đại Diễn.
Độ cao của vũ trụ Đại Diễn có hạn.
Trên bầu trời cao là muôn vàn vì sao đang chậm rãi di chuyển, phía trên muôn vàn vì sao ấy lại là một khoảng không trống rỗng. Đỉnh của khoảng không chính là đỉnh trời của vũ trụ Đại Diễn, mà đỉnh trời chính là lấy bức tường than thở để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Khoảng cách từ điểm thấp nhất của vũ trụ - nơi sâu nhất của Đại Giới tới đỉnh vũ trụ - đỉnh trời là một nghìn tám trăm triệu tỉ tỉ dặm.
Không ngờ âm thanh kia lại truyền đến từ khoảng cách cao như thế...
Không chỉ các Thiên Tôn mà gần như toàn bộ sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn đều nghe thấy âm thanh đó!
Vào lúc này, trong trăm nghìn Đại Giới, rất nhiều người phàm đều có vẻ mặt sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên không trung vô tận.
Tuy âm thanh kia không có gì đặc biệt, nhưng nó đã chấn động toàn bộ vũ trụ!
Giống như những thuyền viên trên một chiếc thuyền, bỗng nghe thấy thân tàu truyền tới âm thanh kỳ lạ, tất nhiên sẽ cực kỳ lo lắng.
“Cộc, cộc, cộc...”
“Âm thanh đó rốt cuộc là cái quỷ gì?”
“Có phải có người đang dùng Thét Lệnh để đùa dai?”
“Chúng ta còn nghe ít âm thanh của Thét Lệnh sao? Nó hoàn toàn khác với tiếng này!”
Thét Lệnh chính là dùng luật nhân quả, cưỡng chế rót âm thanh vào lỗ tai của từng sinh linh, cho dù có che lỗ tai thì cũng không thể chống lại âm thanh đó.
Nhưng bây giờ, âm thanh đang truyền tới lại phát ra từ trên đỉnh trời của vũ trụ...
Đám người Thần Dụ Thiên Tôn và La Chinh đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà vào lúc này...
Sâu trong Thần Vực đã nổ tung.
“Mục Hải Cực! Ngươi muốn chết sao?”
“Dừng tay, Mục huynh! Huynh không thể chống lại sức mạnh của bảng đá kia!”
“Tên Mục Hải Cực này điên rồi hả?”
“Ha ha ha, ông ta tự chuốc tội vào người, mọi người đừng để ý làm gì!”
Từng tiếng nói của thánh nhân truyền tới.
Có châm chọc khiêu khích, có kinh ngạc, có can ngăn, cũng có tận tình khuyên bảo.
Nhưng mà Mục Hải Cực không hề dao động!
Ngay sau đó...
Trên đỉnh trời của vũ trụ Đại Diễn xuất hiện một cái khe!
Cái khe này rộng hơn nghìn dặm, không ngờ bức tường than thở rắn chắc thế mà lại nứt ra rồi!
“Rắc rắc rắc rắc...”
Tiếng bức tường than thở nổ tung truyền vào tai từng người trong khắp vũ trụ, giống như tiếng sống của một con thuyền lớn vô biên vô hạn bị bẻ gãy, âm thanh đó khiến lòng người sợ hãi.
Âm thanh ấy liên tục vang lên, cái khe phía trên đỉnh trời cũng theo đó mà tiếp tục kéo dài ra mấy trăm nghìn dặm.
Bên trong cái khe phản chiếu áng sáng rực rỡ óng ánh của vách tường than thở. Trong mắt rất nhiều người phàm ở Đại Giới, trên bầu trời như bỗng xuất hiện một ngôi sao kỳ lạ. Nhưng ngôi sao này lớn hơn ngôi sao bình thường rất rất nhiều, chẳng khác gì một con nhện to bự bám trên bầu trời...
Một tiếng nổ “ầm” cực lớn vang lên.
Toàn bộ vũ trụ Đại Diễn đều bắt đầu rung lắc. Trong cái khe trên đỉnh vũ trụ Đại Diễn cũng truyền ra một âm thanh. Âm thanh kia tràn đầy uy nghiêm và trang trọng, dường như có thể ra lệnh cho chúng sinh, khống chế sự sống, cái chết!
“Mặc kệ là ai, chết hết cho ta!”
“Vun vút...”
Một luồng sáng nhu hòa lập tức lóe ra từ trong cái khe trên trời.
Đó là một ánh kiếm hình chữ thập!
Uy thế của nó dường như có thể phá hủy thế giới, từ trên bổ xuống. Nhưng bất ngờ là nó lại bổ về phía La Chinh!
Dọc đường đi, mũi kiếm đụng phải rất nhiều ngôi sao...
Nhưng những ngôi sao mới chỉ bị mũi kiếm kia thoáng đụng một cái đã nổ tung ngay lập tức, không có trường hợp nào ngoại lệ!
“Đây là...”
Nhìn thấy mũi kiếm kia, lão tộc trưởng hít một hơi khí lạnh.
“Phiền phức rồi, không ngờ thánh nhân lại ra tay.” Chiến Bắc Hải nhíu mày nói, trong lòng lại có thêm suy đoán mới về thân phận của La Chinh.
Một khi chiến tranh vũ trụ bắt đầu, thánh nhân trong hai vũ trụ lớn gần như không thể nhúng tay vào. Quy tắc ghi trên bảng đá kia không phải chỉ để trang trí. Một khi vi phạm thì cho dù là thánh nhân cũng sẽ bị trừng phạt, sẽ phải trả một cái giá khủng bố tương đương.
Chiến Bắc Hải cũng có nghe nói về ân oán giữa hai thánh nhân Mục Hải Cực và La Tiêu. Cho dù hai thánh nhân này là kẻ thù sống còn thì Mục Hải Cực cũng không cần thiết phải vội vàng như thế. Làm gì đến nỗi thà chấp nhận trừng phạt của bảng đá cũng phải giết chết La Chinh?
Như vậy chỉ sợ là lỗ vốn...
Mục Hải Cực thà chịu trừng phạt của bảng đá cũng phải giết chết La Chinh, vậy thì e rằng còn có ẩn tình khác.
“Thật sự là thánh nhân ra tay?”
“Chúng ta trốn thôi!”
“Bản lĩnh của thánh nhân đấy, thoát được chắc?”
Các Thiên tôn ở đây đều bị cảnh tượng này dọa tới mức biến ngốc luôn.
Lúc chiến tranh vũ trụ vừa bắt đầu, các Thiên tôn cho rằng mình là nhân vật chính. Nhưng ngay sau đó, bọn họ phát hiện ra, quyền quyết định thắng bại trong trận chiến này lại nằm ở đệ tử của các thánh nhân, cũng chính là các vị thần.
Để rồi đến cuối cùng, bọn họ mới hiểu ra, La Chinh mới là người quyết định thắng thua...
Không ngờ bây giờ ngay cả thánh nhân cũng tham gia!
“Cực Thánh!”
“Bịch bịch!”
Đại Thiên Tôn bỗng quỳ xuống đất.
Cây dương xỉ thân gỗ Cùng Cực vốn tối tăm ảm đạm, nhưng dường như lúc này cảm nhận được khí tức của Mục Hải Cực nên bắt đầu lấp lóe những tia sáng lấp lánh.
“Bịch bịch, bịch bịch, bịch bịch...”
Từng vị Thiên Tôn Thánh tộc khác bắt đầu quỳ xuống. Đó là thần Sáng Thế của vũ trụ Đại Cực, cũng là cột trụ tinh thần của mọi người trong Thánh tộc. Giờ đây, bọn họ mới hiểu, Mục Hải Cực không hề vứt bỏ bọn họ.
Ông ấy tự mình ra tay!
Thánh nhân tự mình ra tay, vũ trụ Đại Cực còn có phần thắng chứ?
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Ven đường mũi kiếm hình chữ thập bổ xuống, nó càng lúc càng va chạm vào nhiều ngôi sao. Số ngôi sao bị nó chém nát cũng càng ngày càng nhiều, tiếng gào thét vang vọng khắp vũ trụ.
La Chinh vẫn không hề nhúc nhích, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trong đôi mắt đen láy của hắn phản chiếu ánh sáng của mũi kiếm chữ thập kia. Hắn biết mình không thể chạy thoát khỏi một chiêu này. Một kiếm của thánh nhân sao có thể dễ né như vậy. Vì thế hắn lập tức thản nhiên nói: “Huân, nàng tạm thời rời khỏi nơi này đi...”
Huân nghe thấy lời La Chinh nói thì bỗng nắm lấy tay hắn, lắc đầu: “Ta không đi!”
“Chết với ta ở chỗ này chẳng hề có ý nghĩa.” La Chinh kiên nghị nói.
Phụ thân đã đoán được rất nhiều thứ, cũng để lại cho La Chinh rất nhiều đường lui, nhưng ông ấy lại không ngờ Mục Hải Cực sẽ tự mình ra tay.
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, cho dù La Tiêu tính ra được Mục Hải Cực sẽ ra tay thì chỉ sợ cũng chẳng còn cách nào. Dù sao bây giờ tình trạng của La Tiêu đã không khác gì người chết, căn bản không có khả năng chống lại một thánh nhân khác!
“Haiz, vốn không muốn hiện thân ở đây, nhưng xem ra không có cách nào khác rồi...”
Một giọng nói yếu ớt bỗng nhiên lên bên tai các Thiên Tôn, trong giọng nói ấy có gì đó thần bí riêng biệt, nghe một lần liền khiến người ta ấn tượng sâu sắc!
Ngay sau đó, ở đối diện La Chinh không xa bỗng xuất hiện một bóng dáng yểu điệu. Chính là cô gái áo lam kia. Nàng vừa xuất hiện, vẻ mặt liền u oán nhìn La Chinh: “Tại sao lúc trước xin ta giúp đỡ mà bây giờ lại không xin ta giúp nữa? Sợ ta không đỡ được một kiếm này của thánh nhân ư?”
La Chinh nhìn chằm chằm cô gái áo lam kia, mỉm cười, thành thật nói: “Đúng vậy!”
“Xem thường người ta quá nha!” Cô gái áo lam lắc dầu, sau đó bỗng nhìn lên bầu trời: “Ta tất nhiên không phải đối thủ của thánh nhân. Chẳng qua, đỡ một kiếm này thật sự không khó...”
Thấy cô gái áo lam bất ngờ xuất hiện, trên mặt đa số Thiên Tôn đều là vẻ hoảng sợ. Ngăn cản một kiếm của thánh nhân? Cô gái này lớn lối quá rồi đi?