Bách Luyện Thành Thần

Chương 1727





Thần Vực đã phát triển qua vô số kỷ nguyên thần.

Thời gian dài dằng dặc khiến người ta rất khó tưởng tượng được...

Vậy nên nơi này cũng đã thiết lập một bộ luật nghiêm khắc. Có một số quy tắc ngay cả thánh nhân cũng không thể chống lại.

Ví dụ như sau khi tức giận ra tay, Mục Hải Cực cũng đã nhận được sự trừng phạt xứng đáng, không khả năng nào có thể cưỡng lại!

Tinh Vĩ nói đến việc giúp La Chinh nhập cư trái phép một cách rất nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế các đồ đệ của La Tiêu cũng phải lên kế hoạch rất lâu mới có thể ép cô gái Khương gia kia trở về.

Trên thực tế, Hoa Thiên Mệnh cũng tiến vào Thần Vực thông qua phương thức nhập cư trái phép.

Nếu bước vào Thần Vực bằng phương thức bình thường, dù là Hoa Thiên Mệnh hay La Chinh thì đều bị người của Mục gia biết ngay.

Hồi đó, mục đích giúp nhóm La Chinh thay máu cũng là để bọn họ không bị theo dõi...

Nếu nhỡ bị Mục Hải Cực lần theo dấu vết, mười vị Đạo Tử đều chạy trời không khỏi nắng.

“Đi tới Thần Vực, phải nhập cư trái phép...” La Chinh nhăn trán suy nghĩ.

“Đây là con đường đã được chuẩn bị xong từ lâu. Cho dù ta chết cũng sẽ có người khác tới giúp ngươi nhập cư trái phép.” Tinh Vĩ nói.

Tinh Vĩ may mắn nên mới giữ được mạng. Nếu ông ra đi, dĩ nhiên trọng trách giúp đỡ nhóm La Chinh nhập cư trái phép sẽ rơi trên vai lão tộc trưởng và Thiên Vị tộc.

“Ta hiểu rồi.” La Chinh khẽ gật đầu. Tiến vào Thần Vực qua hình thức gì không quan trọng.

“Khi nào ngươi chuẩn bị xong thì có thể tới tìm ta, không nên chậm trễ thời gian tiến vào Thần Vực. Mặc dù họ có thể cố sức níu chân Khương gia, nhưng không thể nói chính xác bao giờ Khương gia sẽ phái người khác đến đây...” Tinh Vĩ lại nói.

“Khương Ngọc Nhi của Khương gia là mới chỉ là một cô gái trẻ tuổi... Chắc sẽ không nghiêm khắc như thế đâu.” La Chinh nghĩ mình và Khương Ngọc Nhi kia cũng có thể coi là có vài phần giao tình.

Ngờ đâu Tinh Vĩ lại cười nhạt nói: “Đừng tưởng Khương Ngọc Nhi dễ nói chuyện. Người được Khương gia phái vào vũ trụ trông coi Thiên Đạo không đơn giản như ngươi tưởng đâu. Huống hồ, người ta cũng không phải là cô gái trẻ tuổi gì. Dĩ nhiên theo tuổi thọ của thần để phán đoán thì nàng ta tương đối trẻ tuổi. Nhưng nếu đánh giá dựa theo thời gian của vũ trụ Đại Diễn, nàng đã hơn hai mươi tỉ tuổi rồi.”

“...”

“...”

La Chinh không biết nên nói gì với lão tộc trưởng.

Đừng nói La Chinh mới chỉ có mấy chục tuổi, ngay cả lão tộc trưởng cũng rất trẻ so với Khương Ngọc Nhi.

Hai mươi tỉ tuổi, đã trải qua mấy diễn kỷ rồi.

Sống lâu như vậy mà vẫn có thể giao lưu với La Chinh như một cô bé, thực sự rất khó tưởng tượng nàng đã trải qua những năm tháng này như thế nào...

Bây giờ La Chinh đã có đủ điều kiện đi tới Thần Vực, việc còn lại chính là bố trí ổn thỏa cho người nhà của mình.

Trước đây La Chinh vẫn luôn lo lắng về vấn đề thời gian.

Có điều, bây giờ hắn đã tìm được một biện pháp giải quyết vấn đề thời gian này trong Tiên Phủ.

A Phúc nói sau khi lấy được lệnh chữ Khôn cuối cùng, La Chinh có thể mở được tháp tu luyện. Quy tắc thời gian trong tháp tu luyện là cố định. Hồi đó Cố Bắc có lối suy nghĩ hết sức tài tình, khiến thời gian trong tháp tu luyện này cô đọng thành những cấp độ khác nhau.

Tháp tu luyện tổng cộng chia làm bốn tầng. Thời gian trong tầng thứ nhất vận hành dựa theo thời gian bình thường, tầng thứ hai vận hành với tốc độ gấp trăm lần bình thường, tầng thứ ba thì gấp một nghìn lần, tầng thứ tư gấp mười nghìn lần. Nói chung, sau khi quy tắc thời gian bị thay đổi, các quy tắc khác cũng sẽ thay đổi theo, nên trong không gian này cũng không thích hợp để tu luyện.

Trong cấm địa Luyện Thần, La Chinh để cho Tượng Thánh tôi luyện thân thể giúp mình. Quy tắc thời gian ấy càng thay đổi chẳng ra cái gì, trong trạng thái đó gần như không thể tu luyện.

Có điều, tháp tu luyện lại là một ngoại lệ. Đương nhiên tháp tu luyện do Cố Bắc chế tạo ra bằng năng lực của mình thì càng cực kỳ vững chắc. Sau khi mở tháp tu luyện, sau này La Chinh sẽ có đủ thời gian tu luyện… Theo lời A Phúc nói, Tiên Phủ nằm trong không gian của rừng Lang Tuyền. Mà rừng Lang Tuyền chính là một cấm địa lớn thuộc Thần Vực.

Tốc độ thời gian của rừng rậm Lang Tuyền giống như của toàn bộ Thần Vực. Chẳng qua sau khi Tiên Phủ mở kết giới ra, tốc độ thời gian trong đó tương ứng với tốc độ thời gian của vũ trụ Đại Diễn. Bởi vì kết giới bao phủ Tiên Phủ đã cô lập nó với không gian, thậm chí là cả thời gian của Thần Vực!

Nhưng một khi La Chinh lấy được lệnh chữ Khôn, tập hợp đủ tám lệnh bài, thu kết giới bao trùn Tiên Phủ lại thì tốc độ thời gian trong Tiên Phủ sẽ không tương ứng với vũ trụ Đại Diễn nữa, mà sẽ giống như tốc độ thời gian của Thần Vực...

Như vậy, La Chinh đưa người nhà của mình vào Thần Vực cũng trở thành lựa chọn duy nhất.

***

Trong khoảng thời gian này, mỗi lần La Chinh bước vào Tiên Phủ, Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng lại dính chặt lấy hắn như con ruồi.

Lần trước, sau khi quay về Tiên Phủ, cô gái áo lam lập tức xuyên thủng kết giới của Tiên Phủ rồi tự rời đi...

Đương nhiên Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng cũng rất muốn rời khỏi Tiên Phủ, nhưng họ coi cô gái áo lam kia như rắn rết. Khi cô gái áo lam quay về Tiên Phủ, hai người đã sớm trốn ở trong địa lao. Đợi đến khi cô gái áo lam xuyên thủng Tiên Phủ, tiêu sái rời đi, họ lại muốn đi theo sau. Nhưng kết giới bị xuyên thủng đã tự động đóng lại, thực lực của hai người lại không thể phá được kết giới này, nên họ cũng chỉ có thể chờ La Chinh thả mình ra ngoài.

Vấn đề là La Chinh cũng không thể khống chế được việc đóng mở của kết giới. Hắn vẫn chưa lấy được lệnh chữ Khôn, không thể hoàn toàn kiểm soát Tiên Phủ.

Bị hai người này liên tục ép hỏi, La Chinh liền muốn ném bọn họ vào vũ trụ Đại Diễn, cho bọn họ mượn đường trong vũ trụ mà đi. Không ngờ hai người càng sợ hơn. Các vũ trụ này đều nằm trong tầm quan sát của các thánh nhân, bảo họ rời đi trong vũ trụ Đại Diễn? Vậy khác nào ép bọn họ đi chết.

Thế nên La Chinh chỉ có thể để cho hai người này chờ...

Bây giờ rốt cuộc La Chinh đã ra quyết định đi lên Chân Tuyệt Lộ lần nữa.

Đối mặt với đoạn cuối cùng của Chân Tuyệt Lộ, La Chinh cũng đã chuẩn bị chu đáo. Dựa vào năng lực của hắn bây giờ, tin rằng không khó để đi qua Chân Tuyệt Lộ.

Chẳng qua Cố Bắc lại thiết lập “đường nét độc đáo” ở đoạn cuối của Chân Tuyệt Lộ, xem như khiến La Chinh đủ thảm...

Ở đoạn này, Chân Tuyệt Lộ đã không còn là con đường nữa, mà là một mê cung khổng lồ.

Nhóm võ giả Thánh tộc trong mê cung này cũng không mạnh lắm, dựa vào năng lực bây giờ của La Chinh thì có thể thuận tay giải quyết.

Nhưng mê cung xây dựng trên Chân Tuyệt Lộ vô cùng chân thực, từ cửa vào đã ngầm có ngụ ý về đạo Ngũ Hành. La Chinh đi lòng vòng ở bên trong mấy chục canh giờ, cuối cùng vẫn trở về chỗ ban đầu...

Nửa chừng, La Chinh không thể không rời khỏi Chân Tuyệt Lộ. Đây cũng là lần duy nhất La Chinh bỏ dở giữa chừng trên Chân Tuyệt Lộ!

“Chẳng biết vì sao sư phụ lại muốn thiết lập một tòa mê cung như vậy ở cuối Chân Tuyệt Lộ.” La Chinh nhíu mày suy tư.

“Bởi vì mê cung này rất quan trọng.” La Chinh càng lúc càng có nhiều lệnh bài, bây giờ dường như A Phúc cũng không che giấu gì với hắn nữa: “Chủ nhân muốn ngươi nhớ kỹ mê cung này.”

“Có ý gì?” La Chinh lại hỏi.

“Mặc kệ ý nghĩa là gì, chỉ cần phá giải mê cung này là được!”

“Ta đã sốt ruột không chịu được, lại còn chậm trễ ở đây mấy năm!”

Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng có nằm mơ cũng muốn rời khỏi Tiên Phủ. Vất vả lắm họ mới được La Chinh thả ra khỏi hầm giam, không ngờ lại bị nhốt ở trong kết giới của Tiên Phủ! .

Nếu không phải sợ kích động tới một số cấm chế nào đó trong Tiên Phủ, họ cũng muốn ra tay phá hủy Tiên Phủ này...

Bây giờ bọn họ nhìn La Chinh xông vào Chân Tuyệt Lộ với ánh mắt tha thiết mong chờ.

“Bởi vì có liên quan đến việc Thánh tộc biến mất. Mê cung này cũng không phải do chủ nhân hư cấu ra, mà nó là tồn tại thật.” A Phúc giải thích: “Có điều, mê cung Thánh tộc để lại lớn hơn mê cung trước mắt vô số lần, cũng phức tạp hơn rất nhiều. Năm đó, nó vây hãm chủ nhân hết mười hai kỷ nguyên thần nhưng cũng không thể thoát ra khỏi tòa mê cung kia. Về sau, vất vả lắm mới ra ngoài được, ngài lập tức phục chế ra một bộ phận nhỏ của mê cung theo trí nhớ của mình...”

“Ngay cả sư phụ cũng không thể xông qua mê cung của Thánh tộc?” Trong mắt La Chinh lộ ra vẻ bất ngờ.

“Đúng, nên mê cung này quả thật có cửa ra. Mục đích của chủ nhân là muốn ngươi nhớ kỹ mê cung này.” A Phúc nói.

Nếu A Phúc cũng đã nói như vậy, đương nhiên La Chinh không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp tục đi vào hết chuyến này đến chuyến khác. Thực ra với trí nhớ kinh người của La Chinh bây giờ, chỉ cần đã đi qua thì dù là con đường phức tạp đến đâu hắn cũng có thể nhớ kỹ. Chẳng qua mê cung này lại là loại mê cung biến hóa khôn lường. Một con đường đã đi qua chắc chắn sẽ không lặp lại lần thứ hai!

Bây giờ La Chinh cũng chỉ có thể tiếp tục sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất, đi một mạch về bên phải trong mê cung. Trên lý thuyết, cho dù mê cung phức tạp đến đâu, nếu liên tục đi về bên phải thì cũng có thể ra ngoài.

Cuối cùng La Chinh tốn gần bốn tháng, thất bại vô số lần, rốt cuộc cũng vượt qua được mê cung.

Giống như lời A Phúc, mê cung này đã khắc sâu vào trong đầu La Chinh. Chẳng qua hắn không nghĩ ra, rốt cuộc nhớ kỹ tuyến đường của mê cung này có ích lợi gì...

Sau khi lấy được lệnh chữ Khôn, La Chinh còn chưa mở tháp tu luyện mà Cực Ác lão nhân và quái miệng rộng đã gào lên, giục La Chinh mở kết giới!