Kết giới này mở ra, đã không còn có cái gì có thể ngăn cản bọn họ nữa. Cho dù là rừng Lang Tuyền có mối nguy bốn phía, nhưng chỉ cần chính bọn họ không tìm chết thì cũng không phải là quá nguy hiểm đối với bọn họ!
“Còn có chuyện gì?” Cực Ác lão nhân cười hỏi.
“Hai vị nên nhớ đã từng đồng ý với La mỗ là sẽ giúp ta hoàn thành một chuyện.” La Chinh nói.
Lúc ấy ép bọn họ phát lời thề tâm ma là vì chống lại thần trong vũ trụ Đại Diễn. Thực lực của hai người này mạnh hơn Chiến Bắc Hải, nhưng lại yếu hơn cô gái mặc áo lam kia, nên cuối cùng cũng không xuất chiến.
“Dĩ nhiên là nhớ.” Cực Ác lão nhân cười ha ha: “Sau này, nếu có thể vô tình gặp được trong Thần Vực, tên nhóc La Chinh ngươi có cần gì, Cực Ác lão nhân ta sẽ đích thân ra tay giúp đỡ!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Quái miệng rộng cũng gật đầu liên tục.
Nhưng trong lòng hai người lại không nghĩ như vậy. Thần Vực rộng lớn như thế, lần này bọn họ thoát khỏi Tiên Phủ, có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cơ hội gặp lại La Chinh nữa…
La Chinh nhún vai một cái cười nói: “Nếu hai vị thấu tình đạt lý như vậy, ta xem như là yên tâm.”
Sau đó, hai người này bèn không hề chần chừ chút nào, sải rộng bước chân, chạy thẳng tới cổng Tiên Phủ…
Thấy cảnh này, La Chinh trợn to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, sững sờ hỏi: “Bọn họ… không thể phi hành trên không trung sao?”
Dường như A Phúc đã sớm dự đoán được La Chinh sẽ hỏi vậy, ông chỉ khẽ mỉm cười: “Dĩ nhiên là không thể, không tin, ngươi thử xem?”
Trong vũ trụ, phi hành trên không trung là một việc khá dễ dàng.
Ở Hạ Giới, sau khi tu luyện đến Chiếu Thần Cảnh, chỉ cần khởi động chân nguyên, để bản thân hòa vào trong gió là có thể bay được lên trời. Tu luyện đến trình độ càng cao thì càng kinh khủng hơn. Có thể xuyên qua không gian, dịch chuyển tức thời, chỉ cần một bước là có thể vượt qua chặng đường hàng nghìn vạn dặm…
Nhưng trong Thần Vực lại không phải đơn giản như vậy.
Nghe A Phúc nói vậy, La Chinh bèn ngưng tụ ra khí hỗn độn, muốn bay lên không trung…
Nhưng trong nháy mắt hắn vừa mới ngưng tụ được quy tắc hệ Phong, lực quy tắc kia đã tán loạn ngay lập tức, giống như có một sức mạnh vô hình giam cầm hắn tại chỗ.
Ban đầu, La Chinh cho rằng bản thân sẽ bay lên theo gió, nhưng hiện tại thân hình của hắn vẫn lù lù bất động!
“Ơ?”
Trong mắt La Chinh lóe lên kinh ngạc, lại vung tay lên lần nữa, muốn xuyên qua không gian!
Nhưng lần này cũng giống với lần trước, cho dù là quy tắc hệ Phong hay là quy tắc không gian thì đều lóe lên rồi bị dập tắt ngay lập tức. Dường như, trong bóng tối có một sức mạnh luôn dập tắt lực quy tắc của La Chinh!
“Vô ích thôi.” A Phúc thản nhiên nói: “Không gian trong Thần Vực có sự khác biệt rất lớn với không gian mà ngươi biết. Thật ra, vũ trụ chỗ sinh linh thứ cấp các ngươi, chỉ là không gian do thánh nhân hư cấu ra mà thôi, có rất nhiều điều không chân thật. Giống như khi ở trong giấc mơ, thường thì không có gì là mọi người không thể làm được, mà Thần Vực mới là thế giới chân thật!”
Khi các thánh nhân xây dựng vũ trụ, đương nhiên nó sẽ chứa đầy những tưởng tượng tốt đẹp, không áp đặt bất kỳ ràng buộc nào với tất cả quy tắc.
Vũ trụ mà sinh linh thứ cấp dựa vào để sinh sống giống như biển cả. Các sinh linh trong biển kia có thể tự do bơi lội. Ngay cả cá nhỏ vừa mới sinh ra cũng có thể nổi trên không trung. Mà hiện tại, La Chinh giống như là sinh linh lần đầu tiên đi lên lục địa. Khi hắn nhảy lên một lần nữa, lại phát hiện bản thân không thể nổi lên như lúc trong biển cả…
La Chinh vẫn rất không phục, đồng thời cũng nghi hoặc khó hiểu: “Nhưng quy tắc mà ta tu luyện là quy tắc được truyền thừa từ thánh nhân, vì sao lại mất hiệu lực ở nơi này?”
Trong vũ trụ Đại Diễn, cho dù là Thiên Tôn hay là Giới Chủ thì đều có sự lĩnh ngộ vô cùng sâu sắc với quy tắc.
Những lĩnh ngộ này đến từ chính chủ nhân của Đại Diễn, cũng chính là lĩnh ngộ của La Tiêu với quy tắc. Nếu La Tiêu có thể thi triển lực quy tắc trong Thần Vực, vậy dựa vào cái gì mà sinh linh thứ cấp đạt được truyền thừa của ông lại không thể?
“Không phải là mất hiệu lực.” A Phúc thản nhiên nói: “Nếu như không tin, ngươi có thể ngưng tụ ra một ngọn lửa thử xem.”
Dựa theo lời nhắc của A Phúc, La Chinh bèn đưa tay bắn ra. Từ đầu ngón tay của hắn liền có một quả cầu lửa lăn ra, không ngừng lăn về phía trước, sau khi lăn qua hơn mười trượng liền nổ ầm một cái…
“Ầm.”
Sau khi bùng lên, ngọn lửa rừng rực kia hắt lên mặt La Chinh khiến mặt hắn đỏ bừng bằng. La Chinh nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia lẩm bẩm: “Nói cách khác, quy tắc bị áp chế là quy tắc hệ Phong và quy tắc không gian?”
Bình thường, võ giả sử dụng quy tắc hệ Phong để độn không, và quy tắc không gian để xuyên qua không gian. Hai lực quy tắc này không có gì nổi bật khi dùng để ngăn địch, nhưng lại không thể thiếu được đối với các võ giả.
“Còn có quy tắc thời gian. Ba quy tắc này đều bị áp chế khi ở Thần Vực. Đây là những quy tắc bị hạn chế trên bảng đá.” A Phúc nhắc nhở.
“Các thánh nhân cũng không thể phi hành trên không ư?” La Chinh lại hỏi.
A Phúc nhún vai: “Không hẳn vậy. Trên thực tế, khi tu luyện đến thần cấp cao, có thể chống lại lực áp chế này, thì có thể phi hành. Cực Ác lão nhân kia và quái miệng rộng đều là đứng đầu trong thần cấp trung, nhưng vẫn chưa thể chống lại được lực áp chế này, nên tất nhiên chỉ có thể chạy trên mặt đất…”
“Hiểu rồi.” La Chinh gật đầu.
Hắn vừa dứt lời, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng gào chói tai truyền đến từ ngoài Tiên Phủ.
“Thùng thùng thùng…”
Cùng với một đợt tiếng gào kia, mặt đất dưới chân La Chinh bắt đầu rung chuyển!
Mọi thứ trong rừng Lang Tuyền này đều to lớn một cách không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa, trời đất trong Thần Vực vô cùng vững chắc, thứ có thể gây ra thứ động tĩnh như vậy chắc chắn là một sự tồn tại rất lớn mạnh.
Chẳng mấy chốc, ánh mắt của La Chinh xuyên qua mái hiên cao của Tiên Phủ, thấy được một con vượn lớn màu trắng!
Con vượn lớn màu trắng này cao khoảng hai trăm trượng. Nó đang đứng ở bên ngoài bờ tường của Tiên Phủ, hai cánh tay dài nhỏ mà có lực rủ trên mặt đất. Nó dùng cặp mắt vàng óng kia quan sát La Chinh, khẽ mở cái miệng lớn như bồn máu ra, kêu lên “Grào, grào”.
Trong nháy mắt khi bị con vượn lớn này nhìn chằm chằm, cả người La Chinh giống như phải gánh vác sức nặng hàng tỉ cân vậy, thậm chí đến cả nhúc nhích cũng hết sức khó khăn!
“Cẩn thận, mỗi một sinh vật hung dữ trong rừng Lang Tuyền đều khá mạnh, thần bình thường cũng không phải là đối thủ của nó. Con vượn trắng này… đang kêu gọi đồng loại của nó. Bất cứ lúc nào, nó cũng có thể tấn công.” A Phúc cẩn thận nói khẽ với La Chinh: “Ngươi tạm thời thả Đại Hắc ra đi…”
Phạm vi bao phủ của “kết giới Không Phao” trên Tiên Phủ khá lớn. Con vượn lớn màu trắng này đã vọt tới rìa Tiên Phủ, lúc này có mở lại kết giới thì cũng không còn tác dụng gì nữa.
Khi La Chinh bước vào Tiên Phủ lần đầu tiên, hắn đã từng gặp phải một con hổ trắng to lớn ở rìa kết giới. May mắn là “kết giới Không Phao” này có thể ngăn cách không gian của Thần Vực thành hai thế giới. Nếu không thì với thực lực của La Chinh lúc đó, chắc chỉ cần bị con hổ trắng kia trừng một cái thôi cũng đủ để chết hơn nghìn lần…
Cho dù bây giờ, khi đối mặt với con vượn lớn màu trắng kia, La Chinh vẫn cảm thấy áp lực cực lớn!
Trên mặt La Chinh rất bình tĩnh, nhưng trong đầu đã có một ý nghĩ. Bây giờ, La Chinh đã hoàn toàn nắm giữ Tiên Phủ, chỉ cần một ý nghĩ của hắn là có thể ảnh hưởng đến cả tòa Tiên Phủ!
“Loảng xoảng…”
Ở sân sau của Tiên Phủ, dây Tiên Tinh trói buộc Đại Hắc trong ổ chó kia đã lặng lẽ thả ra.
Con chó ngao to như sư tử kia đi thẳng ra khỏi ổ chó, rồi biến thành một luồng sáng màu đen, nhanh chóng lao lên trên vách tường của Tiên Phủ, di chuyển trên nóc Tiên Phủ với tốc độ cực nhanh!
“Grào!”
Chắc là đã nhận ra sự xuất hiện của con chó ngao kinh hồn kia, con vượn lớn màu trắng vốn đang đối mặt với La Chinh đột nhiên bèn vung hai tay lên, đôi tay dài đến mấy trăm trượng kia thò vào trong Tiên Phủ, chộp về phía La Chinh!
“Lui lại.” A Phúc nói.
Mặc dù La Chinh cảm nhận được áp lực cực lớn, nhưng khi thấy bàn tay lông lá khổng lồ kia chộp đến thì tất nhiên là hiểu nên lùi lại thì tốt hơn!
Không thể phi hành trên không trung, La Chinh chỉ có thể nhảy về phía sau. Cả người hắn đột nhiên bắn lên, vẽ ra một đường cong trên không trung, sắp sửa muốn rơi vào trong cái ao giữa Tiên Phủ…
Nhưng phản ứng của con vượn lớn màu trắng lại vượt xa sức tưởng tượng của La Chinh. Trong nháy mắt La Chinh nhảy lên, cặp tay khổng lồ kia đã thay đổi phương hướng, đột nhiên tóm lấy hắn giữa không trung, cuối cùng bắt được La Chinh vào trong tay. Ngay sau đó, hắn bị con vượn lớn màu trắng kéo ra khỏi Tiên Phủ!
Rừng Lang Tuyền này là cấm địa đối với các thần. Trong đó không chỉ tồn tại con vượn lớn màu trắng này, mà còn có một số sinh vật hung ác mạnh đến khó có thể tưởng tượng. Nếu như La Chinh thật sự bị bắt vào trong rừng Lang Tuyền, thì với thực lực hiện tại của hắn chắc chắn khó có thể tự bảo vệ mình.
Nhưng tay của con vượn trắng này còn chưa rút về, một bóng đen đã đột nhiên nhảy lên từ nóc nhà của phường luyện khí. Con chó ngao kinh hồn kia liên tiếp phát ra tiếng gầm gừ trên không!
“Gâu gâu gâu gâu!”
Sức mạnh ẩn chứa trong tiếng gầm gừ này có thể khiến rất nhiều sinh linh nảy sinh nỗi sợ hãi, con vượn trắng này cũng không ngoại lệ. Bàn tay khổng lồ của con vượn trắng đang nắm lấy La Chinh kia vô thức run lên một cái.
Lợi dụng khe hở này, chó ngao bèn cắn một phát lên cánh tay của con vượn lớn!