Bộ bước chân này vừa bày ra, ánh mắt của Tiểu Ô, Tiểu Văn và một số đứa nhỏ khác lập tức sáng lấp lánh.
Nhìn vào bộ kiếm pháp Phi Ưng Tiểu Ô sử dụng trước đây, cũng khiến La Chinh hiểu được chỗ kỳ lạ trong Thần Vực. Các đệ tử thế gia phụ thuộc vào thần thì tu luyện công pháp cực kỳ tuyệt diệu. Đó có thể là truyền thừa từ sự lĩnh ngộ của các thánh nhân, rồi truyền thừa thần đạo trên bia đạo!
Nhưng thần dân bình thường lại cách bọn họ vô cùng xa xôi, vì vậy sự chênh lệch trong đó cũng lớn một cách đáng sợ.
Cho dù những con dân này trưởng thành, trời sinh có sức mạnh to lớn, cũng có được ngộ tính mạnh hơn võ giả Thần Vực, nhưng ngay cả một ít võ học căn bản trong vũ trụ cũng rất khó được tiếp xúc đến! La Chinh không hiểu, tại sao lại hình thành tình trạng như thế này.
Là do sơn thôn nhỏ này thật sự quá xa xôi, hay đây là do tình trạng này đã hình thành vô số năm qua ở Thần Vực. Vấn đề này về sau hắn chỉ có thể tự mình đi tìm hiểu.
Chẳng qua, tuy những người dân chưa từng có được điển tịch võ học lợi hại gì, nhưng thể chất cơ thể vẫn ở đó, sức quan sát cũng rất tốt. Khi bọn họ nhìn thấy bước chân La Chinh sử dụng, ánh mắt cả lập tức tỏa sáng!
“Vèo vèo vèo vèo...”
Sau khi phi thăng lên Thượng Giới, chiêu thức chiến đấu dần trở nên không còn quan trọng nữa. Có rất nhiều công pháp La Chinh chỉ có thể vứt bỏ.
Nhưng trong Thần Vực không có nhiều ràng buộc như vậy. La Chinh hiểu được, đối đầu với những vị thần đó, những thủ đoạn bình thường đều có thể phát huy ra tác dụng đảo ngược tình thế!
Vừa luyện xong bộ bước chân này, La Chinh bèn thu kiếm gỗ lại, thản nhiên nói: “Bộ bước chân này chính là bộ bước cơ bản nhất trên con đường kiếm đạo. Nhưng nếu có thể thấu hiểu nó, có thể xây dựng nền tảng vững chắc, các ngươi hãy cố gắng cảm nhận...”
La Chinh vừa nói xong, ánh mắt Tiểu Ô và bọn nhỏ đang sáng lấp lánh, lúc này lại bắt đầu mờ mịt...
Bọn họ tiếp xúc với võ đạo quá ít, tuy biết bước chân này thâm thúy, nhưng trong một lúc sao có thể hiểu được những ảo diệu thật sự trong đó?
Thấy nét mặt của bọn họ, La Chinh bĩu môi. Hình như bọn họ còn dốt hơn so với tưởng tượng của hắn. Lúc trước, hắn lĩnh ngộ được bước chân này đơn thuần là vì đi theo tiết tấu của Hoa Thiên Mệnh, xem như học một cái là hiểu. Sự lý giải của những thần dân này hơi kém một chút.
“Ta lại luyện một lần nữa vậy...” La Chinh bất đắc dĩ nói.
“Chờ một chút! Để đệ luyện thử xem!”
Tiểu Văn đứng dậy, cậu be nhận lại kiếm gỗ của mình từ tay La Chinh, thanh kiếm khẽ vung, chân trái giống như đang trượt trên mặt băng, lướt đi từng bước. Một bước này vừa bước ra, cả người lập tức trở nên cực kỳ linh hoạt.
“Vèo, vèo, vèo...”
Động tác của Tiểu Văn chậm hơn La Chinh rất nhiều, sau khi bước ra một bước, bước thứ hai phải mất một lúc mới có thể bước tiếp, có đôi khi còn bước sai.
Nhưng cuối cùng cậu nhóc vẫn bước hết hoàn chỉnh được bộ bước mà La Chinh vừa mới sử dụng!
Đợi đến khi Tiểu Văn thu kiếm lại, La Chinh mới khen ngợi nói: “Rất tốt, tuy chưa đủ linh hoạt, nhưng đệ đã nắm giữ được quy luật của nó. Nếu không thì đã không thể nhớ hết được bộ bước của ta, khả năng lý giải của đệ là cao nhất!”
Nghe La Chinh khen, Tiểu Văn vui vẻ tới nỗi suýt nhảy cẫng lên.
Mà ca ca Tiểu Văn, Tiểu Ô thì lộ vẻ buồn bực!
Trong núi sâu của Trường Không Vực, từng thôn đều bồi dưỡng võ giả của mình. Dù sao, đôi khi trong Thần Sơn cũng có hung vật qua lại. Có lúc sẽ có hung vật phá phách trong vườn rau, thậm chí còn xảy ra tranh chấp với thần dân trong thôn. Lúc đó cần có võ giả ra tay.
Tiểu Ô chính là võ giả mà thôn Mông Sơn trả giá rất nhiều, mới bồi dưỡng ra được. Chỉ tiếc là thiên phú Tiểu Ô rất bình thường, hơn nữa thôn Mông Sơn lại không giàu có hay đông đúc, tài nguyên đưa ra có hạn, cho nên thực lực Tiểu Ô cũng chỉ bình thường mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy tư chất của đệ đệ mình dường như vượt xa chính mình, hắn vừa cảm thấy buồn bực, vừa cảm thấy vui mừng thay đệ đệ. Trong lòng tính toán có nên để Tiểu Văn bái sư hay không...
Mấy ngày sau, La Chinh vẫn luôn dạy bọn họ bộ bước đi kiếm pháp.
Cùng lúc đó, hắn có thể càng hiểu biết hơn một số thông tin về Trường Không Vực. Ở một phương diện khác, nơi đây có thể khiến hắn yên tâm cởi bỏ sợi đen trên đan điền.
Người dân trong thôn Mông Sơn cực kỳ thật thà. Bọn họ biết La Chinh là một vị võ giả chứng thần, mỗi ngày còn dạy bọn nhỏ kiếm pháp thì tất nhiên là lòng đầy biết ơn. Mỗi ngày đều chế biến các đặc sản vùng núi tốt nhất thành món ngon đưa cho La Chinh.
Đồng thời, bọn họ cũng có đủ mọi phỏng đoán về lai lịch của La Chinh.
Các thần dân cũng không ngu. Một vị võ giả chứng thần không rõ lai lịch ở lại trong sơn thôn của bọn họ, hơn nửa là đã gây ra chuyện gì nên mới muốn né tránh kẻ thù. Chẳng qua, thôn Mông Sơn hẻo lánh như vậy, thật sự dù có kẻ thù gì đó thì sợ rằng cũng không tìm được nơi này, nên bọn họ không lo lắng lắm.
Thấm thoát, La Chinh đã ở thôn Mông Sơn hơn nửa tháng, mà sợi đen trong đan điền cũng bị chặt đứt một nửa. Hơn nửa tháng nữa, hẳn là có thể cởi bỏ hoàn toàn những sợi đen đó. Cuối cùng, La Chinh cũng có một hiểu biết kha khá về Trường Không Vực, đợi đến khi chặt đứt hết sợi đen thì hắn sẽ rời khỏi đây.
Thật ra, thiên phú tập võ của những thần dân đó rất mạnh, chỉ là bản lĩnh quá kém, không có một đống sức mạnh thì rất khó phát huy hết. Bây giờ, Tiểu Ô mới miễn cưỡng nắm được bí quyết của bộ bước đi kiếm pháp, dựa vào tu vi Thần Biến Cảnh của mình thì có thể miễn cưỡng sử dụng, nhưng vẫn không đủ linh hoạt.
Còn Tiểu Văn thì có thiên phú cao, thật sự ngoài dự đoán của La Chinh. Cho dù cậu nhóc ấy vẫn chưa mở ra biển chân nguyên, nhưng chỉ mất ba ngày đã thấu hiểu được bộ bước đi kiếm pháp. Tư chất này thật sự không thể dùng bình thường để đánh giá. Cậu nhóc có được thiên phú khá xuất sắc.
Vì để nhằm vào đặc điểm của Tiểu Văn, La Chinh thay đổi một chút kiếm pháp căn bản, tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp truyền cho cậu nhóc...
Thời gian đó, gần như ngày nào Tiểu Văn cũng miệt mài luyện kiếm bất kể ngày đêm. Hôm nay, Tiểu Văn nhìn thấy La Chinh đi ra gác lửng thì bỗng quăng kiếm gỗ, hai đầu gối “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt La Chinh: “Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy!”
Không ngờ cậu bé lại muốn bái La Chinh làm sư phụ!
Nếu ở trong vũ trụ, quả thật La Chinh có tư cạch khai tông lập phái, thậm chí có năng lực xây dựng một thế lực lớn, cũng có thể thu Tiểu Văn làm đồ đệ.
Nhưng trong Thần Vực, La Chinh chẳng qua chỉ là võ giả chứng thần, con đường tương lai còn rất vất vả. Cho dù thu Tiểu Văn làm đồ đệ thì cũng khó chăm sóc, hắn cười nhẹ: “Xin lỗi, bây giờ ta không thể nhận đệ làm đồ đệ.”
Kêu Tiểu Văn bái sư chính là ý của Tiểu Ô. Tiểu Ô biết tư chất của mình không thể vào mắt La Chinh, nhưng nếu như đệ đệ của hắn có thể được một vị võ giả chứng thần nhận làm đồ đệ thì đương nhiên sẽ thuận lợi hơn so với bản thân tự mù quáng tu luyện. Đây là một cơ hội không thể bỏ qua.
Nhưng bọn họ không ngờ La Chinh lại trực tiếp từ chối.
“Tại, tại sao, đệ, đệ rất nghe lời! Sư phụ!” Tiểu Văn ngẩng đầu lên, lắp bắp nói.
Tiểu Ô ở bên cạnh hát đệm: “Đúng vậy, tại sao không thể nhận đệ đệ ta làm đồ đệ?”
Tất nhiên La Chinh không thể giải thích sự thật với bọn họ. Chỉ thản nhiên lắc đầu, lập tức nhìn chằm chằm Tiểu Văn nói: “Tại sao đệ tu luyện võ đạo? Nếu như vì bảo vệ thần dân thôn Mông Sơn thì dựa vào kiếm pháp ta truyền cho đệ, cộng với tư chất của đệ, đã là đủ rồi.”
Tuy La Chinh chưa tiếp xúc võ giả khác ở Trường Không Vực, nhưng với biểu hiện của thần dân thôn Mông Sơn, hắn cũng có thể đoán được một ít. Dựa theo công pháp, trong Thần Vực, ngoài những phương pháp tu luyện đứng đầu và thần đạo thì về những mặt khác lại không mạnh hơn vũ trụ là bao, dù sao mọi truyền thừa trong vũ trụ đều đến từ chính thánh nhân!
Đương nhiên, đây là nhằm vào thần dân bình thường và võ giả. Giống như công pháp mà tỷ muội Hàm gia tu luyện mà La Chinh gặp được trong cấm địa Luyện Thần thì tất nhiên là không tầm thường. Dù sao các nàng cũng có được truyền thừa của thánh nhân.
“Không!” Tiểu Văn phủ nhận lời nói của La Chinh: “Đệ tu luyện võ đạo không chỉ vì bảo vệ thôn Mông Sơn! Đệ, đệ muốn... chứng thần đạo!”
Tiểu Ô bỗng nghe thấy đệ đệ nói câu đó, cũng kinh ngạc cười toe toét. Đến tận bây giờ, Tiểu Ô không ngờ đệ đệ mình lại có ý tưởng này.
Trong Thần Vực, giữa thần dân và thần có một ranh giới rất rõ ràng!
Một khi chứng thần thành công, có nghĩa sẽ có được tuổi thọ mãi mãi, cũng có được khả năng vô hạn.
Mặc dù số lượng thần trong Thần Vực nhiều đến đáng sợ, nhưng không có nghĩ là điều này dễ dàng.
Bởi vì, đa số thần đều phải mất rất nhiều kỷ nguyên thần mới có thể sinh ra, sẽ không bởi vì hao hết tuổi thọ mà chết đi, cho nên mới tạo thành số lượng khổng lồ như ngày nay. Còn võ giả thật sự có thể chứng thần đạo, trở thành thần trong thần dân thì lại ít đến thấy mà thương.