Võ đạo trong Thần Vực trải qua vô số kỷ nguyên phát triển, đã đạt tới giai đoạn bão hòa.
Sau khi một vị thần được sinh ra, có thể đạt tới cấp độ gì, thành tựu gì, về cơ bản đều đã được xác định. Tất cả các cấp bậc cơ bản đã được cố định…
Trong một thôn núi nhỏ như thôn Mông Sơn này, cơ hội để có thể đào tạo ra một cường giả gần bằng không!
Mặc dù trại chủ của trại Nhật Nguyệt này rất tức giận, nhưng con mắt nhìn người của gã lại rất sắc bén. Gần như liếc mắt một cái là gã đã nhìn ra chỗ không tầm thường của La Chinh, trong lòng đã âm thầm dấy lên cảnh giác. Cho nên gã mở miệng hỏi sư phụ của La Chinh trước, chính là muốn hỏi thăm lai lịch của La Chinh.
“Sư phụ của ta?”
La Chinh liếc người này một cái, ngay sau đó thản nhiên nói: “Ngươi không đủ tư cách để biết.”
Những thuộc hạ kia vốn đã bị trại chủ trách mắng một hồi, nghe thấy La Chinh nói như vậy thì lại bắt đầu ồn ào tức giận mắng chửi…
Nhưng những thuộc hạ kia vừa mới mở miệng nói chuyện, La Chinh đã nhanh chóng bắn hòn đá nhỏ mà hắn giấu trong ngón tay ra. Cùng với từng tiếng xé gió sắc bén, những võ giả mở miệng mắng chửi người kia lại bị đá của La Chinh đánh vỡ xương hàm dưới một lần nữa, đau đớn lăn lộn đầy đất.
Trại chủ trại Nhật Nguyệt đứng yên không hề nhúc nhích, cho dù La Chinh chưa ra tay, gã cũng hiểu bản thân không phải là đối thủ của người này. Nếu đối phương không chịu nói ra lai lịch của mình thì gã chỉ có thể đổi cách nói chuyện: “Anh bạn này, thật không dám giấu giếm, trại Nhật Nguyệt chúng ta cũng là làm việc cho người khác! Người kia tuyệt đối không phải là sự tồn tại mà ngươi có thể trêu vào. Vì một thôn Mông Sơn mà đắc tội với người kia, tuyệt đối không phải là sự lựa chọn sáng suốt!”
Nghe vậy, La Chinh lộ vẻ trầm ngâm.
Trại chủ trại Nhật Nguyệt này cũng coi như là biết nhìn người, không giống một số kẻ ngu ngốc tự phụ, vừa bắt đầu đã tìm gây sự với hắn, muốn đánh muốn giết.
Gã đã nói là mình làm việc cho người khác, hơn nữa bản thân tuyệt đối không chọc nổi người kia, như vậy chỉ sợ tu vi của người kia chính là cường giả thần.
Sự chênh lệch giữa Giới Chủ Cảnh và Thần Cảnh vẫn còn quá lớn, chênh lệch giữa cảnh giới này giống như trên trời dưới đất. Với thực lực hiện tại của La Chinh, cho dù là đối mặt với thần cấp thấp cũng không có chút phần thắng nào.
Huống hồ, hiện tại đan điền của hắn còn bị những sợi tơ màu đen kia trói lại, càng không thể là đối thủ của một vị thần.
Trại chủ trại Nhật Nguyệt để ý đến sắc mặt của La Chinh, trong lòng lập tức cười thầm. Người này đã do dự, gã lại nói đệm thêm một chút, sau đó bảo người này biết khó mà lui là được!
Trại chủ trại Nhật Nguyệt này thật sự là làm việc cho người khác, hơn nữa lai lịch của người kia quả thật khá lớn. Ít nhất, người đó từng là một trong những bá chủ của Trường Không Vực!
Ba mươi sáu đảo, bảy mươi hai trại ở phía bắc của Trường Không Vực đã từng là địa bàn của người này, còn có bảy vị thần cấp thấp đi theo hắn.
Đáng tiếc, rất lâu trước đây, người này bỗng nhiên mất tích, suốt mấy chục kỷ nguyên thần vẫn không có tin tức. Ba mươi sáu đảo và bảy mươi hai trại hắn từng điều hành đều đã sụp đổ, nhanh chóng tan hoang.
Hiện tại chỉ còn lại ba cái trại mà thôi, mà trại Nhật Nguyệt chính là một trong số đó!
Nhưng bây giờ trại Nhật Nguyệt cũng đã suy yếu, chẳng ra cái gì cả. Vinh quang và truyền thuyết của năm xưa đã sớm bị quên sạch. Ngay cả một cái thôn Mông Sơn nho nhỏ cũng không sợ trại Nhật Nguyệt…
Nếu như là trước kia, đừng nói là một cái thôn nhỏ hẻo lánh, cho dù là thần thành trong Trường Không Vực cũng không dám xem thường bảy mươi hai trại và ba mươi sáu đảo!
Nhưng hiện tại, trại chủ trại Nhật Nguyệt lại thấy được một cơ hội rất lớn.
Bởi vì người kia đã trở lại.
Một khi người kia khôi phục, chắc chắn sẽ lấy lại quang vinh của năm xưa. Đối với trại chủ trại Nhật Nguyệt, đây chính là một cơ hội vô cùng lớn.
Nếu không phải bởi vì trại Nhật Nguyệt này của gã từng là một trong bảy mươi hai trại, gã căn bản không đủ tư cách, cũng không có cơ hội để nói một câu với người kia. Chính bởi vì người kia nhớ tình bạn cũ, nên mới cho trại chủ trại Nhật Nguyệt gã cơ hội này.
Mặc dù trại chủ trại Nhật Nguyệt là võ giả chứng nhận, đây cũng chỉ là một cách nói mà võ giả Giới Chủ Cảnh dát vàng lên mặt mình mà thôi. Từ xưa đến nay, thần dân có thể tu thành Giới Chủ Cảnh quá nhiều, nhưng võ giả có thể được chứng thần đạo lại rất ít.
Nếu như bản thân thật sự được người kia coi trọng, sau này muốn chứng thần đạo cũng không phải là việc khó!
Trong mắt trại chủ trại Nhật Nguyệt, đúng là La Chinh không tầm thường thật đấy, cũng rất có khả năng được sinh ra trong thế lực lớn nào đó, thậm chí còn có khả năng đến từ nhà quyền thế nào đó trên đảo nổi, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của người kia.
Trại chủ trại Nhật Nguyệt không muốn để người kia xem thường. Người đó chỉ giao cho mình một chút nhiệm vụ như vậy mà cũng không thể làm được thì sau này làm sao được người kia coi trọng đây?
“Huống hồ… chúng ta chỉ thu hồi địa bàn mà chúng ta nên có mà thôi.” Trại chủ trại Nhật Nguyệt lại bổ sung.
“Thôn Mông Sơn chúng ta là địa bàn của các ngươi?”
“Nói hươu nói vượn!”
“Người dân thôn Mông Sơn chúng ta đời đời đều cắm rễ ở đất này, thật là không biết xấu hổ!”
Các thôn dân của thôn Mông Sơn ẩn núp trong phòng ốc lầu các trong thôn, lặng lẽ nhìn lén tình hình ngoài thôn. Bây giờ nghe trại chủ trại Nhật Nguyệt nói vậy, những thần dân này đều không nhịn được, dẫu sao bọn họ mới là dân gốc của thôn Mông Sơn.
Không ngờ trại chủ trại Nhật Nguyệt nghe thế cũng mỉm cười, không chút hoang mang nói: “Mấy đời, được bao nhiêu năm? Theo ta được biết, người dân thôn Mông Sơn các người mới chỉ di chuyển đến nơi này chưa đến một kỷ nguyên thần mà thôi. Mà bảy kỷ nguyên thần trước, nơi này thật sự là địa bàn của chúng ta, hoặc nên nói là địa bàn của người kia!”
Tuổi thọ của thần dân cũng không ngắn, nhưng một kỷ nguyên thần đã khá dài, chứ đừng nói đến bảy kỷ nguyên thần…
“Bảy kỷ nguyên thần? Sao ngươi không nói một trăm kỷ nguyên thần luôn đi?”
“Chuyện này hoàn toàn không có chút cơ sở nào, chỉ là lời nói một bên của ngươi!”
“Ta cũng có thể nói một trăm kỷ nguyên thần trước, tổ tiên của thôn Mông Sơn chúng ta đã từng xây dựng thôn ở nơi này rồi! Ha ha…”
Các thôn dân của thôn Mông Sơn lại phản bác.
Nhưng trại chủ trại Nhật Nguyệt lại cười lạnh: “Về truyền thuyết của ba mươi sáu đảo và bảy mươi hai trại, các ngươi không thể nào chưa nghe nói đến đúng không? Ta chỉ nói với các vị, người kia đã trở lại, tin hay không tùy các ngươi!”
Khi người kia vừa mới xuất hiện ở trại Nhật Nguyệt, vị trại chủ này cũng không tin. Đối với trại chủ trại Nhật Nguyệt, đó đã là truyền thuyết xa xưa lắm rồi.
Chẳng qua, truyền thuyết có thể là giả, nhưng thực lực lại không thể làm giả, người kia có thực lực của thần cấp trung.
.
Nghe trại chủ trại Nhật Nguyệt nói vậy, trong thôn Mông Sơn liền yên tĩnh xuống, đồng thời còn truyền đến một loạt tiếng xì xào bàn tán. Những âm thanh này lại bị La Chinh thu hết vào trong tai.
“Ba mươi sáu đảo, bảy mươi hai trại, ta nhớ quả thật trong Trường Không Vực có truyền thuyết này. Đúng là thôn Mông Sơn chúng ta có thuộc về một trong số những khu vực đó thật.”
“Hừ, chỉ là câu chuyện được ai đó bịa ra mà thôi, mấy kỷ nguyên thần trước? Thứ được lưu truyền lại từ niên đại lâu đời như vậy cũng có thể tin ư?”
“Đúng vậy, người đó rõ ràng chính là Cực Ác lão nhân nổi tiếng xấu xa. Nhưng người ta nói rằng ông ta đã chết từ lâu rồi, những trại và đảo kia cũng đã sụp đổ hết.”
“…”
Những tiếng thảo luận kia tuy nhỏ, nhưng lại truyền vào lỗ tai La Chinh không sót một chữ. Khi hắn nghe thấy mấy chữ “Cực Ác lão nhân” thì khẽ mày nhíu một cái, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mà khó có thể dùng lời để diễn tả được. Hắn nhìn chằm chằm trại chủ trại Nhật Nguyệt kia hỏi: “Người kia mà ngươi nói, thật sự chính là Cực Ác lão nhân?”
Chuyện Cực Ác lão nhân trở về, còn chưa tiện lan truyền ra bên ngoài. Ít nhất phải giúp Cực Ác lão nhân lấy lại mọi thứ năm đó ông ta chôn ở dưới thôn Mông Sơn rồi thì mới có thể để người đời được biết.
Nếu bây giờ hắn đã đoán ra, trại chủ trại Nhật Nguyệt bèn cười khà khà, dùng vẻ mặt “ngươi biết sợ chưa” nhìn La Chinh. Nếu như La Chinh có thể biết biết khó mà lui thì chính là kết quả tốt nhất, gã lại nói: “Bây giờ Cực Ác lão nhân đã là thần cấp trung, nếu ông ta tự mình ra tay, ngươi sẽ không có chút cơ hội để phản kháng, chắc chắn sẽ phải chết. Kể cả những thôn dân kia cũng chịu sẽ tai bay vạ gió, thà ngươi khuyên nhủ bọn họ mau rời đi cùng ngươi còn hơn!”