Bách Luyện Thành Thần

Chương 1754





“Ta không cần phải lừa ngươi, trên thực tế ta chỉ cần dùng một suy nghĩ là có thể xóa sổ ngươi rồi.” La Chinh tiếp tục nói với Tà Thần.

Nghe La Chinh nói vậy, trái tim Tà Thần bỗng run lên.

Vợ hắn đã sớm suy đoán, có lẽ thần Sáng Thế có năng lực xóa sổ bất kỳ sinh linh nào ở thế giới trong cơ thể. Hắn hoàn toàn không thể chống lại thần Sáng Thế bằng sức mạnh của mình...

Tính cách của Tà Thần cực kỳ cố chấp, một lòng muốn giết thần Sáng Thế nên mới đi tới bước này.

Bây giờ xem ra, trong mắt thần Sáng Thế, quả thực tất cả bố trí và mưu lược của hắn đều ấu trĩ đến nực cười. La Chinh thừa khả năng trực tiếp xóa sổ hắn, nhưng vì sao vẫn cho hắn cơ hội?

“Vì sao ngươi lại muốn cho ta cơ hội này?” Tà Thần hỏi một cách dè dặt, cách xử lý của La Chinh hoàn toàn khác với suy nghĩ của Tà Thần. Hắn cho rằng một khi mình thất bại thì ắt sẽ chết không có chỗ chôn. Hắn không hiểu, tại sao La Chinh chẳng những muốn bỏ qua cho hắn, mà thậm chí còn muốn giúp hắn?

Ngờ đâu La Chinh chỉ cười nhạt: “Cứ làm theo lời ta nói đi, ngươi còn chưa có tư cách thu thập lực tín ngưỡng. Ta cho ngươi một cơ hội, nhưng chuyện này không liên quan gì đến ngươi.”

Vừa dứt lời, hóa thân trong cơ thể của La Chinh đã lặng lẽ tan đi...

Người phụ nữ kia cũng có thể cử động thoải mái trở lại, nàng vội vàng chạy tới, kêu to: “Phu quân, chàng không sao chứ?”

Tà Thần vẫn bị ghim trong núi lớn, rơi vào trầm tư.

“Phu quân, vì sao hắn cho chàng một cơ hội nhưng lại nói là không liên quan gì đến chàng?” Người phụ nữ không hiểu câu nói mà La Chinh để lại.

Tà Thần ngơ ngẩn, miệng thì thào lặp lại câu nói kia của La Chinh...

“Không liên quan đến ta... Không liên quan đến ta...”

Không lâu sau, Tà Thần nheo hai mắt lại, nở một nụ cười khổ rồi nói với vợ mình: “Nếu ta bỏ qua cho một con kiến, chẳng lẽ là vì bản thân con kiến này sao?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Trong mắt hắn, ta chính là một con kiến.” Tà Thần nói một cách bất đắc dĩ.

Người phụ nữ chớp mắt, lúc này mới chợt hiểu ra, ngay sau đó nàng an ủi: “Hắn... là sinh mệnh có cấp bậc mà chúng ta không thể hiểu nổi. Hắn cho rằng chúng ta là con kiến cũng bình thường thôi.”

Ngờ đâu Tà Thần lại cười lạnh, ngọn lửa trong mắt bùng cháy điên cuồng: “Ta muốn chứng minh với hắn, cho dù là một con kiến, ta cũng sẽ là một con kiến vô cùng đặc biệt!”

Trên thực tế, trong mắt La Chinh, Tà Thần chính là một con kiến vô cùng đặc biệt.

Khi dân số của thế giới trong cơ thể càng lúc càng nhiều, bao giờ cũng sẽ sinh ra một số kẻ khác loài. Với năng lực “biết hết”, La Chinh biết Tà Thần đã hoàn toàn hiểu được bia quy tắc do hắn hóa ra. Không dừng lại ở đó, hắn còn tiến vào đại lục băng nguyên, lĩnh ngộ một phần thần thông của Băng Phách Ma Diễm. Ngoài ra, trình độ phù văn của hắn cũng đạt đến mức đỉnh cao!

La Chinh không hề truyền thuật thần văn vào thế giới trong cơ thể, nhưng Tà Thần lại có thể dùng phù văn nguyên thủy để điều khiển sức mạnh của chín ngôi sao thông qua lĩnh hội của chính mình. Thiên phú và khả năng học hỏi cao đến nhường này, đừng nói là ở vũ trụ, cho dù là trong Thần Vực cũng xem như là tương đối xuất sắc.

Gặp được nhân vật như vậy, đương nhiên La Chinh sẽ nổi lên lòng tiếc người tài. Vậy nên, hắn chỉ để yêu cầu Tà Thần giải tán hết vật tổ tín ngưỡng, loại bỏ tín ngưỡng Tà Thần để tránh ảnh hưởng tới việc sau này La Chinh dùng thần cách lấy lực tín ngưỡng ra.

Một khi đã đặt ra mục tiêu nào đó, chắc chắn Tà Thần này sẽ dốc hết sức hoàn thành, hơn nữa khả năng suy đoán lòng người của hắn cũng tương đối lợi hại.

Hắn hiểu La Chinh không thích hắn thu thập lực tín ngưỡng nên bèn giải tán giáo phái bí mật của mình và giải tán thánh địa Tà Thần trước tiên. Đồng thời, hắn bắt đầu sắp đặt vật tổ tín ngưỡng trên các đại lục một lần nữa dựa vào các thuộc hạ nòng cốt trong thánh địa.

Chỉ có điều, vật tổ tín ngưỡng này không thuộc về Tà Thần, mà là vật tổ tín ngưỡng của La Chinh. Đồng thời, hắn tung ra đủ các truyền thuyết về thần Sáng Thế.

Quá trình này được tiến hành một cách vô cùng thuận lợi, dẫu sao truyền thuyết về “thần Sáng Thế”, “Thác Thế Tôn Giả”... đã bắt đầu lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ của thế giới này. Trên thực tế, khi mới bắt đầu thu thập lực tín ngưỡng, Tà Thần đã gặp phải sự chống cự khá lớn. Dù sao, trên thế giới này vẫn luôn lưu truyền đủ mọi truyền thuyết về La Chinh, người đời vẫn luôn sùng bái La Chinh như thần Sáng Thế.

Trước đây, để thu thập lực tín ngưỡng, Tà Thần cần phải xóa sổ hết truyền thuyết về La Chinh, có một dạo còn giết chóc hàng loạt, giết hết tầm một phần ba loài người... Trong giai đoạn hiện nay, La Chinh tạm thời không cần những lực tín ngưỡng này. Nhưng sau này, khi thần cách ngưng tụ, việc chuyển hóa lực tín ngưỡng thành “thế” lại hết sức mấu chốt...



Sau khi ra khỏi thế giới trong cơ thể, vết thương do chuột Thạch Lẫm khoan ra đã gần như bình phục hoàn toàn.

Vừa mới đứng dậy, hắn liền nghe Cực Ác lão nhân thở dài một cái, nói với vẻ cực kỳ tiếc hận: “Mặc dù không biết độc của ngươi kinh khủng thế nào, nhưng hạ độc chết con chuột Thạch Lẫm này thì thật sự đáng tiếc.”

La Chinh trợn mắt, phản bác: “Có cái gì đáng tiếc, nếu không giết con chuột này bằng thuốc độc, bây giờ ta đã mất mạng rồi. Huống hồ, thân thể của ngươi cũng bị chuột Thạch Lẫm phá hủy, đáng lẽ ngươi phải ghét cay ghét đắng con vật này mới đúng chứ?”

Ai dè Cực Ác lão nhân lại nói: “Đó là do ngươi không biết con chuột Thạch Lẫm này quý báu thế nào. Trước kia có một vị thần được phong thánh, chính là dựa vào công lao của con chuột Thạch Lẫm này đó! Bảy kỷ nguyên thần trước, có thể nói là ta đã đánh cuộc toàn bộ gia sản để giành lấy con chuột Thạch Lẫm này. Ta vốn cho rằng mình cược thắng, không ngờ chuột Thạch Lẫm lại nở ra trước thời hạn, làm ta bỏ lỡ cơ hội ký kết khế ước với nó...”

Ký ức của chân linh độc nhất sẽ không đứt đoạn.

Năm đó, con chuột Thạch Lẫm này giúp một vị thánh thân viễn cổ được phong thánh. Về sau, thánh nhân viễn cổ đó ngã xuống, đương nhiên chuột Thạch Lẫm cũng chết luôn!

Nhưng chuột Thạch Lẫm sẽ không thực sự chết đi. Sau khi “chuyển thế”, nó lại biến thành một khối đá kỳ lạ hình chuột. Khi sống lại, nó ký kết khế ước với một vị võ giả Thần Vực khác. Mặc dù vị võ giả Thần Vực kia không được phong thánh, nhưng về sau cũng được phong thần thành công, đồng thời tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn...

Có thể nói, một khi ký kết khế ước linh hồn với chuột Thạch Lẫm thì tương đương với lấy được chìa khóa của một kho tàng báu vật khổng lồ!

“Đúng là hơi đáng tiếc!” La Chinh nhún vai một cái, chuẩn bị rời khỏi nơi đây, Cực Ác lão nhân lại nói thêm: “Ta nói với ngươi cả buổi trời về chỗ quý giá của chuột Thạch Lẫm... Ngươi lại tính vứt nó ở đây à?”

“Không phải là con chuột này đã chết rồi sao, còn có tác dụng gì nữa...” La Chinh hỏi với vẻ khó hiểu.

Theo như lời của Cực Ác lão nhân, chỗ thần kỳ của chuột Thạch Lẫm không hề nằm ở thần thông của bản thân nó, mà ở khả năng kế thừa ký ức của chân linh độc nhất.

Chuột Thạch Lẫm chết rồi còn có ích lợi gì chứ?

“Ngươi hiểu quá ít về Thần Vực.” Cực Ác lão nhân không biết làm sao: “Cho dù chỉ còn lại thi thể, chuột Thạch Lẫm vẫn sẽ dẫn tới sự cướp giật của vô số vị thần, ngay cả nhà quyền thế ở đảo nổi cũng sẽ không bỏ qua!”

“Vì sao?” La Chinh lại hỏi.

“Bởi vì thông qua xác chuột Thạch Lẫm có thể tìm được chỗ nó ‘chuyển thế’ để đào khối đá hình chuột kỳ lạ kia ra trước. Cho dù chỉ mang cái này ra trao đổi thì giá trị của nó cũng vượt quá sức tưởng tượng của ngươi!” Cực Ác lão nhân kiên nhẫn giải thích.

La Chinh bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết giá trị của thi thể chuột Thạch Lẫm không tầm thường. Cho dù sau này không cần ký ức truyền thừa của con chuột này, hắn cũng có thể mang xác chuột Thạch Lẫm ra trao đổi!

Nghĩ tới đây, La Chinh mới tiến lên cất xác chuột đi.