Bách Luyện Thành Thần

Chương 1818





Chương 1818ĐẤU TRƯỜNG CỦA CÁC VỊ THẦN

Nguyệt Anh bà bà không biết lai lịch của La Chinh.

Bà ta không được người khác yêu quý, nhưng lại là người không thể thiếu trong điện Tử Hồn này.

Mặc dù điện Tử Hồn không phân chia vai vế, tất cả các nữ đệ tử đều là tỷ muội với nhau, nhưng vẫn phải có một người đứng ra giữ gìn những quy tắc cơ bản.

Thế nên Hàm Cửu Di mới có thể trao cho Nguyệt Anh bà bà quyền lợi lớn đến vậy. Địa vị của bà ta giống như trưởng lão chấp pháp trong các tông môn khác. Cũng bởi vì đã trải qua cuộc sống như thế nhiều năm nên tính cách của bà ta mới trở nên đa nghi như hiện tại.

Tuy La Chinh được Hàm Cửu Di cho phép tiến vào đảo nổi của Hàm gia, Hàm Mộng cũng đích thân tới vùng đất tổ của Hàm gia một chuyến, nhưng Nguyệt Anh bà bà vẫn cho rằng phải để bà ta tự mình tra xét giúp sư tôn một phen.

“Đối thủ của ngươi?” Nguyệt Anh bà bà cười khẩy, đáp: “Thực sự rất nhiều đó! Ngươi có thể tùy ý tìm kiếm đối thủ của mình trên bảng ngọc bích chúng thần này!”

“Làm thế nào để tìm kiếm đối thủ của mình?” La Chinh lại nhìn qua bảng ngọc bích chúng thần khổng lồ kia. Mặc dù hắn cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng lờ mờ đoán được gì đó.

“Đặt tấm ngọc bài mà ta đưa ngươi lúc trước lên bảng ngọc bích là được.” Nói rồi, Nguyệt Anh bà bà chỉ tay về phía bảng ngọc bích.

La Chinh đi tới chỗ bảng ngọc bích kia theo chỉ dẫn của Nguyệt Anh bà bà. Lúc này, hắn mới phát hiện phía dưới của bảng ngọc bích không hề bằng phẳng mà có một chỗ hơi lõm xuống. La Chinh cầm tấm ngọc bài mà Nguyệt Anh bà bà đưa cho lúc trước đặt vào trong đó, đồng thời kích hoạt nó.

“Vù vù…”

Khi tấm ngọc bài này vừa được kích hoạt, bảng ngọc bích trước mặt La Chinh bỗng hiện lên một gợn sóng, đồng thời bên trên xuất hiện ba chữ “La Thiên Hành”.

Lúc La Chinh tiến vào hòn đảo nổi này, hắn đã dùng tên giả của mình là “La Thiên Hành”. Vì vậy, khi điện Tử Hồn giúp hắn đăng ký xong, cái tên hiện lên cũng là tên này. Ngoại trừ tên tuổi của hắn ra, phía trên còn ghi chép số lần so đấu và điểm tích lũy của hắn nữa, tất cả đều hiện một chữ “Không”.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng mờ bỗng dưng phát ra từ phía trên bảng ngọc bích, sau đó bao phủ lấy La Chinh.

“Ánh sáng này…”

Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên tia sáng, dường như hắn đã hiểu được điều gì đó.

La Chinh từng nhìn thấy ánh sáng này. Khi ấy, vũ trụ Đại Diễn tổ chức một trận Đại Thế Chi Tranh, lấy danh nghĩa là tuyển chọn ra thiên tài của một vòng đại thế nhưng thực chất lại là tôi luyện ra mười vị Đạo Tử trong số hàng trăm tỷ võ giả.

Khi ấy, cũng là ánh sáng này bao phủ lấy bọn họ rồi đưa bọn họ tiến vào chiến trường mộng ảo.

Rất có khả năng, cha hắn đã phỏng theo bảng ngọc bích chúng thần ở hòn đảo nổi này để tạo ra chiến trường mộng ảo. Chỉ có điều, dẫu sao cha hắn cũng là chúa tể của vũ trụ Đại Diễn, nên chiến trường mộng ảo được tạo ra mới to lớn và phức tạp hơn cái này gấp nhiều lần thôi.

“Vù…”

Cùng lúc đó, La Chinh bỗng cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Cảnh tượng xung quanh bắt đầu mau chóng biến mất. Hắn lập tức chìm vào một không gian hư ảo, đồng thời, lúc này hắn cũng không cảm nhận được sự tồn tại của Cực Ác lão nhân nữa.

“Quả nhiên là vậy!” Đứng giữa không gian này, La Chinh đã cơ bản nắm được công dụng của bảng ngọc bích chúng thần.

Dĩ nhiên là bảng ngọc bích chúng thần giống như thế này không chỉ có một mà thôi. Chắc hẳn trên những hòn đảo nổi của biển Thời Gian này vẫn còn rất nhiều tấm bảng khác. Nhờ sử dụng bảng ngọc bích chúng thần, các vị thần có thể so đấu với nhau trong không gian hư ảo…

Bấy giờ La Chinh mới coi như hiểu được lời Cực Ác lão nhân nói ban nãy: bảng ngọc bích chúng thần có thể quyết định thứ hạng của đảo nổi.

Vừa rồi, khi La Chinh đặt ngọc bài của mình lên bảng ngọc bích chúng thần, hắn nhìn thấy điểm tích lũy hiện lên là không. Đó là bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tiến vào bảng ngọc bích chúng thần.

Hiện giờ hắn là người của Hàm gia, đại diện cho Hàm gia xuất chiến. Mỗi khi thắng một trận, hắn sẽ đạt được một ít điểm tích lũy. Tất cả võ giả chứng thần, thậm chí là thần đại viên mãn trên đảo nổi của Hàm gia đều phải khiêu chiến để tích lũy điểm số.

Rồi từ đó, dựa vào điểm tích lũy của tất cả mọi người để tiến hành sắp xếp thứ hạng của đảo nổi.

Trong trận đấu võ sắp xếp thứ hạng này, thánh nhân sẽ không trực tiếp tham gia vào cả quá trình mà sẽ để các đại đệ tử của mình xuất chiến thay họ.

“Người có thực lực càng mạnh thì sẽ đạt được số điểm tích lũy càng nhiều, ví dụ như đám Vũ Thái Bạch và Ngự Thần Phong. Còn võ giả chứng thần thì chỉ đạt được một số điểm ít ỏi mà thôi. Mặc dù rất ít, nhưng các môn phái lớn vẫn cực kỳ coi trọng số điểm này. Vì thế, khi ba cô gái của Tuyệt Mộng Các kia rơi vào bảng xếp hạng ba trăm người có điểm tích lũy thấp nhất mới phải chịu trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc…” La Chinh đứng thẳng người, thầm nghĩ: “Không biết đối thủ đầu tiên ta gặp phải sau khi tiến vào bảng ngọc bích chúng thần sẽ là ai đây?”

Đúng lúc này, một luồng sáng từ từ lóe lên trước mặt La Chinh. Từng hạt bụi bay ra từ trong luồng sáng ấy, dần dần ngưng tụ thành hình dáng một người. Một chàng trai mặc áo gấm màu nâu chầm chậm xuất hiện trước mặt La Chinh.



Người đó đánh giá La Chinh một lượt, ánh mắt nhìn La Chinh hiện lên vẻ cười cợt: “Đây cũng là lần đầu tiên ngươi tiến vào đấu trường các vị thần à? Dựa theo quy tắc của đấu trường các vị thần thì chắc hẳn đối thủ của ta cũng là lần đầu tiên tiến vào đây.”

La Chinh khẽ gật đầu, thì ra không gian sử dụng bảng ngọc bích chúng thần để tiến vào này được gọi là đấu trường của các vị thần, nơi này là chỗ để các vị thần đấu võ với nhau.

Đều tại bà lão kia không chịu nói rõ ràng gì cả. Thậm chí đến cả quy tắc cũng không nói, chỉ bảo hắn tới khiêu chiến một trận. Chắc có lẽ vị Nguyệt Anh bà bà này cho rằng hắn là kẻ lừa đảo nên trực tiếp ném vào đấu trường của các vị thần luôn cho xong việc. Nếu hắn thất bại, e rằng sẽ thực sự bị đuổi khỏi đảo nổi.

Thấy La Chinh gật đầu, vẻ chế giễu trên khuôn mặt cười cợt của gã kia càng rõ hơn. “Vậy thì số ngươi thật xui xẻo.” Nói rồi, gã lại khẽ lắc đầu thở dài như thể đang âm thầm mặc niệm cho La Chinh.

“Sao số ta lại xui xẻo cơ chứ?” La Chinh ngạc nhiên hỏi.

Gã kia bèn cười nói: “Bởi vì trận đầu tiên của ngươi đã định trước là sẽ bại dưới tay ta rồi! Nhớ lấy tên của ta, ta họ Đường, tên là Đường Vũ! Có thể đấu với ta chính là vinh hạnh to lớn của ngươi đấy!”

Đường Vũ rất tự tin.

Gã là con cháu của gia tộc quyền thế nằm trong bảng xếp hạng mười đảo nổi đứng đầu, còn là con trai của á thánh Đường gia. Trải qua mười bảy năm khổ tu, rốt cuộc gã cũng bắt đầu tự đặt chân lên con đường của mình.

Đường Vũ khá có tiếng trên đảo nổi, chí ít thì rất nhiều vị thần đều biết Đường gia lại có thêm một tên quái vật nữa.

Lần đầu tiên tiến vào đấu trường của các vị thần, Đường Vũ đã tính sẵn sẽ thắng liên tiếp ở cấp võ giả chứng thần để tăng hạng. Dẫu sao, thực lực của gã đã vượt xa các võ giả chứng thần cùng cấp khác. Thậm chí có thể nói, hầu hết các võ giả chứng thần bình thường đều không xứng để đấu với gã.

Thấy dáng vẻ hào hứng kia của Đường Vũ, La Chinh chỉ lạnh nhạt đáp lại một câu: “Ờ, có thể bắt đầu được chưa?”

“Đương nhiên là có thể…” Đường Vũ cười to nói, đồng thời, hai tay gã bắt đầu kết ra hai loại ấn hoàn toàn khác nhau.

Nhưng Đường Vũ tuyệt đối không ngờ, lần đầu tiên gã bước vào đấu trường của các vị thần đã gặp phải La Chinh. Đây sẽ là nỗi bất hạnh lớn đến nhường nào…

So với màn khởi đầu đầy phức tạp của Đường Vũ thì phía La Chinh lại có vẻ dứt khoát và nhanh gọn hơn.

Xoẹt một cái, cơ thể hắn bỗng tới gần Đường Vũ bằng một tốc độ nhanh đến khó tin. Ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên trong đôi mắt hắn, một nụ cười kỳ lạ hiện lên trên khuôn mặt hắn.

“Công kích linh hồn? Ngu xuẩn…”

Đường Vũ cảm nhận được sức ép linh hồn toát ra từ đôi mắt của La Chinh, lúc đó gã còn cảm thấy chẳng đáng để tâm.

Nhưng sự khinh thường này chỉ tồn tại được trong nháy mắt mà thôi. Khi La Chinh dùng một luồng sức ép linh hồn biến hóa thành mũi tên xâm nhập vào trong đầu gã, bấy giờ gã mới nhận ra nó còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với tưởng tượng.

Kẻ ngu xuẩn không phải là đối thủ, mà chính là gã!

Kẻ xui xẻo cũng không phải là đối thủ, mà là chính gã…

Trong mắt những người xung quanh, Đường Vũ được coi là một tên quái vật mới xuất hiện. Gã cũng tự xưng là kẻ gần như không có đối thủ trong đám võ giả chứng thần. Thế nhưng gã chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên xuất chiến đã gặp phải một tên quái vật có linh hồn mạnh mẽ đến độ này.

Đường Vũ là con trai của á thánh, phản xạ của hắn nhạy bén hơn nhiều so với đám võ giả chứng thần xuất thân hèn kém kia. Trên thực tế, võ giả chứng thần ở đảo nổi mạnh hơn những võ giả chứng thần khác không chỉ một bậc, bởi vì tất cả các thiên tài trong Thần Vực đều đã hội tụ ở nơi này, hội tụ trên bầu trời của biển Thời Gian.

Trong lúc chịu đựng sức ép linh hồn cực mạnh của La Chinh, Đường Vũ đã bắt đầu tìm cách ứng phó. Gã biết đối thủ muốn khiến linh hồn gã bị tổn thương, rồi sau đó sẽ còn kèm theo một sát chiêu nữa.

Hồi trước, khi ở lầu Hãn Nguyệt, La Chinh cũng dùng chiêu này để đánh bại Hô Lan Chước một cách nhanh gọn.

Nhưng dẫu sao, Đường Vũ cũng là người ưu tú hơn Hô Lan Chước gấp nhiều lần. Gã bỗng nghiến răng, gần như dùng hết sức mạnh toàn thân để lui về phía sau nhằm né tránh sát chiêu của La Chinh!

Tiếc rằng, cho dù gã nhận ra được điều đó, nhưng vẫn không thể né được đòn truy kích của La Chinh!

“Bụp!”

Cú đấm này nện lên người Đường Vũ, nó không chứa quá nhiều kỹ xảo, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong đó lại hơn xa sức chịu đựng của gã.

“Cho dù là tốc độ, sức mạnh hay linh hồn thì đều vượt quá sức tưởng tượng của mình. Tên này thực sự chỉ là võ giả chứng thần thôi ư?”

Trước khi cơ thể tan rã, nét mặt Đường Vũ lộ vẻ nghi hoặc…