Bách Luyện Thành Thần

Chương 1834





Chương 1834LỢI DỤNG ĐIỂM YẾU UY HIẾP NGƯỜI KHÁC

Sau khi La Chinh thi triển Bát Khúc Phi Yên, cả người liền mất trọng lượng, tung bay giống như làn khói!

Tạ Giác không nương tay chút nào.

Ánh sáng màu đỏ trên hai ngón tay của hắn lần lượt thay đổi, từng vòng tròn nhỏ màu đỏ lượn quanh từ trên xuống dưới đầu ngón tay hắn. Mỗi khi những vòng nhỏ màu đỏ kia đụng nhau sẽ truyền đến tiếng kim loại va chạm dễ nghe. Ngay sau đó, ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm một cái, đầu ngón tay liền phun ra ánh kiếm màu đỏ đặc biệt!

“Vèo vèo vèo vèo vèo!”

Trong vũ trụ Đại Diễn, Bát Khúc Phi Yên vô cùng linh hoạt. Bởi vì trong chính vũ trụ Đại Diễn không tồn tại áp lực quá lớn, so với Thần Vực, tất cả vật chất đều rất nhẹ. Nhưng trong Thần Vực, tất nhiên là bộ thân pháp này yếu đi nhiều.

Hơn nữa, xét cho cùng Bát Khúc Phi Yên chỉ được coi như là võ kỹ thân pháp. Tất nhiên khi đối mặt với “thần đạo Thiên Hoàn” do Tạ Giác thi triển thì sẽ rất tốn sức. Có những lúc, La Chinh không thể không lăn lộn tại chỗ, khó khăn lắm mới có thể tránh được những ánh kiếm màu đỏ kia, trông rất chật vật!

“Chạy bên này…”

“Lùi về phía sau, mau lùi về phía sau!”

Đương nhiên, cấp độ chiến đấu như vậy thì Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Bích La không thể gia nhập được. Hai nàng lộ vẻ khẩn trương, cổ vũ La Chinh. Ngoài lo lắng ra, ngược lại các nàng còn có một chút hưng phấn. Các nàng không biết La Chinh đang gánh chịu nguy hiểm lớn đến nhường nào, chỉ luôn một mực cho rằng chắc chắn cuối cùng La Chinh có thể phản kích lại.

Đương nhiên, La Chinh cũng muốn làm như vậy.

Luôn bị người này áp chế, La Chinh gần như chẳng còn chút sức nào để đánh trả. Có thể may mắn tránh được những ánh kiếm kia đã là không tệ rồi. Suy cho cùng, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp hay.

“Vèo vèo…”

Một ánh kiếm màu đỏ kéo ra một cái cầu vồng trên không, lướt một bên má của La Chinh, chỉ rạch ra một vết xước nhỏ, mắt thường gần như khó có thể nhìn thấy. Nhưng từ vết xước cực nhỏ kia đột nhiên phun ra từng dòng máu tươi.

Vẻ mặt của La Chinh không thay đổi chút nào, nhưng sắc mặt càng lúc càng lạnh.

Tốc độ của đối thủ nhanh hơn hắn không ít, lại dùng ngón tay điểm ra ánh kiếm sắc bén công kích hắn. Người này vẫn luôn duy trì khoảng cách khoảng ba bước với hắn…

Hắn không ngừng tính toán trong lòng.

Đối mặt với cường giả như vậy, phương pháp mà La Chinh có thể sử dụng không nhiều. Ngoài các loại thần đạo ra, sát chiêu mạnh nhất mà hắn có thể dùng vẫn chỉ có sức mạnh.

Vừa nghĩ đến đây, La Chinh bỗng nhiên xoay người, chạy như điên về một hướng khác.

Tạ Giác vẫn nở nụ cười lạnh lùng như trước, duy trì nhịp bước tao nhã theo sát La Chinh, mà ánh kiếm ở đầu ngón tay thì không ngừng bắn về phía La Chinh.

Nhưng trong khi đang lao vội về phía trước, La Chinh lại đột nhiên dừng lại, ngay cả mặt đất kiên cố cũng bị hai chân La Chinh giẫm ra hai cái hố nhỏ, đồng thời cả đại điện cũng rung chuyển theo!

La Chinh có thể dựa vào sức mạnh khổng lồ và thân thể cứng rắn của bản thân để dừng gấp như vậy, nhưng Tạ Giác lại không làm được. Đột nhiên dừng lại ở tốc độ cao như vậy sẽ cần trượt đi một đoạn, võ giả giàu kinh nghiệm thường có thể dự đoán trước, nhưng chẳng qua là La Chinh hoàn toàn không cho hắn thời gian dự đoán.

Nếu như hắn dùng hết sức mạnh toàn thân để dừng lại giống như La Chinh thì chỉ sợ thân xác của hắn cũng không chịu nổi, có thể sẽ bị gãy hai chân.

Cho nên chiêu này của La Chinh nhìn qua bình thường không có gì đặc sắc, nhưng trên thực tế lại có yêu cầu rất lớn với sức mạnh và sức chống đỡ của thân thể. Cho dù là những vị thần này thì cũng khó mà làm được…

Ở giai đoạn này, La Chinh không có quá nhiều ưu thế khi đối mặt với thần, chỉ có thể sử dụng thân thể của mình đến cực hạn.

Tạ Giác hoàn toàn không ngờ La Chinh lại giống như một thân cây, đột nhiên cắm rễ xuống đất rồi dừng lại ngay lập tức. Dù đang xông thẳng về phía La Chinh, nhưng Tạ Giác không quá hoảng hốt. Xét cho cùng, hắn không phải là Lưu Thừa Thiên. Hắn có rất nhiều cách để đối phó với một võ giả chứng thần.

Ngay trong nháy mắt hắn lao về phía La Chinh, hai ngón tay của hắn liền điểm xuống, liên tiếp bắn ra ba ánh kiếm, thân hình của hắn cũng uốn cong, định đi vòng qua bên người La Chinh!

La Chinh đã sớm đoán được Ta Giác sẽ có một chiêu này, ánh mặt hắn lóe lên, cả người cuộn lại. Giờ phút này, thân thể vốn vừa to vừa nặng lại linh hoạt giống như con khỉ nhỏ, tạo ra một tư thế ở trên không, vừa vặn để cho ba ánh kiếm kia lướt qua bên dưới nách, đũng quần và bên hông của mình.

Sau khi tránh được ba ánh kiếm này, La Chinh lại đột nhiên chộp về phía Tạ Giác.

Nhưng Tạ Giác bắn ra ba ánh kiếm kia là để ép La Chinh tránh về phía bên trái, còn Tạ Giác sẽ lướt dọc sang phía bên phải. Hai người lập tức cách xa nhau ba thước, sợ là cú vồ này của La Chinh không thể thành công rồi.

“Vẫn còn non lắm.” Tạ Giác lộ ra nụ cười nhạt, giống như mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn.

Nhưng cùng lúc đó, Tạ Giác cũng chú ý tới La Chinh đang nhếch miệng, nở một nụ cười kỳ lạ.

Tên này cười cái gì chứ…

Ý nghĩ này vừa mới dâng lên trong lòng Tạ Giác, thì một bàn tay vô hình đã vỗ lên người hắn, đập cả người hắn xuống đất.

“Ầm!”

Cả tòa đại điện lại rung lên lần nữa.

Trong mắt tất cả mọi người có mặt lại lộ vẻ khiếp sợ một lần nữa!

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Làm sao Tạ Giác có thể bị đè xuống đất…”

“Giống như có một luồng sức mạnh vô hình, người này có thể tùy ý điều khiển sức mạnh? Chẳng lẽ hắn đã tu luyện thần đạo Sức Mạnh đến mức cao nhất?”

Mọi người hoàn toàn không hiểu nổi cảnh tượng vừa xảy ra.

Mắt nhìn của những người này đều không tệ. Bình thường chỉ có hai phương pháp có thể thoải mái vận dụng sức mạnh. Một là bậc đại năng tu luyện thần đạo sức mạnh, sau khi tu luyện đến tầng thứ ba, sẽ có thể ép sức mạnh của bản thân ra ngoài cơ thể, tạo thành thân thể mới của mình - thân thể sức mạnh. Thân thể này có thể trở thành một trong những thần hộ mệnh của bản thân, vô cùng lợi hại.

Một phương pháp khác là “thần thông Khoa Thế”. Bằng chiêu thức “thần thông Khoa Thế”, thánh nhân có thể điều động sức mạnh trong vũ trụ từ bất cứ đâu.

La Chinh không phải là thánh nhân nên đương nhiên không thể sử dụng “thần thông Khoa Thế”. Nhưng cho dù là tu luyện thần đạo Sức Mạnh, ngay cả thần cách người này còn chưa ngưng tụ được thì làm sao có thể tu luyện đến tầng thứ ba?

Đầu óc của mọi người đều đang nhanh chóng suy đoán làm sao La Chinh làm được như vậy.

Ngay cả các hộ vệ là thần cấp cao mà những người này dẫn đến cũng đang nhìn về phía La Chinh với vẻ kỳ quái và kinh ngạc!

Nhưng ngay lúc mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, trong mắt của La Chinh đã lóe lên sát khí. Hắn cách không chộp một cái, bàn tay sức mạnh vô hình kia bèn nhấc Tạ Giác lên khỏi mặt đất.

Tạ Giác vừa mới bị bàn tay sức mạnh đập một nhát, còn chưa kịp phản ứng lại. Hiện tại, cả người hắn liền treo lơ lửng giữa không trung sau khi bị nhấc lên.

Ngay sau đó, La Chinh đột nhiên xuất chiêu, ngón tay không ngừng đánh mạnh lên tứ chi, ngực và xương sống của Tạ Giác!



“Rắc rắc rắc rắc…”

Lần này, hắn ra tay cực kỳ chuẩn xác, xương và khớp xương quan trọng nhất trên người Tạ Giác lập tức bị đánh nát. Lúc này, Tạ Giác vừa mới phản ứng lại, còn chưa kịp kêu thảm thiết thì đã cảm thấy cả người đã mất tri giác!

Sau đó, La Chinh đột nhiên kéo xuống dưới, đạp Tạ Giác xuống đất, lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng: “Hôm nay La mỗ không có ý định mạo phạm các vị, chẳng qua cô gái của Hàm gia và ta là bạn cũ nên mới không thể không ra tay. Nếu như có ai muốn dạy bảo, La mỗ có thể tiếp tới cùng trong bảng ngọc bích chúng thần. Nếu như có ai nhất định muốn ra tay ở đây thì sợ là tính mạng của người dưới chân này sẽ phải đi cùng với ta rồi!”

Nói xong, mũi chân hắn nhẹ nhàng giẫm lên hình đá quý trên trán Tạ Giác. Một khi sức mạnh của La Chinh đã bùng phát ra, đừng nói là đầu của thần cấp thấp, cho dù là thần cấp cao thì vẫn có thể bị giẫm nát như thường.