Bách Luyện Thành Thần

Chương 1836





Chương 1836KHÔNG ĐỊCH LẠI

Sau khi La Chinh chém một kiếm vào khoảng không, hắn gần như không hề do dự mà buông tay!

Trọng kiếm Đại Thiên thoát khỏi tay La Chinh, bay qua không trung, xuyên thủng một bên vách tường rồi nện thật mạnh xuống khoảng đất trống ở ngoài đại điện.

Hai vị thần cấp thấp thấy cảnh thanh kiếm to này cắm trên mặt đất như vậy thì trong lòng lại càng hoảng sợ.

Đương nhiên những người ở bên ngoài đại điện biết rõ trong đại điện có nhân vật quan trọng, nhưng họ không biết bên trong đã đánh nhau, cho nên khi nhìn thấy trọng kiếm Đại Thiên thì cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cũng trong lúc buông tay, thân thể La Chinh đột nhiên co lại, lăn về một bên…

Khi giao đấu cùng với cường giả tuyệt đỉnh, La Chinh vốn không có cách nào để bắt được thân hình của đối phương. Cho dù là thị lực hay thần thức thì đều không có tác dụng.

Những phán đoán La Chinh liên tiếp đưa ra lúc này đều là dựa vào bản năng của chính mình!

Ngay khi La Chinh vừa mới lăn đi, ở vị trí cũ của hắn bỗng xuất hiện một bóng dáng lờ mờ, đồng thời bóng dáng đó còn để lại ba đường móng tay màu đỏ tươi!

“Xoạt xoạt xoạt.”

Tất nhiên ba dấu móng tay kia không bắt được La Chinh, nhưng thật kỳ lạ, nó hiện lên không trung thật lâu mà chưa hề tan đi.

Lãnh Lâm Nhạc đứng sừng sững tại chỗ, một tay chắp ở sau lưng, tay còn lại hiện lên ánh sáng lạnh mờ mờ, trong mắt có chút bất ngờ. Không phải La Chinh có thể tránh một kích kia của hắn, nhưng trong khoảnh khắc đó, người này giống như được thần giúp đỡ, chật vật tránh khỏi một trảo này.

“Thú vị, năng lực chiến đấu rất mạnh mẽ.” Khóe miệng Lãnh Lâm Nhạc hơi nhếch lên: “Nhưng lần này ngươi có thể tránh được ư?”

Vừa dứt lời, Lãnh Lâm Nhạc lại bước ra một bước, đồng thời khi cất bước, bóng dáng hắn dần trở nên mơ hồ. Thân là thần cấp trung, mặc dù Lãnh Lâm Nhạc không thể bay được, nhưng tốc độ cũng đã đạt tới cảnh giới nhất định!

La Chinh tránh được một trảo vừa rồi của Lãnh Lâm Nhạc, xem như cũng có chút may mắn. Nhìn thấy Lãnh Lâm Nhạc lại biến mất ngay trước mắt, lần này La chinh chỉ có thể cắn răng lăn một vòng xuống phía dưới...

Nhưng ngay lúc này, Lãnh Lâm Nhạc đã có phòng bị từ trước, hắn nhảy vọt lên giữa không trung, tìm đúng phương hướng mà La Chinh tránh, lập tức bay tới. Cũng như trước, hắn chắp một tay ở sau lưng, dường như dùng cả hai tay để chiến đấu với một võ giả chứng thần là nỗi nhục vô cùng lớn đối với bản thân vậy.

Chỉ có điều, ngay thời khắc vừa chạm vào La Chinh, sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi. Thân hình vốn đứng vững trên mặt đất bỗng nhấc hẳn lên, như cây bị nhổ lên khỏi ruộng cạn, ngã nhào về phía sau, trên trán hắn cũng xuất hiện thêm một vết thương xù xì…

Dù trong tình huống nào thì La Chinh cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Thánh nhân cũng khinh thường việc vận dụng thần thông Khoa Thế để kích hoạt nguồn sức mạnh của chính mình, nhưng bây giờ La Chinh lại có thể dùng nó để đối phó với thủ đoạn của Lãnh Lâm Nhạc.

Hắn vừa thăm dò chính xác hướng đi của Lãnh Lâm Nhạc, vừa lăn xuống phía dưới, đồng thời rút tám phần mười nguồn sức mạnh của cơ thể ra, biến thành những thanh trường thương dựng đứng ngay trên người mình. Lãnh Lâm Nhạc quá khinh thường thủ đoạn này, bởi cho dù La Chinh có ưu tú đến mấy thì cũng chỉ là võ giả chứng thần, tuyệt nhiên hắn sẽ không coi võ giả chứng thần ra gì.

Chính vì vậy, hai lần tấn công của hắn đều dùng thủ đoạn giống nhau như đúc, đều lấy tốc độ cực nhanh để nhảy lên, giống như diều hâu từ trên bầu trời lao xuống vồ lấy gà con vậy. Không hề bất ngờ, trán Lãnh Lâm Nhạc liền đụng mạnh vào thanh trường thương được tạo thành từ nguồn sức mạnh kia!

Trong nháy mắt vừa đụng vào, La Chinh bỗng đẩy mạnh thanh trường thương vô hình kia về phía trước. Đáng tiếc, Lãnh Lâm Nhạc dù sao cũng là Lãnh Lâm Nhạc, tốc độ phản ứng của hắn nhanh hơn La Chinh rất nhiều. Hắn bỗng xoay người, đẩy cơ thể ra phía sau, thanh trường thương vô hình kia chỉ kịp cắt qua phần da trên trán hắn.

Nhưng hắn đã bị thương, đây là sự thật rõ ràng ngay trước mắt…

“Lãnh Lâm Nhạc… bị thương.”

“Vị thần cấp trung cao cấp nhất lại bị một võ giả chứng thần đánh bị thương?”

“Chuyện này… Sao có thể…”

Những người này còn chưa thể phục hồi lại tinh thần sau cái chết của Tạ Giác, bây giờ lại chứng kiến thêm cảnh tượng này, mọi người đều trợn mắt há mồm.

La Chinh có thể đánh chết Tạ Giác chắc chắn ít nhiều gì cũng có chút vận may, nhưng thực lực của bản thân hắn đúng là cũng khá mạnh mẽ.

Chẳng qua Tạ Giác cũng chỉ là thần cấp thấp, võ giả chứng thần đánh bại được thần cấp thấp là có thật. Mặc dù nhiều năm gần đây chưa từng xảy ra, nhưng không có nghĩa là trong lịch sử chưa từng có…

Năm đó, Thánh Hoàng Lãnh gia từng lấy một đường “tâm chứng đạo” đánh bại mười hai vị thần cấp thấp. Thời điểm đó, Thánh Hoàng Lãnh gia cũng chỉ là võ giả chứng thần.

Cho nên khi La Chinh đánh chết Tạ Giác đã chứng minh rằng hắn có thiên phú và thực lực hết sức yêu nghiệt.

Nhưng mà dưới đòn đánh của Lãnh Lâm Nhạc, mọi người đều biết rằng, dù tên nhóc này có một tương lai rộng lớn ra sao thì tính mạng của hắn cũng sẽ kết thúc ở đây.

Lãnh Lâm Nhạc không chỉ là vị thần cấp trung, mà còn là một vị thần cấp trung cao cấp nhất.

Nhưng khi hai người giao chiến với nhau được khoảng hai chiêu, Lãnh Lâm Nhạc đã bị thương, hơn nữa còn bị thương ở đầu. Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì thấy, nếu Lãnh Lâm Nhạc chỉ chậm một chút nữa thôi thì có lẽ Đại công tử Lãnh gia đã bị xuyên thủng đầu, phải bỏ mạng ở nơi này.

Lãnh Lâm Nhạc nhìn chằm chằm vào La Chinh, vẻ mặt vốn thờ ơ đã hoàn toàn biến mất. Trong hai mắt của hắn lúc này có hai luồng bão táp đang chậm rãi nổi lên, một tay chắp sau lưng cũng đã thả xuống.

Đối với Lãnh Lâm Nhạc mà nói, bị thương trong tay của một võ giả chứng thần là vô cùng nhục nhã.

Hắn không ngờ, cái tên mà hắn cho rằng mình có thể tùy ý định đoạt tính mạng dường như lại biến thành một con nhím xù lông, chỉ không chú ý một chút là đã có thể làm mình bị thương!

“Xem ra, hẳn là nên làm cho ngươi chết đau đớn một chút.” Khóe miệng Lãnh Lâm Nhạc hơi nhếch lên, thân hình lập tức biến mất trong mắt La Chinh.

“Xoẹt…”

Lúc này đây La Chinh không kịp phản ứng nữa, hắn cảm nhận được nỗi đau truyền đến từ một bên thân thể mình, ba dấu móng tay sắc nhọn kéo dài bên hông hắn.

Lúc trước, Lãnh Lâm Nhạc định chém La Chinh thành hai đoạn, nhưng sau khi bắt được La Chinh hắn mới phát hiện, trường sam nhìn như thông thường bao bọc cơ thể La Chinh lại kiên cố tới mức không thể phá nổi…

Đến nỗi những người khác chứng kiến cảnh này cũng thấy khó hiểu.

“Sao Nhạc ca lại nương tay?”

“Ngay cả quần áo của tên nhóc kia cũng không phá hỏng…”

“Nhưng rõ ràng hắn rất tức giận, liệu có phải quần áo của tên kia có gì cổ quái không?”

Mặc dù có bộ quần áo hộ thể đồng tâm, nhưng dấu móng tay của Lãnh Lâm Nhạc vẫn có thể tùy ý đưa sức mạnh xâm nhập vào thân thể của La Chinh, không ngừng tàn phá bên trong cơ thể. May là quần áo đồng tâm đã giảm đi phần lớn sức mạnh đó, nếu không cho dù thân thể La Chinh có kiên cố đến mấy thì cũng không thoát khỏi cảnh thân thể bị xé nát.

“Hừ!” Mặc dù Lãnh Lâm Nhạc cảm thấy kinh ngạc với bộ quần áo hộ thể của La Chinh, nhưng hắn cũng không nói lời nào vô ích, cứ thế đánh về phía La Chinh lần nữa…

“Vù vù vù…”

Cùng lúc đó, chỉ thấy hắn xông lên, một tay tùy ý vung trên không trung, từng đường dấu móng tay quỷ dị hiện lên trên không trung thật lâu mà vẫn chưa tiêu tan. Khi đến gần La Chinh, Lãnh Lâm Nhạc nhanh chóng kéo dài những dấu móng tay trên không trung này, khiến nó như ánh đao thông thường, kéo về phía La Chinh.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Vào giờ khắc này, mười đường móng tay giống như kim loại không ngừng cắt qua thân thể La Chinh.

Khi mỗi dấu móng tay cắt xuyên qua bộ quần áo đồng tâm của La Chinh, lại có những tiếng va chạm phát ra, sức mạnh thấm vào trong cơ thể hắn. Sức mạnh này không ngừng tàn phá bên trong cơ thể, phá hỏng lục phủ ngũ tạng của La Chinh.

“Phụt…”

Miệng La Chinh không ngừng phun máu tươi, nhưng thân thể hắn vẫn lăn về một bên, đồng thời phun ra một dòng máu tươi màu vàng trên mặt đất. Lúc này hắn đã rất yếu, trong dấu móng tay quỷ dị kia của Lãnh Lâm Nhạc chứa một sức mạnh quá đặc biệt, thân thể La Chinh vốn không thể chịu đựng được.

Lãnh Lâm Nhạc lững thững đi tới, trên mặt tỏ vẻ khinh miệt. Đúng là bản thân đã quá sơ suất nên mới vô tình bị thương trong tay tên nhóc này, như vậy không có nghĩa người này có sức mạnh cường hãn... Coi như bây giờ Lãnh Lâm Nhạc đang chuẩn bị kết liễu tính mạng của La Chinh.

Nhưng lúc này, một bóng dáng yểu điệu nhẹ nhàng bay tới chắn trước mặt La Chinh, đó chính là Hàm Lưu Tô. Nàng chắn trước mặt La Chinh, lạnh giọng nói với Lãnh Lâm Nhạc: “Bỏ qua cho hắn.”

“Hắn giết Tạ Giác, đó đã là một con đường chết. Điểm này nàng rất rõ ràng. Nếu ta thả hắn, vậy thì hắn cũng phải chết.” Lãnh Lâm Nhạc nhìn chằm chằm vào cô gái này, cười nhạt nói. Không nói đến chuyện tình cảm, nhưng dù sao nàng cũng là vợ chưa cưới của hắn, hai gia tộc đã giao ước với nhau thì gần như sẽ không sửa đổi.

“Vậy cũng chưa tới lượt ngươi quyết định.”

Lãnh Lâm Nhạc nghiêng đầu sang một bên cười nhạt: “Nếu như ta nói không thì sao?”

“Xoạt…”

Một ngọn lửa nhỏ màu xanh lam hừng hực bốc lên từ giữa chân mày của Hàm Lưu Tô. Ngọn lửa này nhanh chóng lan đến tóc của nàng, đồng thời trong tay cũng phát ra ngọn lửa màu xanh, cả người đều bị bao vây bởi ngọn lửa kỳ dị màu xanh da trời. Lúc này, mọi người cũng nghe được giọng nói quyết tuyệt của Hàm Lưu Tô truyền tới: “Muốn giết hắn, phải bước qua xác ta trước!”