Chính Hàm Cửu Di đã chỉ định La Chinh đến điện Tử Hồn.
Nhưng kể từ khi Hàm Mộng đưa hắn vào điện Tử Hồn, Hàm Cửu Di vẫn chưa từng xuất hiện để trao đổi gì với hắn.
Có vẻ chỉ coi La Chinh như một đệ tử bình thường mà thôi.
Trên thực tế, những người đã quen biết Hàm Cửu Di đều rất rõ. Bởi vì nàng chỉ có thể thu nhận đệ tử có Âm Thể Tử Cực, thế nên thiên phú của các đệ tử dưới trướng không bằng các thánh nhân khác, thực lực các đệ tử của nàng cũng kém xa các thánh nhân khác.
La Chinh là đệ tử do phủ Hàm Thiên đặc biệt đề cử, thiên tài như vậy thì cho dù có vào thành Thánh Hoàng cũng sẽ nhận được ưu đãi và quan tâm đặc biệt. Nhưng từ khi La Chinh vào điện Tử Hồn, Hàm Cửu Di lại chẳng hề quan tâm đến hắn, chuyện này vốn đã có vẻ hơi khác thường.
Nhưng La Chinh không biết là Hàm Cửu Di vẫn luôn lặng lẽ chú ý tới hắn.
Từ lần đầu tiên La Chinh bước vào đấu trường của các vị thần, đến lần La Chinh ra mặt khích lệ mọi người, sau đó La Chinh vẫn luôn chiến thắng liên tiếp, thậm chí khi hắn chiến đấu trong đấu trường, Hàm Cửu Di đều nhìn thấy cả!
Người bình thường có lẽ không thể thấy được tình hình trong chiến trường, nhưng đối với Hàm Cửu Di thì chuyện đó không phải là vấn đề, nàng đã quan sát gần như toàn bộ các cuộc chiến của La Chinh.
Thân là á thánh, tất nhiên tầm mắt của Hàm Cửu Di không tầm thường!
Trong mắt nàng, La Chinh tuyệt đối không phải là Âm Thể Tử Cực gì cả, mà là dựa vào một loại pháp bảo đặc biệt nào đó nên mới có thể thi triển ra thần đạo Tử Khí. Nhưng đó là pháp bảo gì thì ngay cả Hàm Cửu Di vốn có kiến thức rộng như vậy cũng không nghĩ ra được.
Có điều, điểm thực sự khiến Hàm Cửu Di kinh ngạc không phải là Âm Thể Tử Cực gì hết, mà chính là thực lực thật sự của La Chinh.
Từ khi tiến vào đấu trường của các vị thần, hắn vẫn luôn giành được chiến thắng, thắng liên tiếp hơn ba mươi trận. Khi giao đấu với các võ giả chứng thần, hắn đều dễ dàng giành được phần thắng, sự chênh lệch này lớn đến mức khiến Hàm Cửu Di cảm thấy khó hiểu, không khác sự chênh lệch giữa thần cấp thấp đứng đầu và võ giả chứng thần là bao.
Hàm Cửu Di không thể thấy được hết toàn bộ thực lực của La Chinh, bởi những võ giả chứng thần kia vốn không thể khiến La Chinh phải nghiêm túc xử lý.
Đúng là câu nói kia của La Chinh rất ngông cuồng, dù là Hàm Thương Yên cũng không đủ tư cách để nói những lời này. Nhưng sau khi Hàm Cửu Di khẳng định lại câu này thì tính chất đã khác. Như vậy đồng nghĩa rằng á thánh Hàm gia đồng ý với ý kiến của La Chinh!
“Sư tôn!” La Chinh chắp tay với Hàm Cửu Di. Hắn và á thánh không có qua lại gì, không ngờ lúc này Hàm Cửu Di lại ra mặt. Tuy Hàm Cửu Di cũng không phải là sư phụ hắn, nhưng theo thông lệ của điện Tử Hồn, hắn vẫn phải gọi Hàm Cửu Di một tiếng sư tôn.
Hàm Cửu Di cười nói: “Theo ta trở về thôi.”
Mặc dù chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng lại khiến lòng La Chinh trở nên ấm áp.
Khó trách các nữ đệ tử không bỏ được điện Tử Hồn. Các nàng không bỏ được đãi ngộ của đảo nổi Hàm gia, nhưng có lẽ quan trọng hơn là các nàng không nỡ rời bỏ sư tôn.
“Khoan đã!” Hàm Thiên Tiếu ngăn lại nói.
Nhưng Hàm Thiên Tiếu vừa dứt lời, trong mắt Hàm Cửu Di chợt lóe lên ánh sáng tím, từng tia ánh sáng tím bay khắp đại điện.
Tia sáng kia bay lên, tạo thành hình xoắn ốc. Tổng cộng có bốn mươi chín tia sáng, hóa thành đại trận Tứ Cửu Hóa Thần, một luồng sát cơ như có như không cũng tràn ngập trong đại trận này. Tuy sát cơ không đậm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
“Lần trước là ngươi thuyết phục Thánh Hoàng kiếm chuyện với điện Tử Hồn, Hàm Cửu Di ta đã nhẫn nhịn. Nhưng Hàm Thiên Tiếu, có lẽ ngươi quên Hàm Cửu Di ta là người thế nào rồi. Đừng nói là ngươi, cho dù Thánh Hoàng đại nhân ở đây thì ta cũng nhất định phải đưa hắn về!” Hàm Cửu Di lạnh lùng nói.
Trong điện Linh Tâm sát cơ lặng lẽ tràn ngập...
La Chinh có thể cảm nhận được sát cơ này, nhưng hắn không rõ rốt cuộc sát cơ này đáng sợ tới mức nào. Chẳng qua nhìn sắc mặt của mấy vị thần cấp cao, mấy vị thần đại viên mãn và Hàm Thiên Tiếu thì cũng đoán được phần nào.
Một khắc trước, những người này còn lạnh nhạt như nước, trên mặt đều là vẻ bày mưu tính kế, vậy mà lúc này mặt mũi ai nấy đều trắng bệch như tờ giấy, trong mắt viết rõ hai chữ “hoảng sợ”.
Bọn họ biết, mặc dù Hàm Cửu Di vẫn cười, nhưng thực tế nàng đã nổi giận!
Á thánh nổi giận, cả đảo nổi Hàm gia đều phải chấn động!
Cho dù là Gia chủ dòng chính thì lúc này Hàm Thiên Tiếu cũng phải cứng người. Ông ta cất lời, tiếng nói dường như không phải phát ra từ chính miệng ông ta vậy: “Á thánh bớt giận. Nhưng mà hắn đã đánh chết đích tôn Tạ gia, nếu Tạ gia đến đây hỏi tội, e là khó có thể nói rõ.”
Tất nhiên trước khi đi, Hàm Cửu Di đã tìm hiểu đầu đuôi câu chuyện. Thế nên lúc này chỉ thấy nàng uy nghiêm cười một tiếng, sát cơ ẩn trong góc tối lập tức phun trào, khiến mấy vị thuộc tầng lớp cấp cao Hàm gia phải lo sợ!
.
“Giết đích tôn Tạ gia thì sao? Tên đích tôn đó tu vi đến đâu?” Hàm Cửu Di hỏi ngược lại.
“Là thần cấp thấp, xếp hạng thứ bốn mươi trong đấu trường của các vị thần.” Hàm Thiên Tiếu thành thật trả lời. Cho dù Hàm Thiên Tiếu là Gia chủ Hàm gia, nhưng lúc này vẫn rất lo lắng.
Lúc trước ông ta từng đắc tội với Hàm Cửu Di một lần, nhưng chẳng qua lần trước là do Thánh Hoàng ra quyết định. Nhưng tính cách Hàm Cửu Di vốn đã ngang ngược, hẳn là cũng cố nhẫn nhịn lắm rồi. Hàm Thiên Tiếu cũng hiểu rõ, trong lòng nàng đã sớm căm giận, nếu như lấy dịp này làm cớ để bộc phát ra thì sẽ vô cùng kinh khủng. Bây giờ, ông ta đã bắt đầu thấp thỏm không yên!
“Nếu đã là thần cấp thấp mà còn bị võ giả chứng thần của điện Tử Hồn giết chết, vậy thì thần cấp thấp này cũng chỉ là một phế vật mà thôi. Phế vật như vậy thì có gì khó nói rõ? Nếu Tạ gia tìm tới, ngươi cứ bảo bọn họ tới tìm Hàm Cửu Di ta là được!” Hàm Cửu Di lạnh lùng nói.
Bây giờ Hàm Thiên Tiếu hoàn toàn không có cách nào nữa. Nếu Tạ gia tìm tới Hàm gia đòi lại lý lẽ, nhất định sẽ tìm Hàm Thiên Tiếu, Hàm Cửu Di nói như vậy thật vô lý, nhưng bây giờ ông ta cũng không biết nên làm thế nào...
Nói xong, Hàm Cửu Di nhìn La Chinh một cái, tay nhẹ nhàng vung lên, một làn khói tím xoay tròn lên cao, bao phủ lấy La Chinh, đồng thời nàng nói: “Chúng ta đi!”
Vừa dứt lời, La Chinh liền thấy trước mắt xuất hiện từng tia xoắn ốc, cơ thể cũng không tự chủ được mà xoay tròn, một khắc sau hắn đã về đến điện Tử Hồn.
Sau khi tu thành đại viên mãn thì có thể tùy ý di chuyển ngay lập tức, á thánh như Hàm Cửu Di thì lại càng thành thạo cách thức này.
Lúc này, trong điện chính của điện Tử Hồn hoàn toàn tĩnh lặng.
Trên đại điện chỉ có sáu cây nến lớn đặt theo sáu hướng, ánh nến chiếu lên người La Chinh, làm dưới chân hắn xuất hiện sáu cái bóng khác nhau.
Hàm Cửu Di dựa người trên ghế, dưới ánh nến chiếu rọi, ánh trăng không ngừng lay động trên tà váy nàng, bao lấy đường cong đẫy đà khiến lòng người rung động của nàng.
Nàng nhìn chăm chú vào La Chinh, nói: “Đánh bị thương thần cấp trung hạng năm Lãnh Lâm Nhạc, đánh chết thần cấp thấp hạng bốn mươi Tạ Giác… Thực lực của ngươi vượt xa dự đoán của ta.” Hàm Cửu Di nhìn chằm chằm La Chinh nói: “Nói đi, rốt cuộc trên người ngươi có bí mật gì?”
Dưới ánh nhìn áp lực như vậy của á thánh, sống lưng La Chinh lập tức nổi lên một luồng khí lạnh, giống như hắn đang trần truồng bị nàng liếc mắt đã nhìn thấu.
Bí mật trên người La Chinh tuyệt đối không thể để cho người ngoài biết được.
Cho dù Hàm Lưu Tô hay Hàm Sơ Nguyệt thì đều là tai họa ngầm, cho nên La Chinh mới phải dịch dung, mới phải tránh gặp mặt.
Bây giờ đối mặt với á thánh Hàm Cửu Di, La Chinh cũng sẽ không nói ra bí mật của mình. Nhưng đối diện với cường giả như vậy, La Chinh cũng cảm thấy áp lực lớn gấp bội.
“Khi còn nhỏ ta được cao nhân truyền thụ, có cơ duyên lớn, cho nên từ thần dân...”
La Chinh vừa mới nói dối, còn chưa hết câu Hàm Cửu Di đã nhẹ nhàng vẫy tay, một lực ý chí vô hình khuếch tán ra, khiến hắn nhất thời không nói được.
“Tên nhóc ngươi, thực lực không tệ, bản lĩnh bịa chuyện cũng rất thành thạo, hẳn là đã gạt không ít người rồi phải không?” Hàm Cửu Di nhăn mày, nhìn chằm chằm vào La Chinh, cười lạnh nói.
Mặc dù bị người ta vạch mặt ngay như vậy, nhưng mặt La Chinh vẫn không đổi sắc, bình tĩnh ung dung trả lời: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Có vài bí mật, nếu nói ra sẽ giống như người mất hồn, không thể sống tiếp được, mong sư tôn hiểu cho.”
“Xem ngươi vội vã chưa kìa. Ta không nói là không hiểu cho ngươi.” Hàm Cửu Di khẽ mỉm cười.
Nếu nàng thật sự muốn điều tra bí mật của La Chinh thì cũng chẳng khó khăn lắm. Nhưng thân là á thánh, Hàm Cửu Di cũng đồng quan điểm với La Chinh. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu cưỡng ép tiết lộ bí mật của họ sẽ gây ra một số hậu quả không cần thiết.
Mà thứ Hàm Cửu Di muốn cũng không phải là những bí mật này, thế nên nàng nói tiếp: “Có điều, ngươi muốn bảo vệ bí mật của mình, vậy phải làm được một việc để chứng minh giá trị của chính ngươi.”
Hàm Cửu Di sẽ không vô duyên vô cớ vì một võ giả chứng thần mà đắc tội Hàm Thiên Tiếu. Nếu nàng đã chấp nhận chịu áp lực, cố ý đưa La Chinh đi thì đương nhiên là có mục đích.