Thứ hạng của La Chinh trong sảnh chúng thần nhanh chóng tăng lên đã dẫn tới mức độ quan tâm chưa từng có.
Chỉ có điều, bản thân hắn không hề hay biết chuyện này.
Đợi sau khi thắng mười trận liên tiếp, cuối cùng La Chinh mới quyết định ra sảnh chúng thần hít thở không khí.
Trong nháy mắt mở cửa phòng, các thần cấp thấp đã bao vây chen chúc trước cửa đến mức kiến chui không lọt.
Những thần cấp thấp này cũng không ngờ La Chinh sẽ đi ra lúc này. Bọn họ đang trao đổi những thông tin mà mình nắm chắc, suy đoán người giấu tên là người phương nào. Đợi đến khi cửa vừa mở ra, mọi người đồng thời yên tĩnh lại, cảnh tượng này vô cùng kỳ lạ.
La Chinh nhìn lướt qua mọi người một cái, sau đó thản nhiên hỏi: “Các ngươi tìm ta... Có chuyện gì sao?”
Những thần cấp thấp kia đánh giá La Chinh từ trên xuống dưới, muốn tìm ra chút manh mối từ hắn. Nhưng trên người La Chinh căn bản không có đặc trưng cụ thể, hắn còn đặc biệt biến áo của mình thành màu lam nhạt để duy trì trạng thái ẩn danh.
“Ta muốn khiêu chiến với ngươi!” Có người la lớn.
Sau khi người đầu tiên tuyên bố khiêu chiến, những người khác cũng lập tức bắt đầu, gần như là nhao nhao ùa đến.
“Ta có thể khiêu chiến ngươi không, thứ hạng của ta và ngươi chênh nhau bảy mươi tên...”
“Chọn ta đi!
Trong đấu trường của các vị thần, có rất ít người nổi tiếng như thế này.
Trong mắt bọn họ, bất cứ lúc nào chuỗi chiến thắng liên tiếp của người giấu tên tham gia khiêu chiến vượt cấp đều có thể bị chấm dứt. Một khi thắng người giấu tên, bọn họ có thể lấy được phần thưởng hậu hĩnh!
Còn thua bởi người giấu tên thì chỉ tổn thất chút điểm tích lũy mà thôi, cho nên ai cũng muốn thử!
“Nếu ngươi thắng ta, ta có thể cho ngươi thêm hai mươi Thần vũ tệ!” Không biết là người nào nhanh trí nói như vậy.
Đối với những thần cấp thấp trong đảo nổi, hai mươi Thần vũ tệ không phải là con số quá lớn.
Vì vậy chẳng mấy chốc đã có người làm theo!
“Tám mươi Thần vũ tệ, chỉ cần ngươi chấp nhận lời khiêu chiến của ta, hơn nữa còn có thể thắng ta...”
“Hai trăm Thần vũ tệ...”
“Ba trăm...”
Giống như bán đấu giá vậy, đám thần trước mặt La Chinh bắt đầu tăng giá.
“Còn có thể thế này à...” La Chinh nghẹn họng trân trối đám điên khùng này. Đối với hắn, cảnh tượng này khá bất ngờ, có điều hắn tương đối hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Chỉ có điều, dựa theo quy tắc của sảnh chúng thần, chỉ một trăm người xếp hạng cao hơn La Chinh cùng với một trăm thần cấp thấp mới có tư cách khiêu chiến hắn, cộng lại chỉ có hai trăm người mà thôi. Hơn nữa, thần cấp thấp đạt được thứ hạng hiện nay không phải là tồn tại đứng đầu đảo nổi, đương nhiên cũng không quá giàu có.
Sau mấy vòng đấu giá, người ra giá cuối cùng là một tên béo vóc dáng mập mập, hắn ra giá năm trăm năm mươi Thần vũ tệ.
Lúc trước những người này sôi nổi như vậy bởi vì thua La Chinh không phải chuyện gì lớn, nhưng thua một trận còn phải mất năm trăm Thần vũ tệ thì người bình thường không thể gánh vác nổi.
“Năm trăm năm mươi đồng Thần vũ tệ, thế nào?” Người béo nhìn chằm chằm La Chinh, lớn tiếng hỏi.
“Chốt giá.” La Chinh mỉm cười, kiếm được điểm tích lũy, đồng thời còn có thể kiếm được không ít Thần vũ tệ, cớ sao lại không làm?
“Ta là số bảy trăm sáu mươi nghìn không trăm linh tám!”
Sau khi để lại số phòng của mình, người béo tỏ ra vô cùng vui vẻ, lắc lư chạy về phía gian phòng của mình.
Người béo quả thực không nỡ bỏ ra hơn năm trăm Thần vũ tệ, nhưng trong mắt hắn điều này là đáng giá.
Hắn thấy cho dù thật sự thua La Chinh thì cũng có thể ép La Chinh tung ra đòn sát thủ, từ đó đoán được lai lịch của La Chinh.
Vừa mới quay về gian phòng của mình, La Chinh liền nhìn thấy trên vách tường bắn ra những luồng sáng, lại có mấy chục lời khiêu chiến mình.
La Chinh không hề để ý đến những lời khiêu chiến này, hắn đã chấp nhận lời khiêu chiến của người béo kia rồi.
“Soạt...”
Phong cảnh xung quanh thay đổi, một hoàn cảnh hoàn toàn mới xuất hiện xung quanh La Chinh.
“Ồ?”
Trong mắt La Chinh lộ vẻ kinh ngạc.
Trước đó khung cảnh trong đấu trường của các vị thần đều giống nhau, đều là một đồng bằng không bờ bến, còn có trời sao trong veo vô cùng. La Chinh liên tục chiến đấu từ võ giả chứng thần đến bây giờ, cảnh vật xung quanh không hề thay đổi chút nào.
Chỉ có điều, lần này lại có chỗ khác biệt, hắn rơi vào một vùng trời băng đất tuyết, dưới chân là lớp băng trơn trượt. Dưới lớp băng còn có người cá to lớn liên tục qua lại như con thoi, giữa không trung có bông tuyết lớn chừng nắm tay rơi xuống, phát ra tiếng vỡ “rộp rộp”.
Vì sao hoàn cảnh đấu trường của các vị thần lại khác đi?” La Chinh hỏi với vẻ tò mò.
Nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của La Chinh, người béo lập tức cười ha ha: “Ngươi không biết điều này?”
La Chinh lắc đầu: “Thực sự không biết.”
Đấu trường của các vị thần có thể tùy ý thay đổi hoàn cảnh, có điều phải bỏ ra một số điểm tích lũy nhất định mà thôi.” Người béo nói một cách vênh váo đắc ý.
“Đổi khung cảnh...”
La Chinh liếc nhìn cánh đồng tuyết trắng xóa xung quanh, ngay sau đó nói một cách thản nhiên: “Đó không phải là ảo cảnh mà là thế giới chân thật. Chắc hẳn thế giới này có lợi với thần tu luyện quy tắc hệ Băng hoặc thần đạo Tuyết Ấn.”
“Trả lời đúng rồi.” Người béo cười khà khà, hắn lắc lắc cái bụng to béo của mình, những con dấu băng lạnh lẽo từ từ ngưng kết ra từ trong bụng của hắn, chẳng mấy chốc đã xuất hiện đường nét của một bộ giáp trụ. Đó lại là một áo giáp bằng băng.
“Thần đạo Tuyết Ấn.” La Chinh không hứng thú với thần thông của người béo cho lắm, thước Vô Lượng của hắn đã hấp thu thần đạo Tuyết Ấn rồi. “Nhưng thế này cũng hơi thiếu công bằng, đấu trường của các vị thần đã là nơi các thần cạnh tranh với nhau, nên tuyệt đối công bằng giống như võ đài mới đúng. Nếu như ngay cả hoàn cảnh cũng có thể tùy ý thay đổi, vậy chẳng phải người nào cũng muốn chọn hoàn cảnh có lợi với mình hay sao?”
Nghe La Chinh nói, người béo lại cười hì hì, chìa cái chân căng tròn ra giậm nhẹ một cái, trên mặt đất liền xuất hiện một vòng xoáy băng. Từ trong vòng xoáy kia xuất hiện một thanh trường côn dài sáu thước, bề ngoài trường côn phủ đầy hoa văn hoa tuyết giống như do hoa tuyết ngưng kết ra. Hắn bắt lấy trường côn rồi nói tiếp: “Ngươi cho rằng đấu trường của các vị thần chỉ là một lôi đài thì không khỏi quá coi thường nó rồi. Đấu trường của các vị thần có nguồn gốc phức tạp, ngươi không thể tưởng tượng nổi những thứ bên trong đó đâu, ở đây cái gì cũng có thể theo đuổi được, chỉ riêng công bằng là không có! Ha ha!
“Tức là sao...” La Chinh không hiểu lời người béo nói.
Tên béo này không để ý tới La Chinh nữa, hắn vung trường côn cầm trong tay lên, ngay sau đó nhảy bổ về phía La Chinh!
Cũng trong lúc đó, dưới chân La Chinh xuất hiện những làn sương trắng kỳ dị, sương trắng hóa thành những bông hoa tuyết. Nhiệt độ xung quanh La Chinh bắt đầu nhanh chóng hạ xuống, cả người hắn dần trở nên hết sức chậm chạp.
So ra, tên béo này lại vô cùng nhanh nhẹn, gần như trong chớp mắt đã đến trước mặt La Chinh, giơ cây trường côn đập xuống đầu hắn.
La Chinh không hề biến sắc, thậm chí hắn còn không tiến lên đón đỡ mà lại nắm lấy trường côn.
Giai đoạn hiện nay, La Chinh vẫn có thể dùng sức lực mạnh mẽ để nghiền ép đối thủ đối diện, cho nên hắn không cần suy nghĩ nhiều.
Không ngờ vào giây phút này, người béo lại nở một nụ cười quái dị, đồng thời trong tích tắc bắt được trường côn, La Chinh liền cảm thấy trong tay hơi mát lạnh, trường côn kia lại là một nắm tuyết... Sau đó, La Chinh trở tay bổ một phát, cạnh bàn tay chém vào mặt người béo, không ngờ người béo này cũng biến thành một đống tuyết tán loạn trước mặt La Chinh.
“Sớm biết ngươi thần lực phi phàm, có điều chỉ dựa vào sức mạnh mà muốn thắng ta thì không khỏi quá ngây thơ rồi...”
Trong các thần cấp thấp đã sớm lan truyền về thực lực và đặc điểm của người giấu tên, rất nhiều thần từng nghiên cứu về đặc điểm mà La Chinh thể hiện ra, hiển nhiên người béo đã chuẩn bị trước khi đến.
Giọng nói của người béo vang lên sau lưng La Chinh cùng với một loạt âm thanh rít gào. Thuật ẩn nấp của tên béo này biến hóa tài tình, trong nháy mắt đã kề sát sau lưng La Chinh đồng thời phát động tấn công. .
La Chinh không nói hai lời, bỗng nhiên xoay người một cái, đá qua một cước.
“Bốp...”
Đá đi một cước, tên béo kia lại biến thành một đống hoa tuyết, sau khi bị La Chinh đá còn bay lượn một hồi, như hàng nghìn hàng vạn côn trùng nhỏ màu bạc đang bay múa, đẹp đến kỳ ảo...
“Lại sai rồi!”
Người béo cười khà khà, cuối cùng cũng ra tay. Hắn xuất hiện sau lưng La Chinh, trên trường côn màu trắng trong tay hắn hiện ra những dấu băng lạnh lẽo, đột nhiên đập lên lưng La Chinh.
Chỉ có điều, cây gậy này chỉ chạm nhẹ lên lưng La Chinh, để lại một dấu vết sương lạnh nhàn nhạt, không tạo thành tổn thương thực chất cho La Chinh.
Mà sau khi đánh ra một gậy này, cả người tên béo nhanh chóng lăn đi giống như quả cầu, kéo dãn khoảng cách với La Chinh. Một bàn tay của hắn bốc lên khí lạnh cuồn cuộn, không ngừng vuốt ve đầu trường côn, hình như đang liên tục rót gì đó vào trong trường côn.
Tên béo vẫn nở nụ cười đắc ý, giống như đã nắm chắc phần thắng.
La Chinh đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt nghiêm trọng hơn bao giờ hết. Không biết dấu vết tên béo để lại sau lưng mình khi nãy có tác dụng gì, tuy tên béo này sử dụng thần đạo Tuyết Ấn, nhưng thần đạo thiên biến vạn hóa, thần thông ngoại đạo được sử dụng không phải số ít, tình hình trước mắt thực sự có vẻ kỳ lạ.