Thuật luyện thể không được xem trọng lắm trong Thần Vực, dẫn đến thần đạo Sức Mạnh cũng không được hoan nghênh theo.
Những thần truyền thống vẫn thành thật mà ngưng tụ thần cách, tu luyện thẳng đến đại viên mãn, rồi cố gắng phong thánh.
Đây là con đường đã được vô số thần chứng minh. Tuy từ xưa tới nay, chỉ một số lượng cực nhỏ có thể leo lên đỉnh. Nhưng rốt cuộc nó vẫn là một con đường thành công.
Chẳng qua, trên đời này không bao giờ thiếu người đi theo con đường riêng. Năm đó, một mình La Tiêu theo đuổi thần đạo Đại Diễn, coi như xây dựng được một vũ trụ Đại Diễn, nhưng người như La Tiêu chỉ là số ít. Con đường chưa từng có người bước đi luôn mờ mịt giăng đầy sương mù. Nó còn có thể là một cái hố to. Sự khó khăn gian nan trong đó là điều có thể thấy rõ.
Như La Chinh tu luyện bí thuật Hỗn Độn, đến nay vẫn khó có thể ngưng tụ thần cách. Nếu không phải gặp được cái loại đất sét kỳ lạ kia, có lẽ La Chinh vẫn chưa có manh mối nào.
Xung quanh La Chinh vang lên những tiếng xì xào bàn tán...
“Vũ Thái Bạch thế mà lại dùng thuật luyện thể quái đản kia!”
“Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi hệ thống Đạo Đài Bát Trọng và Thần Đài Cửu Tinh. Rốt cuộc thì nguồn sức mạnh này là sao, tại sao có thể thay thế máu!”
“Đó cũng đâu phải con đường của Vũ Thái Bạch đâu. Chẳng phải sở trường của hắn là tính toán sơ hở kẻ địch rồi dùng cách ngắn gọn nhất một chiêu hạ gục à?”
Tới nay, Vũ Thái Bạch luôn cho người khác cảm giác là người ít nói, nhã nhặn, khiêm tốn.
Lúc trước, đảo nổi La gia bị hủy. Vũ Thái Bạch chỉ im lặng rời khỏi, nhưng lúc ngoảnh đầu, đôi mắt dịu dàng kia lại đầy lưu luyến. Sau đó, hắn biến mất khỏi tầm mắt của các nhà quyền thế, thậm chí còn bị mọi người lãng quên một thời gian.
Cũng trong đoạn thời gian đó, thứ hạng đảo nổi của La gia liên tục hạ xuống.
Khi các nhà quyền thế cho rằng đảo nổi La gia sẽ rơi xuống biển Thời Gian vào lần xếp hạng tiếp theo, thì Vũ Thái Bạch lại xuất hiện trong đấu trường của các vị thần một cách kỳ lạ. Hắn gần như dùng sức một người, gánh cả đảo nổi La gia.
Sau này, đảo nổi La gia vẫn cố định ở vị trí thứ ba từ dưới đếm lên, không tiếp tục rơi xuống dù chỉ một hạng. Kỳ tích ấy luôn duy trì nhiều năm qua.
Đây là một người đàn ông kiên cường đầy lòng trung thành.
Nhưng nay chẳng biết tại sao, hắn lại lần đầu tiên thể hiện cơ bắp của mình với chúng thần.
Cơ bắp cả người hắn điên cuồng phồng lên, khiến người ta cảm nhận được nét đẹp của sức mạnh, chỉ có đầu là vẫn như cũ. Cơ thể khổng lồ nở nang đi kèm với cái đầu nhỏ có vẻ không cân xứng cho lắm.
Mục Huyết Dung thấy vậy, gần như là phản xạ tự nhiên mà nhảy liên tục về phía sau. Cơ thể nàng liên tục lóe lên ba lần trong không khí, bứt xa khoảng mấy trăm trượng, rồi nhìn chòng chọc vào Vũ Thái Bạch đằng trước.
Mục Huyết Dung cảm thấy cực kỳ đắc ý khi qua mắt được “Diễn Toán Như Hà” của Vũ Thái Bạch.
Tới nay, Mục Huyết Dung luôn cảm thấy mình mạnh hơn Vũ Thái Bạch. Không phải nàng không có cơ hội đánh bại hắn, mà do “Diễn Toán Như Hà” đã tính hết mọi góc chết của nàng thôi.
“Ngưng Huyết Nguyệt” và “kiếm Phàm Trần” của nàng đều là chí bảo hồng mông nhất phẩm đứng đầu...
Nàng còn liên tục đột phá trong lĩnh ngộ về thần đạo Tuyệt Sát, suýt chút nữa là hiểu được đạo Cực Sát trong đó.
Nhưng, nàng hầu như không thể đánh trả khi đối mặt với “Diễn Toán Như Hà”.
Hôm nay, vậy mà nàng đã phá được “Diễn Toán Như Hà”. Nàng cho rằng mình giành thắng lợi rồi, tên Vũ Thái Bạch này không còn chiêu gì chống lại mình nữa. Nàng sẽ trả lại hết mối nhục ngày xưa cho Vũ Thái Bạch, đá văng hòn đá lớn nhất đè nặng trong lòng đi.
Chỉ có điều, dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới chính mình lại thả ra một con quái vật khó có thể tưởng tượng như vậy. Bây giờ, Vũ Thái Bạch cho nàng một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn vượt qua cả thánh nhân.
Vũ Thái Bạch lạnh nhạt nhìn thẳng vào Mục Huyết Dung. Đôi mắt hắn vẫn dịu dàng như bầu trời tháng ba ở nhân gian, khiến người ta cảm thấy thoải mái, an nhàn tự tại, nhưng lại làm trong lòng Mục Huyết Dung thấy lạnh lẽo: “Hôm nay, phiền ngươi phối hợp một chút...”
Vừa nói xong, Vũ Thái Bạch liền biến mất.
Phương pháp dịch chuyển không gian của đại viên mãn khác với dịch chuyển không gian trong vũ trụ mà La Chinh biết. Chúng hầu như không có dấu hiệu gì, cũng không có cái gọi là sóng không gian. Vì vậy, khi dịch chuyển, tốc độ của nó càng nhanh hơn.
Vũ Thái Bạch vừa biến mất, Mục Huyết Dung liền mở hai tay ra. Tuy nàng không hiểu thần đạo Đại Diễn, không biết sử dụng “Diễn Toán Như Hà”, cũng biết bước tiếp theo đương nhiên Vũ Thái Bạch sẽ tấn công mình.
Trong tích tắc khi mở hai tay ra, cả người nàng bắt đầu xoay vòng, giống như một lốc xoáy màu máu di chuyển về phía sau.
“Rắc rắc, rắc rắc...”
Cùng lúc đó, Vũ Thái Bạch xuất hiện ở đằng sau Mục Huyết Dung, vươn một bàn tay về phía nàng. Mục Huyết Dung tính được hướng đi của Vũ Thái Bạch, lập tức vui vẻ.
Dựa vào sự lợi hại của Ngưng Huyết Nguyệt, kiếm Phàm Trần và thần đạo Tuyệt Sát cũng như dòng xoáy đầy mũi nhọn Cực Sát...
Nàng nhất định phải băm Vũ Thái Bạch thành nhiều mảnh nhỏ!
Chẳng qua nàng đã quên, Vũ Thái Bạch vẫn có thể tính được phản ứng của nàng.
Giờ phút này, nàng không trốn “Diễn Toán Như Hà” của Vũ Thái Bạch, nên hắn hầu như có thể tính ra được mỗi một chữ mà nàng hưng phấn la lên trong lòng, còn có thể tính ra chiêu nàng đánh trả.
Khi Vũ Thái Bạch ra tay, cánh tay phải thô to liền xuyên qua cơn lốc mũi nhọn của Mục Huyết Dung, một phát bắt được eo nàng.
Eo Mục Huyết Dung rất nhỏ, một bàn tay hắn đã có thể nắm trọn lấy.
Nhưng nàng cũng phản ứng cực kỳ nhanh, đối mặt với tình hình không có lợi, nàng trái lại rất bình tĩnh. Chỉ trong tích tắc lúc Vũ Thái Bạch bắt lấy nàng, trên người nàng đã nổi lên từng mảnh vảy màu máu.
Để đánh thắng Vũ Thái Bạch, nàng đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Nếu Vũ Thái Bạch chịu đối đầu trực tiếp với nàng, vậy nàng cũng không cần giữ lại!
Thần đạo Tuyệt Sát mạnh nhất là khi đánh giáp lá cà, gần như mọi thần đều không hy vọng cứng chọi cứng với thần tu luyện thần đạo Tuyệt Sát.
Lúc này, thần trí trong mắt nàng hoàn toàn biến mất, đan điền vươn ra vô số cái vòi liên tục lan khắp trong cơ thể. Nơi đi qua, cấu tạo cơ thể theo đó phân giải thay đổi. Người ngoài chỉ thấy cơ thể nàng bao phủ bởi chi chít những mảnh vảy màu máu...
“Đây là thần thông gì thế? Trong thần đạo Tuyệt Sát làm gì có thần thông này...”
“Nhìn vảy trên người nàng thì hình như là Thánh Thể Thần Ma, nhưng chưa bao giờ thấy Thánh Thể Thần Ma nào kỳ lạ thế này...”
“Ít nhất phải kết hợp ba loại thần đạo. Không ngờ bây giờ, Mục Huyết Dung đã mạnh như thế. Đúng là Mục gia gửi gắm rất nhiều hy vọng vào nàng.”
Những người quan sát trận chiến hôm nay, đều nghĩ sẽ lặp lại như trước, không ngờ điều mà họ thấy và suy nghĩ của họ lại hoàn toàn khác nhau. Hai bên đều sử dụng tuyệt chiêu chưa từng xuất hiện.
Mục Ngưng siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ đằng xa, không ngờ tỷ tỷ sử dụng tuyệt chiêu nhanh như vậy.
Nàng nhớ rõ cha từng nói, dựa vào chiêu này có thể giúp nàng bất tử bất diệt trong một thời gian ngắn, gần như là vô địch...
Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu Mục Ngưng thì hình ảnh trước mắt đã làm thay đổi ý nghĩ đó của nàng.
Vũ Thái Bạch vươn tay trái chộp lấy Mục Huyết Dung, cánh tay phải bỗng lóe lên ánh sáng rực rỡ đập về phía nàng.
Khi sử dụng nguồn sức mạnh thì có một số tai hại, đó là không thể hoàn toàn hợp thành một thể với bản thân...
Nhưng hình như sự hiểu biết của Vũ Thái Bạch về thần đạo Sức Mạnh và thuật luyện thể đã tăng lên một tầng cao mới!
Thậm chí còn vượt qua tầm hiểu biết của các thánh nhân...
Dù là tuyệt chiêu được xưng bất tử bất diệt mà Mục Huyết Dung tu luyện, giờ phút này cũng không cách nào chống đỡ nổi.
“Ầm ầm...”
Một quyền này của hắn nện lên người Mục Huyết Dung, xung quanh nàng lập tức khuếch tán ra một vòng gợn sóng màu đen do sự chấn động mạnh mẽ của không gian. Gợn sóng đó còn khuếch tán ra hơn mười dặm!
“Rắc rắc, rắc rắc...”
Mục Huyết Dung xem như là đã cường hóa bắp thịt mình đến một cấp bậc khủng bố, trúng một quyền này thế mà chưa bị chia năm xẻ bảy. Chỉ là, những mảnh vảy màu máu trên người nàng nứt ra vô số vết rạn và rớt xuống với một tốc độ cực mau.
Chẳng qua, nàng vừa rơi xuống hai ba trượng, Vũ Thái Bạch đã lại xuất hiện ở dưới Mục Huyết Dung.
“Ầm ầm...”
Một vòng gợn sóng không gian rất lớn khuếch tán ra, quyền thứ hai nện đã trên người Mục Huyết Dung. Những mảnh vảy máu trên cơ thể nàng biến mất hơn nửa.
“Đùng...”
Khi Vũ Thái Bạch vung ra quyền thứ ba, vảy trên người Mục Huyết Dung đã hoàn toàn biến mất, cơ thể tả tơi lập tức hiện ra trước mắt mọi người. Chỉ còn có gợn sóng màu đen đang liên tục khuếch tán, không gian chấn động quá mạnh mẽ, những gợn sóng đó như có thể vĩnh viễn khuếch tán tiếp.
Sau đó, Vũ Thái Bạch ngẩng đầu nhìn về phía người xem. Hắn không quan tâm đến chiến thắng của trận đấu này, mà ngược lại, hôm nay, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm...