Bách Luyện Thành Thần

Chương 1873





Chương 1873THĂNG CẤP

Trên thân của Phật Hoàng Kiếm có từng rãnh máu, khắc thành chữ “giết” trên bàn quay.

Sau khi giết chết đối thủ, máu sẽ hòa vào trong chữ “giết” theo rãnh máu, phối hợp với các thần văn xung quanh, ngưng tụ thêm nhiều sát khí hơn nữa.

Với yêu cầu nghiêm khắc của Hàm Cửu Di, La Chinh biến toàn bộ chi tiết của Phật Hoàng Kiếm trở lại như cũ, nên đương nhiên cũng hình thành một chữ “giết” trôi nổi trên không trung.

Phương Tiểu Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, trong mắt đầy vẻ khác thường.

Trước đây, La Chinh cũng từng vận dụng thần thông Khoa Thế, nhưng chưa từng có ai nhận ra. Dù sao thì cũng chẳng ai nghĩ được rằng võ giả chứng thần lại có thể vận dụng được năng lực của thánh nhân.

Nhưng La Chinh chỉ vận dụng phương pháp này theo cách đơn giản nhất, không có lĩnh ngộ sâu sắc về nguồn gốc sức mạnh.

“Đây là nguồn gốc của thần đạo Sức Mạnh...” Phương Tiểu Vũ khựng lại, nhìn chằm chằm vào thanh Phật Hoàng Kiếm trước mắt. Bởi vì sức mạnh là vô hình, nàng chỉ có thể nhìn ra một đường viền mờ ảo, đồng thời có thể thấy máu tươi của bản thân đang chảy thành một chữ “giết”.

“Không thể nào!” Phương Tiểu Vũ khẽ nói: “Nguồn gốc sức mạnh vốn không thể rời khỏi cơ thể, cho dù có rời khỏi cơ thể rồi thì cũng phải bị thần đạo Ly Thủy của ta phá vỡ, càng không thể trở lại thành hình. Sao ngươi lại làm được...”

Lối đi Phương Tiểu Vũ mở ra đã biến mất, cả người La Chinh chìm trong nước nên không thể nói chuyện được. Nghe thấy tiếng kinh ngạc của nàng, hắn chỉ nhún vai, ngón trỏ búng nhẹ, Phật Hoàng Kiếm đã xuyên qua đầu Phương Tiểu Vũ.

“Rầm...”

Phương Tiểu Vũ bị “giết”, Ly Thủy đang bao quanh La Chinh cũng tan ra bốn phương tám hướng xung quanh như dòng nước lũ. Khung cảnh vô cùng ngoạn mục.

Nhưng Ly Thủy còn chưa tản ra hết thì một vạch trên thước Vô Lượng trong đầu La Chinh đã phát ra ánh sáng nhẹ. Hắn hơi nhấc tay lên, một vài Ly Thủy liền hóa thành từng thanh kiếm nước óng ánh long lanh nổi lên.

Nếu Phương Tiểu Vũ trông thấy cảnh tượng này, sợ rằng nàng sẽ kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.

“Thần đạo Ly Thủy... chỉ có thể thi triển khi có nước. Cho nên Phương Tiểu Vũ mới lựa chọn hoàn cảnh chiến đấu mưa gió mịt mù này.”

“Nếu không có nước, chắc chắn phải nghĩ cách khác. Nhưng thần thông của thần đạo Ly Thủy hẳn là sẽ bị giảm đi nhiều?”

“Rầm...”

Chỉ thấy ngón tay La Chinh nhẹ vẫy, một thanh kiếm nước óng ánh lung linh trong đó biến thành màu đen, chính là thần thông Nước Đục Diệt Hồn trong thần đạo Ly Thủy. Ngón tay hắn khẽ động, thanh kiếm nước màu đen liền cuộn về phía hắn, lập tức ăn mòn cánh tay hắn thành một mảng lồi lõm.

“Quả nhiên, Nước Đục Diệt Hồn có thể khắc chế các loại pháp bảo, có tác dụng với cả thân thể ta. Thảo nào ngươi rất tự tin. Nhưng thần thông này không có ý nghĩa lớn với ta, ngược lại Thần Kính Ly Thủy mà ngươi thi triển cuối cùng lại có thể sao chép đòn tấn công của ta với uy lực tương đương.”

La Chinh thò tay ra đập nhẹ, Ly Thủy hóa thành một tấm gương. Đương nhiên Thần Kính Ly Thủy mà hắn thi triển không bằng được Phương Tiểu Vũ, nhưng thần thông này có thể sao chép được Phật Hoàng Kiếm đã khiến hắn vô cùng kinh ngạc. Nếu tu luyện Thần Kính Ly Thủy đến trình độ cao nhất thì chẳng phải có thể sao chép đòn tấn công của bất kỳ đối thủ nào sao?

Đây quả thực là một phương pháp phi phàm.

Trong lúc đang suy nghĩ, không gian xung quanh đã mờ dần đi, La Chinh đã quay lại trong phòng, đương nhiên Thần Kính Ly Thủy cũng biến mất.

Hắn không biết Thần Kính Ly Thủy vốn là bí kíp không truyền của Phương gia, đến nay chỉ truyền cho Phương Tiểu Vũ và Phương Hận Thiếu mà thôi. La Chinh có thể phá vỡ Thần Kính Ly Thủy một cách dễ dàng như thế cũng đã là một sự trùng hợp nhất định. Phật Hoàng Kiếm của La Chinh vô cùng đặc biệt. Bởi vì Phật Hoàng Kiếm được ngưng tụ bởi sức mạnh đơn thuần. Sau khi rời khỏi cơ thể, chỉ có thể không ngừng bổ sung nguồn sức mạnh cho Phật Hoàng Kiếm bằng thần thông Khoa Thế thì mới duy trì được hình thái của nó.

Nếu La Chinh thi triển thần thông khác, bản thân Phương Tiểu Vũ sẽ có thể khống chế được bằng cách sử dụng thế của bản thân. Nhưng nàng không sở hữu thần thông Khoa Thế, nên đương nhiên không thể phục chế được Phật Hoàng Kiếm đã bị vỡ.

Trong đấu trường của các vị thần, Phương Tiểu Vũ chỉ xếp thứ một trăm chín mươi sáu, vậy mà đã hiểu rõ La Chinh như vậy, điều này quả thực khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

Sợ rằng trận đấu tiếp theo không dễ ứng phó. Dù sao bản thân cũng bị mọi người chú ý quá, như Phương Tiểu Vũ đã nói, dường như tất cả mọi người đều đã mua tư liệu của Huyền Nguyệt Mục, như vậy bọn họ đều dựa vào sở trường của mình để thi triển sức mạnh.

Sau khi tấn công Phương Tiểu Vũ, phần thưởng thêm mà La Chinh giành được lại tăng thêm một bậc, tích lũy được bốn trăm sáu mươi nghìn điểm tích lũy.

“Kẻ giấu tên lại thắng rồi!”



“Hắn đã đánh bại Phương Tiểu Vũ...”

“Thứ hạng lại tăng thêm hai mươi bậc. Ta xếp thứ một trăm tám mươi hai, không có cơ hội thách đấu hắn rồi. Ôi...”

Thực lực của người thách đấu La Chinh không được thấp hơn hắn một trăm bậc. Thứ hạng căn phòng của La Chinh đã tiến lên trước hai mươi bậc, đương nhiên có hai mươi người ở thứ hạng bên dưới đã mất đi tư cách thách đấu hắn.

Mục Ngưng đứng ở nơi cao nhìn vào căn phòng của kẻ giấu tên, trong đôi mắt tròn hơi lộ ra sát ý.

Lần này tỷ tỷ thua dưới tay Vũ Thái Bạch, Mục gia lại chịu thêm áp lực nhất định. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi trận thảm bại của Mục Huyết Dung nên một vị thần đại viên mãn của nhà quyền thế cũng bại trận theo, từ đó mấy vị thần đại viên mãn khác cũng bại trận. Đối với Mục gia mà nói, đây chắc chắn không phải là một tin tốt.

Bây giờ Mục gia đang xếp thứ bảy trên đảo nổi. Theo xu thế bây giờ thì sợ rằng sẽ bị giảm xuống tiếp vài hạng nữa. Nếu như rơi ra khỏi vị trí tốp mười thì phiền phức rồi.

“Kẻ giấu tên đáng chết, nhất định phải nhớ lời ta nói.” Nàng vẫn sợ kẻ giấu tên này không dám khiêu chiến mình. Vì Mục gia, nàng nhất định phải đoạt lấy điểm tích lũy của thằng nhóc này. Chỉ là, kẻ giấu tên này không ra khỏi cửa thì nàng cũng không có biện pháp nào khác.

Hàm Lưu Tô thản nhiên nhìn thứ hạng của kẻ giấu tên đang thay đổi kia. Dựa vào trực giác nhạy bén của mình, nàng cảm thấy kẻ giấu tên này rất có khả năng là La Chinh, nhưng không được ra tay trong sảnh chúng thần nên nàng không thể thăm dò đối phương được. Người ta đã nói, sau khi đánh bại Mục Ngưng sẽ thách đấu mình, nàng tin lời của kẻ giấu tên này, hắn nói được nhất định sẽ làm được.

Trong đảo nổi của Phương gia...

Sau khi Phương Tiểu Vũ thua La Chinh liền nhanh chóng rời khỏi bảng ngọc bích chúng thần.

Tính nàng rộng lượng nên không tức giận, trong mắt chỉ đầy vẻ nghi hoặc.

“Hôm nay ra ngoài nhanh vậy?” Một giọng nói ôn hòa vang lên.

Đứng phía sau chính là ca ca của nàng, vị thần đại viên mãn mạnh nhất của Phương gia, Phương Hận Thiếu.

“Ca ca, muội gặp phải một chuyện kỳ lạ.” Phương Tiểu Vũ nói.

Phương Hận Thiếu tò mò: “Chuyện gì lại có thể khiến cho muội cảm thấy kỳ lạ vậy?”

Trong lòng Phương Hận Thiếu, Phương Tiểu Vũ thông minh, đáng yêu, nhưng tính tình lại chẳng màng tới danh lợi. Chuyện có thể thu hút sự tò mò của nàng không nhiều. Ngay cả lần trước Nhật Manh tộc tổ chức sự kiện ngày Lăng nàng cũng không muốn đi.

“Có người có thể giải phóng sức mạnh ngưng hình ra bên ngoài sao?” Phương Tiểu Vũ hỏi.

Phương Hận Thiếu mỉm cười, thò tay ra vỗ nhẹ. Một chưởng ấn vô hình đánh ra, chưởng ấn đó rất kỳ lạ, cuối cùng đánh lên bức tường rồi mới tiêu tan: “Đây không phải là việc quá khó, đa số những người tu thần đạo Sức Mạnh đều có thể làm được.”

Phương Hận Thiếu không tu luyện thần đạo Sức Mạnh, nhưng hắn đã ngưng tụ ra Thần Đài Cửu Tinh, chỉ là hắn không thể đặt vào thế giới trong cơ thể mà thôi. Thế nhưng vẫn không khó để hắn đánh ra được một đòn như vừa nãy.

Ai ngờ Phương Tiểu Vũ lại lắc đầu: “Không phải như vậy. Ca ca, đối phương tạo ra một thanh kiếm bằng sức mạnh...”

Nàng mới nói được một nửa, Phương Hận Thiếu lại đánh ra một chưởng. Một thanh kiếm vô hình do nguồn sức mạnh hóa thành bắn ra, lại đánh lên bức tường. Phương Hận Thiếu nhún vai: “Muội muội, chuyện này cũng không khó.”

“Huynh có thể nghe ta nói hết không!” Phương Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Phương Hận Thiếu, sau đó lập tức nói: “Sau khi thanh kiếm đó rời khỏi cơ thể, người ta còn có thể tự do điều khiển nó. Hơn nữa, sau khi bị Thần Kính Ly Thủy của ta đánh vỡ, nó vẫn có thể được tái tạo lại.”

Nghe đến đây, trên mặt Phương Hận Thiếu lộ ra vẻ kỳ lạ, lập tức lắc đầu: “Chuyện này không thể, sau khi sức mạnh rời khỏi cơ thể thì không thể tùy tiện điều khiển được nữa, nó sẽ nhanh chóng suy giảm. Có phải muội nhìn nhầm rồi không? Hay là một loại thần thông nào đó tương tự như thế? Nhưng tuyệt đối không thể là sức mạnh ngưng hình được. Thứ mà muội nói chỉ có thánh nhân vận dụng thần thông Khoa Thế mới có thể làm được. Hiện giờ ta cũng không làm được.

“Quả thực là như vậy sao?” Phương Tiểu Vũ mỉm cười. “Muội còn cho rằng mình nhớ nhầm, không ngờ thằng nhóc đó thực sự làm được...”

“Ai?” Thấy mặt muội muội không phải vẻ đùa cợt gì, Phương Hận Thiếu cũng hoài nghi hỏi. Trên thực tế, hắn vẫn nghi ngờ lời nói của Phương Tiểu Vũ. Đối thủ của Phương Tiểu Vũ chỉ là thần cấp thấp mà thôi, nếu thực sự có thể làm được điều đó thì rõ ràng gặp quỷ rồi.

“Đó là một kẻ giấu tên. Hôm nay hắn thách đấu muội. Hắn đã dùng phương pháp đó nên muội mới thua hắn.” Phương Tiểu Vũ nói.