Bách Luyện Thành Thần

Chương 1875





Chương 1875ĐÔNG PHƯƠNG GIA

“Nàng tên là Đông Phương Vân Châu, xếp thứ hai trong sảnh chúng thần.” Tần Thiên Trạch đáp.

Đông Phương Vân Châu?

Đúng là La Chinh từng nghe thấy cái tên này, nhưng hắn lại không để ý lắm.

Ở giai đoạn hiện nay, thứ hạng trong sảnh chúng thần lần lượt là: Mục Ngưng xếp thứ nhất, Đông Phương Vân Châu thứ hai, Hàm Lưu Tô xếp thứ ba.

Cả ba người nắm giữ ba vị trí đầu đều là phụ nữ, chuyện này chưa từng xuất hiện trước đây.

Đông Phương gia cũng là đối tượng Vũ Thái Bạch đang nhắm vào, hơn nữa đây còn là gia tộc có đảo nổi xếp hạng đầu. Nhưng cho tới nay trong số các vị thần cấp thấp, thật sự La Chinh chưa từng tiếp xúc với vị thần nào của Đông Phương gia.

Theo lý mà nói, Đông Phương gia có thể đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng thì chắc chắn bọn họ nắm giữ rất nhiều điểm tích lũy. Nhưng trong suốt quãng thời gian đánh thẳng từ tầng thấp nhất của sảnh chúng thần lên tới đây, quả thực La Chinh vẫn chưa gặp phải người nào thuộc gia tộc này.

“Nàng tìm ta làm gì?” La Chinh hỏi. Hắn vốn không quen cô gái này.

Tần Thiên Trạch cũng chỉ biết lắc đầu, nói: “Ta chỉ chuyển lời vậy thôi, có chuyện gì ngươi tìm nàng rồi biết. Ta nhận thua...”

Sau khi kết thúc trận đấu, cuối cùng La Chinh cũng đẩy cánh cửa nhỏ phòng mình ra.

Từ nơi này hắn có thể nhìn xuống sảnh chúng thần to lớn này. Những gian phòng hình xoắn ốc nối đuôi nhau xoắn xuống dưới. Hiện giờ, hắn đã gần lên đến đỉnh rồi.

Mỗi lần La Chinh mở cửa phòng đều có một đám người vây ở bên ngoài, nhưng khung cảnh lần này thật sự khiến hắn bất ngờ.

Một số vị thần chỉ lặng lẽ quan sát hắn thật kỹ, không hề có ý định tiến tới. Ngay cả Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng, bọn họ cũng chỉ nhìn từ xa. Chỉ có một cô gái mang vẻ mặt lạnh nhạt đứng bên cạnh phòng hắn.

Cô nàng này che mặt bằng một chiếc khăn lụa mỏng màu lam nhạt, thế nên hắn chỉ có thể thấy một nửa khuôn mặt của nàng. Đôi mắt ánh lên tia sáng sắc bén tự nhiên. Chỉ một ánh mắt thôi nhưng đã ấp ủ vô số lời nói. Đó là một đôi mắt biết nói.

“Cuối cùng ngươi cũng ra rồi.” Nàng nói.

“Ngươi là Đông Phương Vân Châu?” La Chinh hỏi.

Nàng khẽ mỉm cười, gật đầu với La Chinh.

Trong khoảng thời gian này, Đông Phương Vân Châu rất ít khi đến sảnh chúng thần. Lần này vừa mới tiến vào đã nghe nói có người giấu tên. Nhưng người giấu tên này lại không hề bước ra khỏi cửa phòng, khiến nàng không hề có cơ hội tiếp xúc.

Địa vị của nàng ở đảo nổi vượt xa tưởng tượng của La Chinh.

Như Tần Thiên Trạch từng nói, chỉ cần một câu nói của nàng, không ai trong đám con cháu nhà quyền thế dám không nghe theo. Vì vậy, chuyện đầu tiên Tần Thiên Trạch muốn làm không phải là giao đấu với La Chinh một cách đàng hoàng, mà là chuyển lời của Đông Phương Vân Châu tới La Chinh.

Nếu không, chưa chắc Tần Thiên Trạch đã thua nhanh như thế...

“Ngươi cũng muốn khiêu chiến ta sao?” La Chinh thản nhiên hỏi.

Mặc dù đối phương đến từ đảo nổi xếp hạng nhất, nhưng La Chinh lại chẳng có cảm tình gì với Đông Phương gia.

Bởi vì Đông Phương gia nằm trong danh sách của Vũ Thái Bạch, nên theo phán đoán của La Chinh, tám chín phần các nhà quyền thế này đều thuộc một phe, mà Đông Phương gia lại là gia tộc mạnh mẽ nhất trong đó. Như vậy gia tộc này là kẻ địch, không phải bạn.

Đông Phương Vân Châu lắc đầu: “Ta không hề có hứng thú với ngươi.”

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” La Chinh lại hỏi.

“Nghe nói ngươi gần như đã tu luyện được Phật Hoàng Kiếm trong kiếm trận Lục Thần, vậy chắc hẳn ngươi được truyền thừa từ Hàm Cửu Di của điện Tử Hồn? Mặc dù không biết làm sao ngươi có thể vận dụng được giai đoạn ba của sức mạnh ngưng hình, nhưng như vậy đúng là đã đủ tư cách.” Đông Phương Vân Châu nói.

“Tư cách gì?”

“Tư cách gia nhập Đông Phương gia.” Đông Phương Vân Châu nhìn chằm chằm La Chinh mà nói. Giọng nói của nàng kiên định một cách kỳ lạ, giống như việc khiến La Chinh gia nhập Đông Phương gia là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cách đó không xa, Hàm Lưu Tô và Mục Ngưng hơi nhíu mày. Một số đệ tử nhà quyền thế khác cũng lộ vẻ không vui.

Đông Phương gia trước nay vẫn bá đạo như vậy...

Sau khi La Chinh sử dụng Phật Hoàng Kiếm, cộng thêm yêu cầu quái dị mà Vũ Thái Bạch đưa ra khi La Chinh vào đấu thì có lẽ Hàm Lưu Tô đã chắc chắn chín phần mười về thân phận của La Chinh.

Hiện tại, La Chinh ở trong cung của Hàm Cửu Di, mà gần đây hắn mới thi triển ra Phật Hoàng Kiếm, lại thêm một số đặc trưng khác của hắn nữa thì làm sao Hàm Lưu Tô lại không thể chắc chắn được?

Nhưng La Chinh không thừa nhận, Hàm Lưu Tô cũng không tiện nói gì. Hơn nữa, biết đâu lại chỉ là trùng hợp?

“Không gia nhập.” Lôi hắn ra khỏi phòng là vì chuyện này, La Chinh cũng cảm thấy không còn gì để nói.

Cho dù hắn thẳng thắn từ chối Đông Phương Vân Châu như vậy, nhưng nàng lại không hề khó chịu, vẫn tiếp tục nói: “Đối với nhiều người thì đây là cơ hội lớn, cầu cũng không được. Ngươi không cần thiết phải từ chối sớm như vậy.”

“Ta đã gia nhập đảo nổi khác, sẽ không đổi vị trí.” La Chinh vẫn lắc đầu.

“Về phía Hàm gia, đương nhiên Đông Phương gia chúng ta sẽ thu xếp, những chuyện khác ngươi không cần bận tâm.” Đông Phương Vân Châu cười nói.

Trên mặt Hàm Lưu Tô tỏ rõ vẻ căm giận. Biết rõ là người của Hàm gia bọn họ, vậy mà Đông Phương Vân Châu vẫn gióng trống khua chiêng tới đây. Thật quá đáng. Con cháu trên các đảo nổi đều khá sợ Đông Phương gia, bởi vì từ nhỏ trong khi dạy dỗ con em mình, các nhà quyền thế đều đã cảnh cáo, trêu chọc người Kiếm tộc cũng được, chọc vào người của gia tộc Huyền Nguyệt cũng có thể, nhưng tuyệt đối không được đắc tội với Đông Phương gia!

Dần dần, khi các đệ tử nhà quyền thế này đụng tới người của Đông Phương gia, hầu như bọn họ đều chọn đi đường vòng. Nếu không cần thiết, tuyệt đối sẽ không va chạm trực tiếp.

Nhưng hiện tại Hàm Lưu Tô đã không nhịn được nữa rồi. Đông Phương Vân Châu chẳng coi Hàm gia nhà nàng ra gì. Thế nên nàng đi xuống vài bước, Mục Ngưng ở phía sau cười nói: “Định xen vào à?”

“Vậy thì sao?” Hàm Lưu Tô lạnh giọng nói.

“Ngươi biết đấy, người của Đông Phương gia vẫn luôn như vậy. Trong mắt bọn họ, chẳng có đạo lý gì đâu.” Mục Ngưng lạnh lùng cười nói.

Mục gia và Đông Phương gia có quan hệ rất tốt, nhưng nếu nói là liên minh thì chẳng bằng nói là quan hệ cấp trên cấp dưới. Trong các Thánh Đường, giữa thánh nhân của các nhà quyền thế cũng có tranh chấp. Mấy năm gần đây, có thể nói Đông Phương gia đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Chỉ có gia tộc Huyền Nguyệt và Kiếm tộc là dám lên tiếng với những hành động của Đông Phương gia, còn các nhà quyền thế khác, bọn họ sẽ cố gắng để tránh xung đột.

Hàm Lưu Tô hừ lạnh một tiếng. Những chuyện khác nàng có thể nhịn, nhưng chỉ có chuyện này là không nhịn được.

Chẳng qua nàng còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì La Chinh đã thẳng thắn trả lời: “Ta nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới Hàm gia!”

Ai ngờ vẻ mặt Đông Phương Vân Châu vẫn hờ hững như trước: “Có đồng ý gia nhập Đông Phương gia hay không, cũng không liên quan đến ngươi.”

Tuy Đông Phương Vân Châu vẫn lịch sự, thái độ cũng không vênh váo, nhưng trong lời nói lại chẳng coi ý định của La Chinh ra gì. Nếu Đông Phương gia thực sự ép Hàm gia giao người, chuyện này bọn họ thực sự có thể làm được. Cho dù Thánh Hoàng Hàm gia có không muốn đến đâu đi nữa, nhưng chỉ cần Đông Phương gia quyết tâm, Hàm gia vốn không thể từ chối.

Thánh nhân cũng chia theo các tầng lớp. Trong số các thánh nhân, Thánh Hoàng Hàm gia có thể coi là người lợi hại, nhưng lợi hại đến đâu cũng không bằng La Tiêu năm đó... Mà La Tiêu chính là ví dụ sống cho kết quả của những người dám chống đối Đông Phương gia. Vì thế, nhà quyền thế nào cũng phải suy tính thật kỹ.

La Chinh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của Đông Phương Vân Châu. Trong vẻ mặt hờ hững của nàng ta, La Chinh thấy rất rõ vẻ xem thường.

Chưa kể La Chinh đã gia nhập vào điện Tử Hồn, cho dù hắn chưa bước chân vào đảo nổi thì cũng kiên quyết không đồng ý với lời mời như vậy. Sau khi giữ yên lặng khoảng ba nhịp thở, La Chinh cười nói: “Không biết là do ta nói không đủ rõ ràng hay là đầu óc ngươi có vấn đề nên nghe không hiểu, đã như vậy ta chỉ có thể nói với ngươi một chữ.”

“Cái gì?” Đông Phương Vân Châu hỏi.

“Cút!” Vừa dứt lời, La Chinh cũng không thèm quay đầu lại nữa, trực tiếp đi thẳng vào phòng của mình, đóng cửa đánh “rầm” một tiếng.

Tầng cao nhất trong sảnh chúng thần hoàn toàn yên tĩnh...

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi Đông Phương gia quật khởi, chiếm lấy thứ hạng đầu tiên trong các đảo nổi, dần dần Đông Phương gia đã trở thành bá chủ trong số các nhà quyền thế. Mỗi người con trong Đông Phương gia đều cao quý hơn các vị thần bình thường. Nhiều năm đã trôi như vậy, mọi người đều cẩn thận từng li từng tí, chưa ai dám thẳng mặt nhục mạ Đông Phương gia bao giờ.



Vậy mà người giấu tên lại không hề do dự, quát thẳng mặt Đông Phương Vân Châu.

Đắc tội Đông Phương gia, chẳng khác nào hủy đi tư cách lăn lộn trên đảo nổi.

Đương nhiên bọn họ không biết, sau khi La Chinh nhận được ám chỉ của Vũ Thái Bạch, hắn đã có ý định rời đảo nổi từ lâu.

Trong mắt Mục Ngưng lộ vẻ bất ngờ. Nàng không ngờ người giấu tên lại to gan như vậy.

Còn khi Hàm Lưu Tô thấy cảnh này thì lại cùng sảng khoái. Hành động của người giấu tên hoàn toàn phù hợp với tính cách của La Chinh.