La Chinh sững sờ, rồi chợt cười nhạt: “Ăn nói lung tung, sống chết cái gì!”
“Ta không nói lung tung!”
Hàm Lưu Tô đánh mạnh về phía La Chinh, hai tay bắt lại vạt áo hắn, đôi mắt sáng như sao, tựa như có hai ngọn lửa đang cháy.
Cú đánh này của nàng khá mạnh.
La Chinh lại không hề phòng bị nên trực tiếp bị Hàm Lưu Tô đẩy ngã xuống đất. Hai người ngã xuống, đối mặt nhìn nhau.
Nàng không thấy rõ vẻ mặt của La Chinh nên càng cảm thấy La Chinh đang đứng trong đám sương mù mơ hồ mà cười nhạo nàng. Nàng chợt lạnh giọng nói: “Đừng coi thường ta! Thực lực và thiên phú của ta không hề kém Mục Ngưng!”
Có thể nằm trong danh sách mười vị thần đứng đầu ở đấu trường của các vị thần thì đều là người có thiên phú đặc biệt.
Mục Ngưng có thần cách hai tầng, lại được Mục Hải Cực đặc biệt tạo ra thần thông ngoại đạo cho nàng, còn Hàm Lưu Tô lại có loại lửa cực kỳ đặc biệt!
Giống như muốn chứng minh cho La Chinh thấy thực lực của bản thân, Hàm Lưu Tô bỗng nhảy lên, không khí xung quanh đột nhiên trở nên hanh khô, từng tia lửa màu xanh lam bắt đầu không ngừng hội tụ trên tay trái nàng.
Chỉ chốc lát sau, những ngọn lửa này đã ngưng tụ thành một ngọn thương lửa màu xanh lam, rồi nàng chỉ thẳng về phía La Chinh.
“Đứng lên! Thi triển toàn lực của ngươi ra đây!” Hàm Lưu Tô lạnh giọng quát lên.
Hàm Lưu Tô từng thua Mục Ngưng, cũng giống như La Chinh, là do Sát Thể Báo Thù của Mục Ngưng. Nhưng nếu không phải Sát Thể Báo Thù, cho dù là Mục Ngưng cũng khó có thể đấu lại được Hàm Lưu Tô.
Sau đó Hàm Lưu Tô suy nghĩ thật lâu, cũng đã nghĩ ra một biện pháp phá hỏng Sát Thể Báo Thù. Nhưng không biết tại sao Mục Ngưng mãi không chịu chấp nhận khiêu chiến của nàng, nếu không thì vị trí hạng nhất trong đấu trường của các vị thần cấp thấp đã sớm về tay Hàm Lưu Tô rồi.
La Chinh nằm trên đất, ngưng mắt nhìn ngọn lửa màu xanh lam của Hàm Lưu Tô, trên ngọn thương này tỏa ra một khí tức cực kỳ sắc bén, giống như một thương này có khả năng xuyên thủng vạn vật vậy!
Bây giờ Hàm Lưu Tô thực sự đã có tiến bộ nhảy vọt, thực lực đã vượt xa tưởng tượng của La Chinh, khó trách có thể là một trong ba người đứng đầu ở sảnh chúng thần. Trong lòng La Chinh thầm nghĩ như vậy.
Nhưng ta không muốn liên lụy ngươi, La Chinh thầm nói với chính mình.
Từ khi La Chinh tiến vào đảo nổi, càng ngày hắn càng hiểu rõ, những đối thủ vốn mai phục trong tối cũng bắt đầu lộ diện.
Nếu cẩn thận suy ngẫm, những nhà quyền thế này cũng sẽ cho người ta có cảm giác hít thở không thông. Nói cách khác, xem bọn họ như đối thủ là một chuyện cười giống như chuyện con thiêu thân lao đầu vào lửa vậy. Cũng may La Chinh đã có giác ngộ từ lâu, nên hắn mới chưa từng lùi bước trên con đường này.
Đã như vậy, tội gì còn phải liên lụy thêm một Hàm Lưu Tô?
“Cũng được, để cho nàng ấy hiểu rõ cũng tốt.” Ánh mắt La Chinh dao động, rơi lên khuôn mặt nghiêm túc kia của Hàm Lưu Tô.
“Vèo!”
Ngay sau đó hắn đột nhiên đưa hai cánh tay về phía sau, cả người tự đứng lên, sau đó bắn về phía Hàm Lưu Tô như một mũi tên!
Hàm Lưu Tô nhướng mày, đột nhiên quay thương lửa trong tay một vòng, mũi thương quay tròn với tốc độ cao phát ra tiếng rít chói tai, đồng thời tạo thành một luồng mũi thương cực nhỏ màu xanh da trời, bay thẳng về phía La Chinh!
“Ánh thương này…”
Một ánh thương đâm tới khiến trái tim La Chinh đập mạnh, Phật Hoàng Kiếm và Trọng Dương Kiếm lặng lẽ chắn ở phía trước.
“Ầm!”
Mũi thương màu xanh da trời đâm lên Phật Hoàng Kiếm, trong nháy mắt uy lực trong ánh thương nổ ra, tạo thành những đóa hoa ánh thương đẹp đẽ. Không ngờ Phật Hoàng Kiếm lại bị đánh tan chỉ trong chớp mắt!
Đồng thời khi đóa hoa ánh thương kia nở rộ, một mũi thương cực nhỏ màu xanh da trời nữa lại phóng ra từ ánh thương ấy, phóng thẳng về phía Trọng Dương Kiếm!
“Ầm!”
Trọng Dương Kiếm là kiếm bảo vệ thân thể trong kiếm trận Lục Thần, dày và nặng nhất, thường dùng để bảo vệ cơ thể người thi triển kiếm trận.
Nhưng ánh thương kia nổ tung từ Phật Hoàng Kiếm, sau đó lại tiếp tục phát nổ một lần nữa trên thân Trọng Dương Kiếm. Và trong nháy mắt khi Trọng Dương Kiếm bị đánh tan, trong đống hoa ánh thương mới phát nổ lại hiện ra một mũi thương màu xanh da trời. Lần này, dĩ nhiên là bắn về phía bản thể La Chinh!
“Thương này quả là mạnh!”
Mặc dù lúc Hàm Lưu Tô lấy thương lửa ra, trong lòng La Chinh đã bắt đầu cảnh giác, nhưng hắn thực sự không ngờ thương này của Hàm Lưu Tô lại kỳ dị và ẩn chứa uy lực đến như vậy!
Hắn đã quá xem nhẹ nàng rồi!
Khi La Chinh nhận thấy tình thế không ổn, hắn đột nhiên chuyển mình, cố gắng tránh mũi thương này, nhưng đã muộn.
“Bụp!”
Gần như không có bất kỳ cản trở nào, thương này trực tiếp đâm vào trán La Chinh, xuyên qua đầu hắn.
Ngay sau đó, La Chinh chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên ánh sáng trắng rồi lập tức về đến gian phòng của mình. Cùng lúc đó, thất bại lần đầu tiên trong lịch sử cũng xuất hiện.
Đương nhiên số điểm tích lũy khổng lồ La Chinh đã tích được sau ba mươi ba trận thắng liên tiếp cũng đã về tay Hàm Lưu Tô.
“Thế mà lại bại!”
La Chinh sờ mũi, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ.
Một chiêu thua trong tay Hàm Lưu Tô thực sự khiến hắn rất bất ngờ, mấu chốt nhất vẫn là bởi vì cảm giác ban đầu Hàm Lưu Tô mang đến cho hắn, khiến hắn nhận định Hàm Lưu Tô có thể leo đến hạng ba trong sảnh chúng thần chẳng qua là dựa vào ngọn lửa kỳ lạ màu xanh kia mà thôi. Nhưng La Chinh không ngờ, nàng lại có thể phát huy tới mức này.
Nhát thương cuối cùng mà Hàm Lưu Tô đâm ra kia thực sự là mũi thương mạnh nhất mà La Chinh từng tiếp xúc. Một thương liên tục đánh tan hai cây kiếm của hắn, nổ liên tiếp ba lần mà vẫn có thể xuyên qua đầu hắn. Bây giờ nghĩ lại một chút thì thấy dù là Mục Ngưng hay bất kỳ vị thần cấp thấp nào trong sảnh chúng thần cũng không thể chịu nổi thương này. Nàng có thể xếp hàng thứ ba trong sảnh chúng thần là dựa vào thực lực của chính mình!
Hàm Lưu Tô cũng trở về gian phòng của mình, một thương đánh chết La Chinh xem như đã hả giận, có điều trong mắt nàng vẫn có vẻ hậm hực. Nàng thân là Trưởng công chúa Hàm gia, đã tự mình xuống nước mà cái tên kia còn từ chối. Như vậy tuyệt đối không thể tha thứ được!
Vì vậy nàng lại đẩy cửa phòng lần nữa, đi về phía đại sảnh đấu trường của các vị thần.
Sau khi Hàm Lưu Tô đánh bại La Chinh, đã vượt lên hạng nhất trong sảnh chúng thần. Nhờ có “thất bại đầu tiên” này, rốt cuộc người giấu tên cũng có thứ hạng, xếp ở vị trí thứ tư, ngay sau Mục Ngưng.
Hàm Lưu Tô vọt tới cửa phòng La Chinh, nàng không ngừng gõ cửa, nhưng gõ rất lâu cũng không có phản ứng. Cuối cùng, nàng đành phải trở lại phòng của mình, rời khỏi sảnh chúng thần rồi tính tiếp.
Còn về những người trong sảnh chúng thần đang nhìn nàng bằng vẻ kinh ngạc kia, Hàm Lưu Tô coi như không thấy.
“Hàm Lưu Tô đánh với người giấu tên một trận mà lại thắng thật!”
“Ta đã nói rồi, người giấu tên chắc chắn là người của Hàm gia, hắn cố ý thua Hàm Lưu Tô. Cứ như vậy thì việc hắn là ai, có lẽ mãi mãi là một ẩn số.”
“Thật sao? Nếu Đông Phương gia thật sự ra tay thì chắc chắn Hàm gia không thể chống đỡ được.”
Việc người giấu tên lần đầu tiên bại trận đã dấy lên một làn sóng trong sảnh chúng thần. Nếu lúc trước, chuyện người giấu tên là người Hàm gia mới chỉ là suy đoán thì bây giờ đã trở thành sự thật.
Quan trọng hơn là Hàm Lưu Tô thực sự đã đạt được gần hai triệu điểm tích lũy. Như vậy, lần này Hàm gia đã chiếm ưu thế trên bảng xếp hạng đảo nổi.
Trong cung.
Hàm Cửu Di nhìn ngọc bích chúng thần tỏa ra ánh sáng nhạt, hai người ra khỏi ngọc bích chúng thần, nàng liền mở miệng hỏi: “Thua điểm tích lũy cho...”
Nàng còn chưa nói hết đã nghe thấy Hàm Lưu Tô nổi giận quát lên một tiếng: “Đứng lại!” Còn La Chinh giống như như một con khỉ vội vàng chạy trốn.
“Ta đã chứng minh được thực lực của mình!” Hàm Lưu Tô lớn tiếng nói.
La Chinh bất đắc dĩ cười nói: “Chỉ là ta không cẩn thận nên mới thua mà thôi.”
“Hừ, đây là cái cớ tệ nhất đấy! Nếu không phải là ở sảnh đấu, ngươi đã chết rồi từ lâu rồi, ai cho ngươi cơ hội giải thích?” Hàm Lưu Tô nói.
Thấy hai người đột nhiên cãi vã, Hàm Cửu Di chẳng hiểu gì cả.
Không phải La Chinh thua Hàm Lưu Tô sao? Tất nhiên nàng không biết, hai người còn có một tranh chấp khác trong đấu trường của các vị thần.