Bách Luyện Thành Thần

Chương 1885





Chương 1885SƯỜN THẦN VỰC

Để hiểu rõ vì sao bản thân không thể ngưng tụ thần cách, khi tiến vào điện Tử Hồn La Chinh cũng đã xem không ít sách cổ.

Ở trong quyển sách cổ nào đó có ghi chép miêu tả đầy đủ về thần cách.

Tất cả thần cách đều là cảm ngộ rất sâu của một vị thần trong thần đạo nào đó, sau khi hóa ra mây đạo uẩn sẽ ngưng tụ ra thần cách!

Hình dạng của những thần cách này đều không giống nhau, có hình vuông, hình tròn, hình hộp chữ nhật, thậm chí còn có đa giác, vân vân. Nếu là thần cách hai tầng thì tầng chiếm một nửa, thần cách ba tầng thì mỗi tầng chiếm một phần ba…

Rìa thần cách này của La Chinh có chi chít vạch độ, giống thước Vô Lượng như đúc, như thể cuốn cái thước kia xung quanh thần cách này vậy. Hơn nữa, La Chinh cũng có thể cảm nhận được ra đạo uẩn của thần đạo khác từ trong những vạch này.

Sau khi ánh sáng của thước Vô Lượng xuyên vào thần cách, tỏa ra ba nghìn tia sáng, phần lớn ánh sáng trong đó có màu vàng nhạt, nhưng một số tia sáng lại có màu sắc riêng khác biệt.

Ví dụ như ánh sáng chứa thần đạo Tuyết Ấn thì phát ra một luồng ánh sáng lạnh màu trắng nhạt.

“Vèo!”

Thân hình của hắn đột nhiên bay lên, sau đó lướt xuống theo luồng ánh sáng lạnh này.

Hướng luồng ánh sáng lạnh này chiếu xuống là biển hỗn độn…

Ngay xung quanh ánh sáng này, nhưng bông hoa tuyết lờ mờ đang từ từ rơi xuống, trong những bông tuyết này cũng ẩn giấu đạo uẩn của thần đạo Tuyết Ấn, mà bề mặt biển hỗn độn lại bắt đầu từ từ kết băng.

Sau đó thân hình La Chinh đột nhiên lóe lên, lại xuất hiện ở dưới một luồng ánh sáng màu tím khác.

Luồng ánh sáng màu tím này chiếu vào ven bờ biển của một đại lục.

Ở trên bờ biển còn có mấy trăm người chỉ trỏ về phía luồng ánh sáng này. Những người này được sinh ra ở thế giới trong cơ thể của La Chinh, dường như bọn họ đang nghi ngờ, không hiểu vì sao những ánh sáng này lại xuất hiện.

“Ánh sáng màu tím này là điềm lành sao?”

“Ta thấy trong ánh sáng này hình như ẩn chứa thứ gì đó mà chúng ta không thể lĩnh ngộ được…”

“Không biết thiên tài nào mới có thể lĩnh ngộ được nó?”

Ngay vào lúc những người này đang thảo luận, La Chinh bỗng nhiên xuất hiện, khiến bọn họ giật mình.

Trong thế giới này, người có thể di chuyển tức thời cũng không ít, nhưng di chuyển mà không tạo ra chút dao động không gian nào, lặng lẽ không một tiếng động giống như La Chinh thì hầu như không có…

Những người này đến từ một thánh địa lục phẩm trên lục địa, trong đó cũng không có nhiều người đạt tới tu vi Thần Hải Cảnh, nhưng tầm mắt không hề kém!

“Vị này là…” Một ông già Thần Hải Cảnh trong số đó nhìn chằm chằm vào La Chinh.

“Là Thác Thế Tôn Giả!”

Một người đàn ông trung niên Thần Hải Cảnh khác nói, sau đó quỳ xuống ngay lập tức, dập đầu lạy về phía La Chinh nhiều lần: “Chúng con bái kiến Thác Thế Tôn Giả đại nhân!”

Ở trong thế giới này, La Chinh được lưu truyền bằng rất nhiều danh hiệu, là do sự phát triển không ngừng của các nền văn hóa khác nhau đã truyền thừa lại như vậy. Trong nền văn hóa của đại lục này, La Chinh không chỉ tạo ra thế giới, hắn còn dùng vai của mình vác cả thế giới.

Thấy hai vị đại năng Thần Hải Cảnh hành đại lễ như vậy, hầu như mọi người đều quỳ sụp xuống đất. Nhưng phía sau mọi người còn có một võ giả trẻ tuổi, trên mặt vẫn có vẻ không phục. Người này được công nhận là thiên tài trong tông môn lục phẩm, cũng là con trai của Tông chủ. Tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu mà người thường không thể với tới, tâm tình đương nhiên vô cùng cao ngạo.

Mặc dù đã nghe thấy lời trưởng bối nói, biết thân phận thật sự của La Chinh nhưng vẫn không chịu quỳ xuống…

“Quỳ xuống, Kiến Hoa!”

Vị đại năng Thần Hải Cảnh kia vội la lên, vung tay, một trận gió lạnh lẽo đã ép võ giả trẻ tuổi kia phải quỳ gối.

Thấy vậy, La Chinh lại chỉ cười nhạt. Tay hắn vung lên, một luồng sức mạnh vô hình lan rộng ra: “Miễn lễ hết đi.”

Những võ giả này cảm thấy hai đầu gối của mình bỗng nhẹ nhàng, bất giác đứng lên…

La Chinh cũng không để ý đến bọn họ nữa mà cẩn thận quan sát luồng ánh sáng màu tím này.

Sau khi hội tụ ở đây, luồng ánh sáng này đã hóa ra từng luồng khí màu tím, không ngừng lưu chuyển và nhảy lên, đúng là đạo uẩn của thần đạo Tử Khí. Hơn nữa những đạo uẩn này là được truyền thừa từ tấm bia mà Hàm Cửu Di đã dựng ở trong phủ Hàm Thiên.

Trên thực tế, đạo uẩn hiện đang được La Chinh hấp thu đều là đạo uẩn không hề đầy đủ.

Đạo uẩn của thần đạo Ngũ Hành mà hắn đã hấp thu quả thật có sáu cấp và một cấp viên mãn, coi như là rất hoàn chỉnh rồi…

Còn các thần đạo khác, ít nhiều đều thiếu sót một chút. Ví dụ như thần đạo Tử Khí chỉ có tử khí hóa vật, phân thần hóa niệm, tử khí trì vận và loại thần thông cấp bốn nữa thôi. Bởi vì khi Hàm Cửu Di dựng bia, nàng mới chỉ là thần cấp cao, chưa lĩnh ngộ được hoàn chỉnh thần đạo Tử Khí, hơn nữa cũng chưa tu thành tuyệt địa Tử Thiên, đương nhiên không góp đủ bảy cấp thần thông, sáu cấp và một viên mãn.

“Trong Thần Vực có ba nghìn bia đạo, chẳng lẽ những tấm bia này lúc đầu cũng được diễn hóa từ đạo uẩn…”

Nhìn từng luồng ánh sáng kia, La Chinh cũng đang không ngừng suy nghĩ. Những ánh sáng này giống như một cái khung của thế giới, nối liền với thần cách ở trên. Hắn dần dần hiểu được mục đích cha để thước Vô Lượng vào trong đầu của mình rồi.

Cha biết hắn sẽ tu thành “bí thuật hỗn độn”.

Có lẽ cha và sư phụ không thể thấy trước được giai đoạn nào bản thân có thể tu luyện thành cái gọi là bí thuật hỗn độn ấy, nhưng chắc chắn bọn họ đã đoán được kết quả cuối cùng khi tu được bí thuật hỗn độn sẽ ra sao.

Chân nguyên có thể diễn hóa ra thế giới trong cơ thể của võ giả, cũng chính là thế giới thứ cấp. Khi tu vi của võ giả liên tục tăng lên, thế giới trong cơ thể cũng càng ngày càng lớn, nhưng thế giới này vẫn là thế giới thứ cấp, bất kỳ sinh linh nào của thế giới thứ cấp đều không thể rời khỏi đan điền của võ giả, nếu không sẽ trực tiếp bị biến trở lại thành nguyên khí trời đất.

Mà hình thái cuối cùng của thế giới thứ cấp cũng chỉ có thể là vũ trụ.

Mặc dù vũ trụ rất lớn, thánh nhân lại có khả năng bất tử bất diệt, nhưng cuối cùng cũng đều phụ thuộc vào Thần Vực!

Nhưng thế giới trong cơ thể được diễn hóa ra từ hỗn độn thì lại khác. Hình thái cuối cùng của thế giới trong cơ thể được diễn hóa từ hỗn độn chính là Thần Vực, nhưng quá trình xây dựng Thần Vực và thế giới trong cơ thể về bản chất lại khác nhau, mà thước Vô Lượng chính là vật then chốt.

Cho nên có lẽ cha đã đoán được sớm muộn gì mình cũng đi được đến bước này nên mới giao thước Vô Lượng cho mình.

Thước Vô Lượng, bí thuật hỗn độn…

Hắn thầm nghĩ, có lẽ La gia bị Mục gia và Đông Phương gia nhắm vào, thậm chí bị tiêu diệt cũng là vì liên quan tới mấy thứ này…

Trong lúc La Chinh đang mải mê suy nghĩ, ông lão Thần Hải Cảnh ở rìa bờ biển kia cuối cùng cũng lấy hết can đảm, chậm rãi bay về phía La Chinh, trên mặt đầy vẻ cung kính, nhỏ giọng gọi: “Thác Thế Tôn Giả.”

La Chinh vốn đang trầm tư suy nghĩ, nhưng cũng quay đầu lại, khẽ gật: “Chuyện gì?”

“Lão phu thấy khí màu tím kia dường như chứa đựng chí lý vô tận, không biết có thể lĩnh ngộ một phần nào trong đó hay không? Mong Thác Thế Tôn Giả chỉ điểm…” Võ giả Thần Hải Cảnh này dò hỏi.

La Chinh lại lắc đầu: “Đạo uẩn này chỉ có con gái mới có thể tu luyện, hơn nữa còn phải là người có Âm Thể Tử Cực. Nếu trong thế giới này có cô gái có Âm Thể Tử Cực thì có thể thử.”

“Thì ra đây là đạo uẩn, lão phu đã biết.” Ông lão Thần Hải Cảnh vội gật gù, trong lòng đương nhiên có chút thất vọng. Đạo uẩn là một từ cực kỳ mới mẻ đối với ông chứ đừng nói gì đến Âm Thể Tử Cực. Xem ra chỉ có thể bảo nữ đệ tử của tất cả các tông môn đến đây thử xem sao.

“Ngươi không thể tu luyện thần đạo Tử Khí này, nhưng…” La Chinh chỉ bầu trời: “Thấy những tia sáng kia không?”

Ông lão Thần Hải Cảnh vội gật đầu lia lịa. Hôm nay, trời đất xuất hiện dị tượng, chắc chắn không phải chuyện đùa. Ông ta dẫn theo đám tinh anh trong tông môn đi theo một trong những tia sáng kia mới tìm được nơi này.

“Trừ những ánh sáng màu vàng ra, các ánh sáng ngưng tụ đạo uẩn khác đều có thể lĩnh ngộ.” La Chinh nói.

Những ánh sáng màu vàng kia đều là thần đạo mà La Chinh chưa đưa vào. Mọi vạch độ chứa thần đạo gần như đều tỏa ra các loại khí và ánh sáng màu khác nhau.

Nghe được lời này của La Chinh, ông lão Thần Hải Cảnh cảm thấy vừa mừng vừa sợ. Giờ phút này, bọn họ hận không thể lập tức đi qua những luồng ánh sáng màu khác. Nhưng Thác Thế Tôn Giả đang ở đây, ông cũng không dám có động tĩnh gì…

“Rầm…”

Ngay giờ phút này, ở nơi rất xa của thế giới trong cơ thể bỗng xuất hiện một đám mây ranh giới khổng lồ…

Có người bước vào Giới Chủ Cảnh!

Trong mắt La Chinh lóe ra vẻ kinh ngạc, bóng dáng Tà Thần lóe lên trong đầu, sau đó nở một nụ cười thư thái. Thiên phú của Tà Thần thật sự đáng sợ, hắn vừa mới chứng được thần đạo thì Tà Thần đã có thể theo sát phía sau, bước vào Giới Chủ Cảnh.

Hắn nhẹ nhàng nói với ông già: “Cáo từ.” Thân hình hắn lóe lên, biến mất trước mặt mọi người mà vẫn không xuất hiện bất kỳ dao động không gian nào.

Sau khi thấy La Chinh rời đi, ông già Thần Hải Cảnh đột nhiên quay đầu, chỉ vào một tia sáng màu xám cách đó không xa nói: “Nhanh, chúng ta đi qua nhanh chút, đừng để cho Âm La Tông giành trước!” Mới nói được một nửa, ông lại la lớn: “Nơi này cũng phải phái thêm người, trông coi chặt tia sáng màu tím này, sau đó đưa nữ đệ tử trong tông, không, đưa toàn bộ nữ võ giả của tất cả các tông môn cấp dưới đến!”

Âm La Tông cũng là một thánh địa lục phẩm…

Mà tia sáng màu xám kia thì ẩn chứa đảo uẩn của thần đạo Huyền Vũ.