Những tinh anh các nhà quyền thế có niềm kiêu ngạo của chính mình, suy cho cùng nợ ơn huệ người khác thì phải báo đáp.
Nhưng đối mặt với một đống chi chít oán linh Thời Gian, lao ra chính là muốn chết. Ai lại bằng lòng lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn?
“Phương Ẩn... Ngươi còn con rối không?” Có thần hỏi.
Vừa nãy Phương Ẩn dùng con rối trong tay, thành công dẫn đi một đám oán linh Thời Gian. Nhưng con rối hắn phái đi ra ngoài đều bị cắt thành mảnh nhỏ, hỏng hết toàn bộ.
“Có, nhưng vô dụng.” Phương Ẩn nói.
Hắn quả thật còn có mấy con rối rất mạnh, thậm chí có một con rối Thái Ất Kim, con rối này còn mạnh hơn bản thân hắn rất nhiều.
“Đúng vậy, đám oán linh Thời Gian kia chặn ở cửa, dù có con rối cũng chẳng có tác dụng gì.” Hàm Thương Yên cau mày nói.
Phương Ẩn gật đầu.
Hắn điều khiển con rối lao ra ngoài cửa thì đương nhiên sẽ bị oán linh bò lên. Cuối cùng, chỉ có một kết quả là con rối bị cắt thành mảnh nhỏ, hỏng hết.
“Cứu mạng!”
Chiến Minh vẫn đang bay loanh quanh trên không, đám oán linh đằng sau hắn giống như một bầy ong vò vẽ bị chọc giận, đuổi theo không biết mệt mỏi. Chỉ cần bị một con oán linh trong đó cuốn lấy thì chắc chắn phải chết, quả thật là lúc nào cũng có thể mất mạng.
Phần lớn thần thấy tình cảnh ấy đều vô cùng lo lắng, nhưng không có biện pháp nào hay.
Ngay cả Chiến Vô Cực bên ngoài cấm địa biển Thời Gian thấy vậy cũng nhíu chặt mày lại.
Số lượng thần trong điện Chiến Thần không nhiều, nhưng vị nào vị nấy đều là tinh anh. Chiến Minh lại là đệ tử của Chiến Vô Cực, về sau hoàn toàn có cơ hội thăng lên thành đại viên mãn. Chiến Vô Cực tuyệt đối không muốn nhìn thấy hắn chết trong cấm địa biển Thời Gian!
Ngay lúc này, La Chinh đi thẳng tới trước cửa thần miếu Thời Gian. Hắn vừa mới tới gần cửa, đám oán linh chi chít trước cửa lập tức nhao nhao lên.
Hàm Lưu Tô thấy hành động của hắn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, muốn ngăn cản, nhưng chỉ khẽ cắn môi không lên tiếng.
“La Thiên Hành, đừng đến gần mấy thứ kia quá.” Hàm Bích La vội vàng nói.
La Chinh chỉ cách đám oán linh Thời Gian trước cửa có hai ba tấc, sau đó hắn nói: “Hình như chúng nó chỉ có một cách tấn công, đó là quấn lấy mục tiêu, lợi dụng sức mạnh của khe thời gian để cắt nát mục tiêu mà thôi...”
“Vấn đề là không ai có thể ngăn cản lực cắt của cái khe thời gian.” Hàm Thương Yên lắc đầu nói.
“Không cần ngăn cản, có một số thứ chúng không cắt nát được.” La Chinh mỉm cười.
Các vị thần đều lộ ra vẻ mặt không hiểu nhìn chằm chằm La Chinh, trong mắt Mục Ngưng cũng lóe lên vẻ tò mò, không nhịn được mở miệng hỏi: “Thứ gì mà không cắt nát được?”
“Ví dụ như chất lỏng như nước.” La Chinh mỉm cười.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng chọc nhẫn tu di, một vệt sáng vàng xuất hiện trước mặt hắn, chính là pho tượng Vạn Thú Kim Loan...
Thấy pho tượng Vạn Thú Kim Loan kia, trong mắt đám Hàm Lưu Tô và Hàm Bích La lộ vẻ kinh ngạc, Nó là một trong những phần thưởng mà Hàm gia thưởng cho ở lần xếp hạng đảo nổi này. Ngay từ ban đầu Hàm Lưu Tô đã thích pho tượng đó. Vốn dĩ, nó được đặt trong thành Thánh Hoàng, nhưng rồi bỗng nhiên biến mất, không ngờ lại ở trong tay La Chinh.
Các nàng lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của La Chinh.
Con rối của Phương Ẩn vô cùng phức tạp, bị cắt xong tổng thể đều hỏng.
Nhưng pho tượng Vạn Thú Kim Loan thì khác, thứ này giống với thân Thiên Diễn, có thể hóa thành vô số hình dáng. Trên thực tế, nó chính là một đống chất lỏng kim loại không cố định!
Đám Hàm Lưu Tô biết rõ về pho tượng Vạn Thú Kim Loan, nhưng những vị thần khác thì vẫn lộ vẻ mặt khó hiểu.
Lúc trước, La Chinh xem pho tượng Vạn Thú Kim Loan như cơ thể tạm thời của Cực Ác Lão Nhân, giờ chỉ có thể để ông ấy chịu thiệt thòi một chút. Sau khi lấy pho tượng Vạn Thú Kim Loan ra, Cực Ác Lão Nhân đã yên lặng trở lại trong đầu hắn.
Sau đó, dưới sự điều khiển của La Chinh, pho tượng bỗng vọt về phía trước!
Nó vừa mới lao ra thần miếu Thời Gian thì đã bị một con oán linh Thời Gian bắt được. La Chinh lập tức mất đi cảm ứng với nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn oán linh túm lấy nó, rồi sử dụng cái khe thời gian bắt đầu cắt ra...
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt...”
Từng lớp từng lớp bị cắt xuống, nó liền biến thành từng khối kim loại bằng nhau, rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Thấy cảnh đó, mọi người lộ vẻ thất vọng, không biết La Chinh đang lăn lộn cái gì.
“Hừ, thứ này chính là đồ bỏ đi, có tác dụng quái gì?” Lãnh Lâm Nhạc châm chọc nói, hắn không chú ý tới Hàm Lưu Tô đứng phía sau trừng mắt nhìn hắn.
Chỉ trong chốc lát, những khối kim loại đó bắt đầu hóa lỏng, dính lại với nhau thành một, lại biến về như cũ. Sau đó, nó đột nhiên vươn người vọt lên, lao nhanh ra ngoài!
Nó cách đám oán linh Thời Gian kia quá gần, nên còn chưa kịp tăng tốc, mới bay được một trượng thì oán linh Thời Gian trước cửa đã nhào qua. Nó lại lập tức bị một con oán linh cuốn lấy, lại bị biến thành mảnh nhỏ lần nữa...
Nhưng bây giờ, các vị thần đều dấy lên hy vọng, bọn họ đã hiểu pho tượng Vạn Thú Kim Loan này là thứ gì. Tuy nó rất hiếm thấy, nhưng pháp bảo giống vậy không quá hiếm thấy. Hiển nhiên, sử dụng vào lúc này thì nó đã phát huy tác dụng!
Con oán linh Thời Gian kia cắt pho tượng Vạn Thú Kim Loan thành mảnh nhỏ xong, lại dán lên trước cửa thần miếu Thời Gian.
Vì thế, pho tượng lại yên lặng dung hợp với nhau...
Lúc này, pho tượng đã kéo ra một khoảng cách với đám oán linh Thời Gian. Sau khi vươn người bay vọt lên, rốt cuộc nó có cơ hội lao ra!
“Vèo!”
Nó hóa thành một vệt sáng màu vàng lao vùn vụt đi, lập tức thu hút sự chú ý của đám oán linh Thời Gian.
“Ong ong ong...”
Cùng với một tiếng rít chói tai, đám oán linh vốn chen chúc tầng tầng lớp lớp trước cửa miếu đều đuổi theo nó!
“Chính là lúc này! Nhanh!”
La Chinh đứng trước cửa nhìn trời quát to một câu.
Chiến Minh gần như đã tới giới hạn, chỉ dựa vào ý chí để kiên trì, lực chú ý cũng rất mơ hồ.
Mặc dù oán linh Thời Gian đã rời khỏi trước cửa thần miếu, hắn cũng không chú ý tới!
Nhờ tiếng quát lớn của La Chinh, tinh thần Chiến Minh lập tức tỉnh táo lại, cơ thể đột nhiên nhoáng lên một cái, lao xuống phía thần miếu Thời Gian.
“Vèo!”
Chặng đường cuối cùng, Chiến Minh không phải bay đến mà gần như là đập thẳng vào thần miếu Thời Gian.
Khi vọt qua cửa thần miếu Thời Gian, La Chinh nhanh tay nhanh mắt, vươn tay bắt lấy Chiến Minh, nắm hắn xoay tròn mấy vòng mới chậm lại được, rồi thả hắn xuống dưới.
Cùng lúc đó, hình như pho tượng Vạn Thú Kim Loan lại bị cắt thành từng mảnh nhỏ lần nữa, đám oán linh kia lại bay vụt trở về. Chúng tập hợp với đám oán linh đuổi theo Chiến Minh, tiếp tục chen chúc chật kín trước cửa thần miếu Thời Gian.
Chiến Minh thở hồng hộc, cả người yếu ớt ngồi trên mặt đất, một hồi lâu mới hộc ra mấy chữ: “Cám ơn người anh em kia!”
Tính tình của người điện Chiến Thần luôn nóng nảy và cũng rất có tình có nghĩa. Có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên đáy lòng Chiến Minh thấy biết ơn La Chinh.
“Điều nên làm thôi, huống hồ ngươi là vì mọi người mới rơi vào tình huống nguy hiểm.” La Chinh bình tĩnh nói. Với thực lực của hắn, vừa nãy Chiến Minh hoàn toàn có cơ hội chạy thoát một mình, nhưng hắn lại hy sinh bản thân dẫn một lượng lớn oán linh Thời Gian rời đi. Không phải ai cũng có sự can đảm ấy.
Sau đó, La Chinh lại nhìn về phía pho tượng Vạn Thú Kim Loan ở phía xa. Không biết thần miếu Thời Gian có cửa khác hay không, nếu chỉ có một cánh cửa này vậy lát nữa mọi người muốn đi ra ngoài thì còn phải dùng đến pho tượng.
Bên ngoài cấm địa biển Thời Gian, Chiến Vô Cực thấy cảnh đó, cười lên ha ha: “Tốt, tốt, tốt, tên nhóc này là nhà ai thế, có triển vọng đấy! Sau này đến điện Chiến Thần của ta, Chiến Vô Cực ta chắc chắn sẽ thưởng!”
“Đúng là nhóc con này có bản lĩnh thật, song cũng có một chút may mắn trong đó. Không thì e rằng tên Chiến Minh kia chết chắc rồi.” Một thánh nhân khác nhàn nhạt nói.
Bản lĩnh của tên nhóc kia, chỉ là may mắn thôi sao?
Hàm Cửu Di nở nụ cười nhàn nhạt, nàng ta không nói câu nào, nỗi lo lắng trong lòng vẫn không có ít đi. Dưới tình huống này, La Chinh càng bị chú ý thì càng rắc rối. Nàng ta chỉ hy vọng La Chinh có thể an toàn rời khỏi cấm địa biển Thời Gian. Đợi đến khi ngày Lăng trôi qua thì rời khỏi đảo nổi Hàm gia.