Trận đấu giữa Vương Doãn và Bồ Tinh Vũ không thể nói là chấn động lòng người, bởi từ đầu tới cuối Vương Doãn đều chiếm thế thượng phong, hoàn toàn đè bẹp đối thủ, Bồ Tinh Vũ không có cơ hội nào để đánh trả.
Có điều các đệ tử tinh anh ở ba mươi ba phong và nhóm đệ tử thân truyền đều quan sát vô cùng chăm chú. Đa số bọn họ đều không coi Bồ Tinh Vũ ra gì nhưng người bọn họ muốn để ý chính là Vương Doãn.
Ba năm trước Vương Doãn lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng bước vào tốp 100, tạo ra kỳ tích trong Thanh Vân Tông. Mặc dù kỳ tích này đã bị La Chinh phá vỡ, nhưng không ai dám coi thường thực lực của hắn. Huống chi Vương Doãn bí mật tu luyện ba năm, hiện tại đã bước vào Chiếu Thần Cảnh. Trong ba năm qua chưa ai từng thấy hắn ra tay, cũng không ai biết thực lực của hắn sâu cạn thế nào. Là đối thủ tiềm năng của mình, tất nhiên phải chú ý thật kỹ.
Chỉ tiếc Bồ Tinh Vũ thất bại quá nhanh, ngoài việc để Vương Doãn phô bày bộ chiến giáp cực kỳ kiên cố kia thì chẳng mang lại tác dụng nào khác.
Nhưng vẻn vẹn chỉ một bộ chiến giáp Bạch Cốt cũng đã đủ khiến tất cả đệ tử tinh anh các phong và đệ tử thân truyền coi trọng. Lực phòng ngự của chiến giáp Bạch Cốt có thể so sánh với tiên khí, gần như chống đỡ được tất cả thương tổn, nếu không cách nào phá vỡ bộ chiến giáp Bạch Cốt này thì chắc chắn không thể đánh gục Vương Doãn.
La Chinh đứng trên khán đài cũng âm thầm chú ý. Chiến giáp Bạch Cốt quả thực khó chơi, nhưng chưa chắc bản thân hắn không có kế sách đối phó, ví dụ như sử dụng thủ đoạn công kích linh hồn hoặc dùng phi đao nát. Thanh phi đao sắc bén kia hẳn có thể xuyên thấu chiến giáp Bạch Cốt. Chẳng qua La Chinh không tin Vương Doãn chỉ có một đòn sát thủ như vậy. Tất cả còn cần phải kiểm chứng trên đấu trường.
Lần đại hội toàn phong này nhất định sẽ cực kỳ gian nan, chỉ một Vương Doãn đã có như thực lực thế này, mà Vương Doãn chưa chắc đã là đệ tử mạnh nhất trong hàng ngũ đệ tử thân truyền, hơn nữa còn phải đối đầu với đệ tử mạnh nhất trên các phong nữa!
Mặc dù phải đối mặt với mấy cường giả này nhưng La Chinh lại không hề nhụt chí chút nào. Ngược lại, từ đầu tới cuối hắn đều đắm chìm trong một tâm thế rất mâu thuẫn, vừa kích động vừa bình tĩnh! Kích động có thể khiến chiến ý tăng lên, khiến hắn giữ vững khí thế phấn chấn, còn bình tĩnh thì có thể giúp hắn xác định rõ ràng đối thủ của mình. Chỉ khi tâm thế bình tĩnh mới có thể đối phó với các đối thủ cao cường.
Từng trận, từng trận của vòng đấu luân phiên bắt đầu qua đi.
Từ khi vào vòng này, đệ tử thân truyền cũng đã tham gia, mức độ kịch liệt của mỗi trận tỷ thí đều tăng lên gấp mấy lần, đặc biệt là trận đấu giữa đệ tử các phong và đệ tử thân truyền thì quả thật cực kỳ đã mắt!
Ở Thanh Vân Tông, địa vị của đệ tử thân truyền cao hơn hẳn đệ tử các phong là chuyện không thể nghi ngờ gì nữa. Nhưng chẳng qua chỉ có một số ít người may mắn được các trưởng lão và chân nhân trong Thanh Vân Tông lựa chọn trở thành đệ tử thân truyền mà thôi.
Tuy mọi người tuy không nói gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy uất nghẹn. Đệ tử thân truyền thì sao? Đệ tử ba mươi ba phong chúng ta không cần sư phụ chỉ dạy vẫn có thể đánh ngươi răng rơi đầy đất! Cho nên chỉ cần là trận đấu giữa đệ tử các phong và đệ tử thân truyền, tâm thái của đa số mọi người đều hướng về nhóm đệ tử các phong.
Đáng tiếc thực lực của nhóm đệ tử thân truyền thường cao hơn đệ tử nội môn các phong một bậc, cho dù là đệ tử đứng đầu các phong có chiến đấu hết sức với đệ tử thân truyền thì trong bốn trận đã có ba người bại trận.
Đến vòng thứ năm, trọng tài tuyên bố: “La Chinh của Tiểu Vũ Phong đối đầu với đệ tử thân truyền Vương Yến Diêu!”
Vương Yến Diêu?
Nghe được cái tên này, lông mày La Chinh lập tức nhướng lên như lưỡi kiếm.
Ngày đó trên Luyện Ngục Sơn, Vương Yến Diêu đã lấy uy thế lớn lao muốn ép La Chinh quỳ xuống! La Chinh dựa vào sức mạnh của vảy rồng và thân thể mạnh mẽ để chống chọi lại áp lực của hắn, hơn nữa còn lĩnh ngộ Thiên Ma Thần Quyền!
Nhưng cho dù lúc đó La Chinh đã lĩnh ngộ Thiên Ma Thần Quyền thì tuyệt đối cũng không phải đối thủ của Vương Yến Diêu. Dù sao khi đó Vương Yến Diêu đã bước vào Chiếu Thần Cảnh, còn La Chinh lúc ấy ngay cả cao thủ Tiên Thiên cũng không phải!
May mà trong thời điểm nguy cấp, Tô Linh Vận đã kịp thời chạy tới, nếu không thì cũng không khó để tưởng tượng ra kết cục của La Chinh.
Song điều càng làm La Chinh canh cánh trong lòng chính là, mục đích của người này không phải bản thân La Chinh mà là muội muội La Yên!
Nghĩ tới đây, mày kiếm của La Chinh dần hạ xuống, vẻ mặt trở nên âm u, nặng nề. Từ khi tham gia đại hội toàn phong tới nay, La Chinh chưa từng bộc lộ vẻ mặt này.
Văn đạo sư và Tả Vân đứng cạnh La Chinh thoáng nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn. Sau một thời gian tiếp xúc, bọn họ cũng sớm hiểu được dù phải đối mặt với đối thủ khó giải quyết hơn nữa thì La Chinh cũng sẽ không như vậy. Ngay cả đối mặt đệ tử thân truyền thì La Chinh cũng không dễ dàng nhận thua, vậy nên việc sắc mặt hắn biến đổi tựa hồ có ẩn tình gì đó.
La Chinh chợt nhếch môi cười, thậm chí nụ cười càng lúc càng rực rỡ: “Không sao. Chẳng qua tâm tình không tốt, muốn đánh nhau một trận!”
“Đánh nhau một trận? “ Tả Vân hít một hơi khí lạnh, liếc nhìn võ đài trống không, đối thủ của La Chinh còn chưa tới.
“Ừ!” Đáy mắt La Chinh đọng vẻ lạnh lẽo, ngay sau đó hắn đi thẳng về phía võ đài.
Vương Yến Diêu không có mặt ở hiện trường đại hội toàn phong, nhưng nếu đến lượt hắn lên sàn đấu, hắn sẽ tới ngay.
Chỉ thấy có một thanh niên chắp tay lơ lửng giữa không trung, từng bước từng bước giẫm lên không khí tựa như dưới chân hắn có một chiếc cầu thang trong suốt. Theo mỗi bước chân của hắn là những đóa sen đua nhau nở rộ! Trên người Vương Yến Diêu luôn phảng phất một hơi thở ôn hòa nho nhã.
Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt không ít đệ tử nội môn đều toát ra vẻ thán phục. Tuy nhiều đệ tử nội môn biết rõ, cường giả Chiếu Thần Cảnh không khó để làm được điều này, nhưng từng bước chân của Vương Yến Diêu đều có hoa sen bừng nở, khí chất như vậy quả thật rất dễ dàng thuyết phục người khác!
Giờ phút này, đông đảo đệ tử nữ trên Ngọc Nữ Phong đều hào hứng thét chói tai. Vương Yến Diêu vừa ra sân, không khí xung quanh võ đài thoáng chốc đã dậy sóng.
Trong nhóm đệ tử thân truyền, Mạc sư muội bĩu môi, cười lạnh nói: “Vương Yến Diêu thật đáng ghét, tự cho mình là chân mệnh thiên tử, mỗi lần ra sân đều phải gây ra náo động như vậy!”
Bùi sư ca ngồi cạnh Mạc sư muội cười nói: “Mạc sư muội không muốn đâm thủng hai lỗ trên người Vương Yến Diêu sao?”
“Hừ, dĩ nhiên! Nếu tỷ thí với hắn, nhất định ta phải hung hăng đâm mấy cái lỗ thủng trên người hắn, để hắn sau này lúc nào cũng phải cải trang! Xem hắn sau này còn giả bộ thế nào!” Mạc sư muội bĩu môi.
La Chinh đứng trên võ đài bất động như núi, nhìn Vương Yến Diêu từ từ đi xuống giữa không trung, sắc mặt lạnh lùng, không nói một lời.
Vương Yến Diêu chậm rãi bước xuống sàn đấu, trên mặt thấp thoáng nụ cười: “La Chinh, lâu rồi không gặp. Thật không ngờ ngươi lại bước vào đại hội toàn phong nhanh như thế. Ta nhớ từng nói sẽ cho ngươi thời gian ba năm, từ lần gặp trên Luyện Ngục Sơn đó tới bây giờ mới chưa đầy nửa năm, trận tỷ thí hôm nay ta sẽ nương tay, ngươi không cần tỏ vẻ như lâm đại địch như vậy!”
“Nương tay? Như lâm đại địch?” La Chinh lặp lại lời Vương Yến Diêu, bỗng nhiên cười ha ha: “Ha ha ha. Vương Yến Diêu, hình như ta đang nghe một truyện cười thì phải!”
Trên mặt Vương Yến Diêu lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Truyện cười gì cơ?”
“Thứ nhất, ta không cần ngươi nương tay! Ngươi không đủ tư cách! Thứ hai, ta cũng không phải như lâm đại địch, chỉ là nghĩ tới muội muội La Yên của ta còn đang ở Luyện Ngục Sơn, mà ngươi thân cóc đòi ăn thịt thiên nga, muốn nhúng chàm muội muội ta, cho nên ta vô cùng khó chịu. Ngươi biết không? Ta chỉ khó chịu thôi, không phải cái gì mà “lâm đại địch” như ngươi nói!” La Chinh cười lạnh.
La Chinh gằn từng chữ, lời nói mạch lạc vô cùng, mọi người đều nghe rõ.
Mới đầu, bọn họ đều cảm thấy La Chinh cực kỳ cuồng ngạo nên hơi buồn bực. Trong các trận đấu trước, biểu hiện của La Chinh khá khiêm tốn, cũng không nói quá nhiều, nhưng giờ phút này La Chinh giống như biến thành một người khác, trở nên cuồng ngạo mà quái đản!
Nhưng nghe hắn nói xong, mọi người lập tức hiểu được, đồng thời đắm chìm thật sâu trong nỗi khiếp sợ!
“Cái gì? Vương Yến Diêu muốn nhúng chàm muội muội của La Chinh? Muội muội của hắn là ai?”
“La Chinh không phải đã nói rồi sao? Muội muội của hắn là La Yên!”
“La Yên không phải chính là người bị giam trên Luyện Ngục Sơn sao? Trời ạ, La Chinh và La Yên là huynh muội? Nếu thật sự như vậy, hai huynh muội nhà này thật kinh khủng! Một muội muội thực lực khủng bố như thế rồi, hiện giờ lại xuất hiện thêm một ca ca càng thêm khủng khiếp…”
Mọi người lập tức xôn xao bàn luận.
Người Đông Vực thượng võ, nhưng đa số võ giả đều là nam, ba mươi ba phong trong Thanh Vân Tông cũng chỉ có Ngọc Nữ Phong thu nhận đệ tử nữ.
Các võ giả nữ ở Đông Vực không thể trở thành dòng chính, dù sao số lượng cũng thua kém võ giả nam rất nhiều, từ đó mà sinh ra một thiên tài thì khó khăn càng nhiều hơn.
Nên cho tới nay, đệ tử nữ vẫn không được coi trọng.
Nhưng sự xuất hiện của La Yên gần như đã phá vỡ lệ cũ này. Một mình nàng đã dẫn dắt Ngọc Nữ Phong vươn lên vị trí thứ hai trong ba mươi ba phong!
Tuy trong Thanh Vân Tông có không ít truyền kỳ, nhưng tất cả đều do nam đệ tử viết nên. Khi La Yên xuất hiện đã lấp đầy chỗ trống này. Nàng lấy thiên phú phi phàm, thực lực tuyệt đối và nhan sắc xinh đẹp động lòng người đè bẹp vô số đệ tử khác, vững chân trong hàng ngũ những đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông!
Càng đáng sợ hơn là, năm đó La Yên chưa đầy mười lăm tuổi…
Thiên phú thật sự kinh khủng.
Phần lớn đệ tử đều biết sự tồn tại của nữ đệ tử thiên tài La Yên này, nhưng lại không rõ chi tiết vụ việc La Yên đắc tội Kỳ Lân - Vân gia rồi bị nhốt trên Luyện Ngục Sơn sau đại hội toàn phong! Chẳng qua chỉ biết La Yên bị phạt là do phạm lỗi mà thôi.
Ban đầu khi điều tra chuyện này, La Chinh cũng chỉ biết được từ trong miệng Chương Vô Huyền, mà trình độ săn tin của tên này trong đế quốc Phần Thiên sợ rằng chẳng mấy ai có thể vượt qua.
Đủ mọi lời bàn tán của quần chúng đều không thể lọt vào tai La Chinh. Hắn nhìn thẳng vào Vương Yến Diêu, tiếp tục nói: “Về phần cái gọi là ước hẹn ba năm chó má của ngươi, đó là ngươi tự mình đặt ra! Ngươi cũng quá đề cao mình rồi. Nếu đủ ba năm để ta trưởng thành thì ngay cả tư cách nhìn theo bóng lưng ta, ngươi cũng không có! Đừng nói đủ ba năm, trận tỷ thí hôm nay, ngươi cho rằng ngươi có thể nắm chắc phần thắng ư?”
Làm một đệ tử thân truyền, ở đại hội toàn phong hay ở trước mặt vài chục vạn đệ tử Thanh Vân Tông, bị La Chinh chỉ thẳng vào mặt mà chế nhạo, khinh bỉ như vậy, cho dù Vương Yến Diêu có bình tĩnh thong dong thế nào đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không thể giữ được nét cười trên môi. Đôi mắt hắn sắc bén như hai lưỡi dao găm nhìn chằm chằm La Chinh, dường như muốn đục một lỗ xuyên qua người hắn: “Được, rất được. Nói rất hay, quả nhiên là hậu sinh khả úy!”