Bách Luyện Thành Thần

Chương 330: Mê hoặc




Tô Duệ cười cười chỉ về phía ba cô gái dị tộc yêu kiều kia nói: “Ba cô gái này là người Viên tộc ở Tây Vực, thân thể bọn họ vẫn còn trinh nguyên, vẫn giữ được nguyên âm của bản thân, mà trong nguyên âm của con gái Viên tộc ẩn chứa lực khí huyết hùng hậu. Nếu cùng bọn họ song tu, lấy đi nguyên âm của họ thì có thể có được lực khí huyết cực lớn!”

Lực khí huyết có lợi rất lớn đối với võ giả.

Nếu khí huyết tràn đầy thì cho dù sau khi bị thương, máu thịt cũng hồi phục rất nhanh. Một số võ giả có khí huyết lớn mạnh, tràn đầy, khi bị thương, tốc độ khép miệng vết thương thậm chí có thể nhìn thấy được.

Nhưng muốn gia tăng khí huyết của bản thân thì chỉ có thể thông qua rèn luyện vô tận, từ từ tăng lên, hơn nữa tốc độ rất chậm, độ khó tương đương với việc rèn luyện linh hồn bản thân.

Những đan dược có thể gia tăng lực khí huyết của bản thân giống như đan dược gia tăng linh hồn, được bán với giá trên trời.

Mà trong nguyên âm của ba cô gái Viên tộc trước mặt này lại có lực khí huyết!

Được lên giường với những cô gái xinh đẹp mỹ lệ này, hơn nữa còn có thể lấy nguyên âm của họ để gia tăng lực khí huyết của bản thân, nhất cử lưỡng tiện, bất kì võ giả nam nào nghe xong cũng khó có thể khống chế sự kích động của mình.

Ba cô gái Viên tộc này mang đến cho người ta sự mê hoặc quá mãnh liệt.

La Chinh vừa chuẩn bị nói thì Tô Duệ lại lấy một hộp gấm ra, bên trong có đặt ba viên tinh thạch màu đỏ nhạt. Trong khoảnh khắc chiếc hộp gấm này mở ra, ba viên tinh thạch màu đỏ này phát ra chân nguyên mãnh liệt!

Có điều, chân nguyên này đều là chân nguyên chưa qua luyện hóa, dường như lúc nào cũng có thể hút vào trong cơ thể để bổ sung chân nguyên của bản thân.

“Đá chân nguyên cực phẩm có thể bổ sung chân nguyên của võ giả trong chớp mắt, đây là tiền tệ lưu thông trong Trung Vực, tính theo giá thị trường hiện tại thì một viên tương đương với giá 100 vạn viên Phương Tinh.” Tô Duệ nhàn nhạt nói, dường như đá chân nguyên này chưa phải là đồ tốt nhất mà thứ trong những hộp gấm phía sau kia sẽ vượt xa ba viên đá chân nguyên cực phẩm này.

Tiền lưu thông trong Đông Vực là Phương Tinh, nhưng năng lượng ẩn chứa trong Phương Tinh, võ giả không thể trực tiếp hấp thụ được, chỉ có thể dùng cho những thứ như phi thiên liễn, Tín Khuê.

Mà võ giả muốn có được chân nguyên thì chỉ có thể luyện hóa từng chút từng chút, nếu khi gặp phải kẻ địch mà chân nguyên bản thân không đủ thì căn bản khó có thể bổ sung ngay trong thời gian ngắn.

Nhưng đá chân nguyên thì khác, bên trong nó vốn đã có chứa chân nguyên vô chủ tinh thuần nhất, chỉ cần nhẹ nhàng là có thể nạp vào trong cơ thể, căn bản không cần luyện hóa!

Lúc trước có từng nhắc tới chân nguyên của võ giả vốn đến từ nguyên khí trời đất, là một phần tạo hóa mượn của ông trời để dùng. Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh có thể “mượn mà không trả” đã vô cùng kinh người rồi, mà đá chân nguyên này thì lại càng triệt để hơn, trực tiếp hút nguyên khí trời đất vào trong, trở thành tiền lưu thông ở Trung Vực!

Chuyện như vậy ở Đông Vực căn bản là không thể tưởng tượng.

Nếu trong lúc nguy cấp, bóp nát đá chân nguyên sẽ có thể bổ sung chân nguyên của bản thân liên tục không ngừng, có thể tăng tới mấy phần uy lực của công pháp. Đối với một số võ giả, có được một viên đá chân nguyên cực phẩm là cũng như có thêm một mạng!

Quan khách ngồi dưới trướng của Tam hoàng tử nhìn thấy ba viên đá chân nguyên cực phẩm này thì ai nấy đều thở gấp.

“Tam hoàng tử...” La Chinh muốn cắt ngang lời của Tô Duệ, nhưng Tô Duệ căn bản không nghe mà tiếp tục vươn tay mở chiếc hộp gấm tiếp theo.

Trong chiếc hộp gấm tiếp theo là một bộ Nhuyễn Vị Giáp, bên ngoài bộ Nhuyễn Vị Giáp này lấp lánh ánh sáng màu đồng cổ, vừa nhìn là biết không phải vật thường.

“Phẩm cấp của bộ Nhuyễn Vị Giáp này là tiên khí hạ phẩm! Pháp bảo có tính phòng ngự, mỗi sợi tơ bên trên đều dùng Kim Tàm Ti lóa mắt mà chế thành, có thể ngăn cách tất cả lực chân nguyên ở bên ngoài!” Tô Duệ vẫn thản nhiên nói, dường như hắn đang giới thiệu một đồ vật không có ý nghĩa!

Pháp bảo có tính phòng ngự ở cấp tiên khí hạ phẩm! Hơn nữa còn có thể ngăn cách lực chân nguyên!

Pháp bảo có tính phòng ngự vô cùng hiếm thấy, giá trị của pháp bảo phòng ngự hạ phẩm thường có thể ngang với vũ khí thượng phẩm! Giá trị của bộ Nhuyễn Vị Giáp này có vẻ tương đương với vũ khí là tiên khí thượng phẩm.

Nhưng trong Đông Vực hình như chưa từng nhìn thấy sự tồn tại của vũ khí thuộc cấp tiên khí thượng phẩm, có thể tưởng tượng bộ Nhuyễn Vị Giáp này căn bản chính là vật vô giá...

Ánh mắt đám quan khách kia nhìn La Chinh tràn đầy sự đố kị sâu sắc.

Nhưng có cách gì được? Ai bảo thực lực của mình không bằng người ta? Vừa nãy khi đấu vòng tròn, La Chinh gần như giải quyết từng người bọn họ chỉ với một quyền, hơn nữa hắn mới chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng, tiềm lực phát triển sau này rất lớn! Đáng để Tam hoàng tử trả giá lớn như vậy để lôi kéo.

Vấn đề là giá tiền này hình như cũng hơi lớn quá mức, hơn nữa Tam hoàng tử vẫn không hề dừng lại mà đi tiếp về chiếc hộp thứ tư.

“Tam hoàng tử, người nói với ta những thứ này rốt cuộc là có ý gì? Hộp gấm còn lại không cần mở nữa, ta không muốn biết.” La Chinh khuyên mấy lần đều không được nên chỉ có thể cứng rắn nói ra những lời này.

Tay Tô Duệ vốn đang chỉ vào chiếc hộp thứ tư đột nhiên dừng lại, lập tức cười nhàn nhạt: “La Chinh huynh là người hiểu biết, ý của ta lẽ nào không nhìn ra?”

“Tam hoàng tử muốn lôi kéo ta, gia nhập phe cánh của ngươi?” La Chinh trầm tĩnh nói.

Tô Duệ cười rồi chầm chậm nói: “Cũng đúng, mà cũng không đúng. Nếu nói là gia nhập phe cánh của ta, chi bằng nói cùng Tô Duệ ta mưu nghiệp lớn của đế quốc!”

Vừa nói, hai mắt hắn vừa phát ra ánh sáng sáng quắc: “Nếu ta đăng cơ, chắc chắn sẽ chấn chỉnh lại toàn bộ Đông Vực, hướng về đất cực Nam, mở rộng về phía Tây Bắc, mở rộng bản đồ đế quốc Phần Thiên ta lên gấp mười lần! Trăm lần! Trở thành khu vực rộng lớn ngang hàng với Trung Vực. La Chinh huynh, không gian phát triển của huynh rất lớn, rất lớn, sau này chắc chắc trở thành trợ lực lớn của ta, ta huynh cùng nhau lớn mạnh, hoàn toàn có thể đưa Đông Vực đến một nơi huy hoàng mới.”

Tô Duệ là một người rất có dã tâm, đồng thời cũng vô cùng thông minh, hắn nhìn ra La Chinh hình như không hề động lòng với bảo vật của mình, cho nên vừa thuyết phục La Chinh gia nhập cũng vẽ ra một nguyện cảnh cực lớn.

Võ giả cũng là người, cũng hy vọng lưu danh tại sử sách, loại nguyện cảnh này có lực thu hút mãnh liệt đối với không ít võ giả.

Giúp Hoàng Đế đương triều mở rộng lãnh thổ, được lưu lại trong sử sách để người đời sau chiêm ngưỡng, đây là một chuyện vinh quang biết bao?

“Xin lỗi, Tam hoàng tử điện hạ, La Chinh ta không có ý định gia nhập bất kì thế lực bên nào.” La Chinh lạnh nhạt nói.

Đối với La Chinh, dù là những bảo bối trước mắt hay lưu danh sử sách thì cũng không hề hấp dẫn như Tô Duệ tưởng tượng.

Mục tiêu ban đầu của cuộc đời La Chinh, một là theo đuổi võ đạo cực hạn, hắn muốn đứng trên đỉnh cao võ đạo để nhìn bản chất của thế giới này! Một mục tiêu khác chính là bảo vệ muội muội của mình, La Yên.

Mặc dù hiện giờ La Yên vẫn an toàn ở trong Thanh Vân Tông, nhưng theo những gì Thạch Kinh Thiên nói, không đảm bảo được ngày nào đó sẽ bị người ở Trung Vực kia bắt đi.

Thời gian dành cho La Chinh không nhiều, hắn vẫn muốn nhanh chóng lớn mạnh, cho đến khi hắn có thể chống lại người kia! Thay đổi số mệnh của La Yên!

Có lẽ, bây giờ còn có thêm một mục tiêu cuộc đời, đó chính là bảo vệ Tô Linh Vận chu đáo. Còn về hoàng vị của vương triều Phần Thiên là Thái Tử, Tam hoàng tử hay là Thất hoàng tử thì căn bản hắn không hề quan tâm.

Nghe thấy La Chinh nói vậy, nụ cười nhàn nhạt của Tô Duệ ngưng đọng trên mặt, hắn vốn dĩ đang mỉm cười, giờ lại trở nên hơi trầm mặc.

Mà những quan khách khác thì trợn mắt há mồm ra nhìn, có người còn không khống chế được bắt đầu chửi.

Theo họ thấy, Tô Duệ đã nâng đỡ La Chinh hết mức, không tính những hộp gấm còn chưa mở kia, chỉ tính đồ trong ba chiếc hộp gấm này, có chỗ nào không giống thiên tài địa bảo? Cho dù là bảy đại sĩ tộc cũng khó lấy ra được những đồ vật này đem tặng người khác!

“La Chinh, ngươi không biết điều lắm rồi đấy! Điện hạ của bọn ta đã nâng đỡ như vậy, ngươi lại từ chối thẳng thừng. Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Cho dù ngươi có thiên phú đi nữa thì cũng chỉ có thể chống lại được người mới tiến vào Chiếu Thần Cảnh mà thôi! Đối với điện hạ, ngươi căn bản chẳng là cái quái gì!”

“Một Chiếu Thần Chung Cực tùy tiện cũng có thể thu phục ngươi, ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể giúp điện hạ?”

“Nhóc con, ta biết ngươi đang thách thức giới hạn của điện hạ, muốn cò kè để được nhiều hơn, có điều ta nói cho ngươi biết, mọi thứ không nên quá tham lam, tham thì thâm, kết cục sẽ rất thảm.”

Mấy vị quan khách lớn tiếng trách móc.

Cuối cùng vẫn là Tô Duệ ngăn bọn họ lại, lúc này sắc mặt Tô Duệ hơi phức tạp.

Hắn nhìn ra thái độ của La Chinh rất kiên quyết, hoặc là bản thân hắn đã nghĩ tính cách con người quá đơn giản. Hắn vốn cho rằng trên thế gian này không có giao dịch nào không thể thành công, chỉ cần đưa ra cái giá đủ lớn thì đối phương nhất định sẽ động lòng. Có điều, lúc này có vẻ hắn còn non lắm.

Nhưng Tô Duệ đã thực sự nổi lên lòng yêu mến người tài, hắn vẫn không từ bỏ.

Hắn đang nghĩ xem La Chinh rốt cuộc quan tâm điều gì.

Rất nhanh, mắt Tô Duệ đột nhiên sáng lên, hắn hiểu mình đã nắm được điểm yếu của La Chinh.

Vì vẫn luôn muốn dùng bảo vật để lôi kéo La Chinh nên Tô Duệ lại không để ý đến một người rất quan trọng, đó là Tô Linh Vận!