Bách Luyện Thành Thần

Chương 357: Bách lý hồng phong




Triệu Tiểu Hoa lại lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, mỗi người chỉ có một cơ hội, đã té xuống thì không còn cách nào để đến gần vách đá nữa...”

Quả nhiên giống như Triệu Tiểu Hoa đã nói, tên đệ tử Vân Điện này vừa mới đến gần vách đá thì đã bị một tầng ánh sáng chắn ở bên ngoài. Tầng ánh sáng này đến Khảm Phong Sát của mười hai trận địa vừa rồi cũng có thể cản thì tên đệ tử Vân Điện này cứ điên cuồng lao sang đó thì cũng bị cưỡng chế bắn ngược lại mà thôi, trên trán hắn máu chảy thành dòng.

“Mỗi người chỉ có một cơ hội, nếu như đã bị rớt từ trên xuống thì sau đó sẽ bị ánh sáng cản lại, vì vậy mọi người không nên sốt ruột, cứ từng người từng người lên!” Triệu Tiểu Hoa nói.

Nhìn thấy tình huống của tên đệ tử Vân Điện đầu tiên, trên mặt mười một người còn lại rõ ràng lộ ra vẻ do dự. Đúng là vừa nãy muốn tranh nhau chen lấn trở thành người đầu tiên xông lên, đó đều là vì muốn chiếm được tiên cơ. Nhưng mà bây giờ, nhìn thấy kết quả của tên đầu tiên như thế, những người khác cũng hơi do dự.

Cứ để những người khác đi dò đường trước, sau khi thấy rõ vấn đề rồi bản thân lại chuẩn bị sẵn sàng, như thế mới có thể ứng phó tốt hơn. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một người vọt ra từ trong rừng, người này mặc áo choàng màu đen, cả người giống như một làn khói đen, nhanh chóng phóng lên phía trên vách đá dựng đứng.

“Ai?”

Triệu Tiểu Hoa nhìn thấy người nọ bay nhanh đến, sắc mặt lập tức trầm xuống, đưa tay nhấn một cái vào giữa nhẫn tu di, một cây Tật Lê Thương màu xanh bất ngờ xuất hiện trên tay hắn, bay vút lên trời, đâm thẳng vào người mặc áo choàng đen kia!

Một cảnh kỳ dị xuất hiện, vốn là bóng đen kia đang nhảy vọt lên, giờ phút này cả người đều lơ lửng trên không trung, thế mà hai chân lại giẫm nhẹ trên không trung một cái, bất ngờ thay đổi phương hướng của mình, tránh được đòn tấn công của Triệu Tiểu Hoa.

Mọi người đều biết, trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cấm bay, bóng đen này chắc chắn cũng không có cách nào bay được, vậy mà hắn lại có thể thay đổi phương hướng giữa không trung, thân pháp này đúng là vô cùng quỷ dị.

Rõ ràng là đợt tấn công vội vàng này của Triệu Tiểu Hoa đã đâm vào không khí.

Mấy đệ tử Vân Điện khác cũng nhanh tay phản ứng lại, ào ào ra tay. Nhưng bóng đen kia vừa nhảy bên trái một cái rồi lại nhảy bên phải một cái, xoay người tránh được tất cả công kích, sau đó lại xông vào trong tầng sáng của vách đá.

Đằng sau vẫn tiếp tục tấn công, ào ào đánh lên trên màn sáng, cuối cùng không làm bóng đen kia bị thương được tí nào.

“Thân pháp thật quỷ dị...” La Chinh đang núp trong bóng tối cũng mở to hai mắt, chăm chú nhìn vào bóng đen kia.

Xem ra bóng đen này cũng không phải là đệ tử Vân Điện, chắc cũng là đệ tử của ngũ đại tông môn nhị phẩm. Mỗi tông môn đều có bí mật của riêng mình, trong vòng một năm nay, có lẽ đệ tử của Lạc Vân Tông thể hiện không được tốt lắm, nhưng trong Lam Vân Tông, Tường Vân Tông và Thải Vân Tông, tất nhiên cũng có không ít người có thiên phú vượt trội.

“Chúng ta xông vào đi, đi bắt tên nhãi nhép kia lại!” Mấy tên đệ tử Vân Điện lớn tiếng kêu ầm lên.

Triệu Tiểu Hoa xanh mặt, lắc đầu: “Trong vách đá, mỗi lần chỉ có một người được vào, nếu tên kia đã vào thì chúng ta cũng không thể vào được...”

“Vậy chẳng phải là trơ mắt nhìn hắn đi lấy rương báu sao?” Có đệ tử Vân Điện không phục nói. Trong mắt mấy tên đệ tử Vân Điện ở đây, tất cả những rương báu ở trên vách đá dựng đứng kia đều thuộc về bọn họ, cho dù bọn họ không lấy đi được thì cũng không cho phép những người khác có thể lấy đi!

Trong lòng Triệu Tiểu Hoa cũng rất buồn bực! Ngay từ đầu đã đụng phải tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng kia, còn dám phát ngôn bừa bãi trước mặt hắn, trong nháy mắt đó, Triệu Tiểu Hoa đã động sát tâm, nếu cố gắng thì một đòn là có thể giết. Khởi động Khảm Phong Sát, sao Triệu Tiểu Hoa có thể không biết rõ uy lực của trận Thập Nhị Địa được chứ? Cho dù là chính bản thân hắn thì cũng không cách nào ngăn được uy lực của đại trận do 12 vị võ giả Chiếu Thần Cảnh tạo thành được.

Nhưng không ngờ tên nhóc kia bỗng dưng thi triển ra một bộ pháp quỷ dị rồi chạy thoát mất.

Chuyện này vốn đã khiến Triệu Tiểu Hoa cảm thấy vô cùng bực bội! Coi đệ tử Vân Điện bọn hắn là gì hả? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi? Hơn nữa lại còn là một tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng... Một tên tầm thường có thể bị bất kỳ đệ tử nào của Vân Điện giải quyết, vậy mà trận Thập Nhị Địa lại không thể tiêu diệt hắn.

Kết quả sau khi bọn hắn vất vả lắm mới ngăn chặn được biển nhện mặt quỷ kia thì lại có một tên khác chui vào trong vách đá, sao Triệu Tiểu Hoa có thể chịu đựng nổi chuyện này cơ chứ?

“Hừ! Mấy rương báu này cũng không dễ lấy như vậy! Mọi người bày trận! Cho dù hắn thật sự may mắn lấy được một rương báu thì ta cũng muốn xem hắn định chạy thế nào!”

Triệu Tiểu Hoa vừa ra lệnh một tiếng, 12 tên đệ tử liền bắt đầu bày trận theo 12 hướng, tất cả mọi người đều quay mặt nhìn chằm chằm về phía vách đá, đợi đến lúc tên mặc áo choàng đen kia lấy rương báu ra, bọn họ mới liên thủ tấn công! Mười hai vị cường giả Chiếu Thần Cảnh cùng nhau công kích thì dù tên nhóc kia có lấy được rương báu cũng nhất định phải chết!

Không ngờ tên kia lại không có phản ứng gì với hành động của đám đệ tử Vân Điện, mà cứ khư khư mục đích bản thân, cứ thế nhảy lên.

Ở dưới cổng vòm, Phí Hàm cười hắc hắc nói: “Đây là đệ tử của tông môn nào thế? Dám nhổ răng cọp của Triệu Tiểu Hoa, sự can đảm và khí phách này cũng không thua La Chinh một chút nào!”

“Phí trưởng lão, dù tên nhóc này đã phủ thêm một tầng áo choàng màu đen nhưng ta vẫn có thể nhận ra được. Đây là Bách Lý Hồng Phong của Tường Vân Tông chúng ta!” Tông chủ Tường Vân Tông cười hắc hắc nói, trên mặt lão già áo trắng này xuất hiện một nét hồng hào.

Đệ tử tông môn thể hiện ưu tú, tất nhiên những người làm tông chủ bọn họ cũng cảm thấy nở mày nở mặt.

“Đúng vậy, tên Bách Lý Hồng Phong này cũng không tệ. Nhưng có thể lấy được bao nhiêu rương báu thì phải xem cơ duyên của bản thân hắn rồi.” Phí Hàm thở dài một hơi nói: “Những bí mật bị che giấu trong Thí Luyện Giả Chi Lộ quá nhiều, mà những lão già như chúng ta lại không vào được. Nếu như ta nhớ không lầm, chỉ những thứ bên trong mấy rương báu màu đỏ kia thôi đã có thể khiến mấy lão già chúng ta động tâm rồi. Hình như đó là một loại bí dược có thể tăng mạnh sức chịu đựng của linh hồn... Mà thứ bên trong rương báu màu xanh thì lại càng vượt ngoài sức tưởng tượng!”

Thạch Kinh Thiên gật đầu nói: “Đúng là như thế. Sáu mươi năm trước, thuộc hạ đã từng tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ, lúc đó trưởng lão Cửu Giới của Vân Điện chúng ta cũng tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ cùng với ta, chính lão là người có cơ duyên lấy được thứ bên trong rương báu màu xanh kia, sau đó thì thực lực tăng mạnh vượt bậc! Trở thành trưởng lão của Vân Điện!”

“Hắc! Tiểu Thạch, nếu như ta nhớ không nhầm thì hình như lúc đó thiên phú của trưởng lão Cửu Giới còn không bằng ngươi. Nói vậy, cơ duyên trong rương báu màu xanh kia phải rất lớn, vì vậy bây giờ người ta đã thành trưởng lão Vân Điện rồi, còn ngươi thì vẫn chỉ là một chấp sự nho nhỏ mà thôi...” Long bà bà bên cạnh cười lạnh nói.

Trái lại, tâm tính Thạch Kinh Thiên bình thản: “Những thứ như cơ duyên này vốn liên quan đến số mệnh của võ giả, trưởng lão Cửu Giới có thể trở thành trưởng lão của Vân Điện, tất nhiên là do số mệnh trên người lão. Huống hồ, cơ duyên của trưởng lão Cửu Giới cũng không đơn giản chỉ dừng ở một rương báu như thế này! Ta muốn hâm mộ cũng không được.”

“Thạch Kinh Thiên nói đúng.” Phí Hàm gật đầu nói: “Điện chủ Vân Điện chúng ta cũng đã từng lấy đi một rương trong số đó. Cái rương màu bạc trong đống kia chính là do Điện chủ Vân Điện chúng ta lấy đấy. Ngươi có thể nói tu vi của Điện chủ Vân Điện chúng ta được như thế, chỉ là dựa vào mỗi cái rương báu màu bạc kia sao?”

“Cái gì? Hoá ra rương báu màu bạc kia là do Điện chủ lấy sao?” Mấy vị tông chủ lập tức kinh ngạc, bọn họ chưa từng nghe nói qua chuyện này.

Phí trưởng lão gật đầu một cái: “Đúng là như thế. Đáng tiếc, từng ấy năm qua, ngoài Điện chủ của chúng ta lấy được một rương báu màu bạc thì chưa có ai lấy được rương báu màu bạc thứ hai, chứ nói gì đến rương màu vàng và màu đen phía trên.”

Mấy vị tông chủ thông qua Tín Khuê, nhìn về đống rương báu nằm trên vách đá dựng đứng kia, trong mắt loáng thoáng hiện ra vẻ hâm mộ. Với thực lực của bọn họ, tất nhiên nếu muốn đi lấy mấy rương báu kia thì cũng không cần tốn nhiều sức. Đáng tiếc, Thử Luyện Giả Chi Lộ này bọn họ hoàn toàn không thể vào được, chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.

“Mau nhìn kìa, Bách Lý Hồng Phong đã nhảy lên đài cao đầu tiên rồi, dựa theo quy tắc của vách đá dựng đứng này thì mỗi rương cùng màu chỉ có thể lấy được một cái, nếu như Bách Lý Hồng Phong đã lấy một rương màu đỏ thì mục tiêu tiếp theo của hắn cũng chỉ có thể là rương màu xanh...” Phí Hàm từ từ nói ra.

“Hồng Phong hắn... nhất định có thể lấy được rương màu đỏ!” Trên mặt tông chủ Tường Vân Tông không hề lo lắng, dường như rất tự tin vào thực lực của Bách Lý Hồng Phong. Bách Lý Hồng Phong là đệ tử ông ta thích nhất, chính là kỳ tài Tường Vân Tông ngàn năm mới gặp một lần!

Đài cao chỗ Bách Lý Hồng Phong đứng chính là đài cao mà tên đệ tử Vân Điện bị thất bại kia đã chọn trước đó.

Nháy mắt khi vừa đáp xuống đài cao, một tiếng gào thét chói tai truyền ra từ trong sơn động kia, đây chính là điềm báo cuồng phong sắp bộc phát.

“Thổi hắn xuống đây cho ông!”

“Đợi đấy! Đợi lúc hắn bị thổi xuống thì ra tay!”

Đám đệ tử Vân Điện bên dưới nhốn nháo la lên, rõ ràng là đã chuẩn bị xong rồi.