Đám đệ tử Vân Điện, ai nấy đều không biết nên nói gì cho phải. Bọn họ cũng không phải kẻ yếu, với thực lực là tinh anh Vân Điện, đặt bất cứ ai nào vào trong tông môn nhị phẩm đều có thực lực để cạnh tranh ba thứ hạng đầu.
Nhưng mà lúc này so sánh với La Chinh cũng cảm thấy cách biệt một trời một vực.
Tất nhiên La Chinh sẽ không để ý đến ánh mắt của đám đệ tử Vân Điện dưới kia, hắn cứ phóng Thiên Ma Mị Ảnh ở phía trước rồi không ngừng đi đằng sau, nhanh chóng tiếp cận được rương màu đỏ.
“Vù...”
Trong nháy mắt khi La Chinh tiếp xúc với rương màu đỏ, cơ quan trong sơn động cũng ngừng hoạt động, cuồng phong mạnh mẽ cũng tiêu tán không còn nữa.
“Lấy được rồi!” Trong lòng La Chinh vui vẻ.
“Lạch cạch.” Lúc La Chinh chạm vào bên dưới, hình như đã chạm vào cơ quan nào đó trên rương khiến nó tự động mở ra.
Sau đó La Chinh nhìn thấy trong rương màu đỏ có thứ gì màu đen, hình dạng dị thường đang lơ lửng. Thứ này giống như là vật sống vậy, thoạt nhìn thì mềm nhũn, không ngừng nhúc nhích.
La Chinh muốn đưa tay ra bắt lấy, thế nhưng ngón tay lại xuyên thẳng vào trong vật chất màu đen kia...
Đúng lúc La Chinh vẫn còn chưa kịp cảm thấy kỳ quái thì cái vật chất màu đen này đã bắn thẳng vào mi tâm của hắn.
Một cảm giác vô cùng mát mẻ, lập tức tràn khắp đại não La Chinh, như muốn làm cho La Chinh đắm chìm trong trời băng đất tuyết, lạnh buốt nhưng không rét thấu xương mà là loại cảm giác mát mẻ thanh lọc đến tận tim.
Vào lúc này, hắn cảm thấy linh hồn của mình đã được thăng hoa.
La Chinh bất ngờ mở mắt ra, hắn đã hấp thu xong rồi.
Tốc độ hấp thu vật chất màu đen của La Chinh nhanh hơn khoảng gấp đôi so với Bách Lý Hồng Phong, nguyên nhân phần lớn là do cấp độ. Linh hồn La Chinh đã được nung rèn, mạnh mẽ hơn người thường từ lâu rồi.
Đối với đa số võ giả mà nói, vật chất màu đen này có thể tăng mạnh linh hồn, đương nhiên, nó cũng có thể giúp La Chinh tăng thêm không ít, có điều cũng chỉ tương đối mà thôi.
Chuyện này cũng giống như một nông dân đạt được một mẫu ruộng, đối với nông dân này thì chính là thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng là một vị địa chủ, bản thân đã có sẵn hai mươi mẫu ruộng thì cứ cho là có thêm một mẫu đất nữa cũng sẽ không xảy ra thay đổi gì quá lớn, chỉ có thể nói là dệt hoa trên gấm(1).
(1)Dệt hoa trên gấm: điểm xuyết thêm thôi chứ cũng không đáng là bao.
Mà thân phận của La Chinh lúc này giống như vị địa chủ kia, còn vật chất màu đen này lại là mẫu đất dệt hoa trên gấm kia.
Sau khi hấp thu xong, La Chinh cũng không dừng lại, thiếp tục leo lên trên, hướng về mục tiêu kế tiếp, rương màu xanh!
Bách Lý Hồng Phong thua trên bệ đá rương màu xanh, nhìn thấy La Chinh lựa chọn tiếp tục leo lên, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch: “Thú vị! Đã lấy được rương màu đỏ rồi mà còn thấy chưa đủ, có lẽ lúc nãy ngươi cũng đã thấy độ khó của rương màu xanh này rồi, vậy mà vẫn có tự tin leo lên, chẳng lẽ ngươi đã có phương pháp để phá giải rồi sao?”
“Chúc mừng, chúc mừng! Lão Thạch, đệ tử này của ngươi lấy được rương báu màu đỏ rồi!” Lão già áo trắng của Tường Vân Tông cười nói.
Thạch Kinh Thiên cũng vui vẻ nói: “Không phải Bách Lý Hồng Phong của Tường Vân Tông cũng lấy được đấy sao?”
“Ầy! Đừng nói nữa, ngươi xem Bách Lý Hồng Phong của Tường Vân Tông ta phải mất rất nhiều sức mới lấy được, nhìn La Chinh nhà ngươi đi, đúng là không cần tốn quá nhiều sức, giống như đang dạo chơi trên đất bằng vậy...”
Nghe thấy hai vị tông chủ ở đây thay nhau tâng bốc đệ tử của đối phương, ba vị tông chủ của Thải Vân Tông, Lam Vân Tông và Lạc Vân Tông nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Có điều bọn họ trợn trắng mắt là vì có muốn cũng không thể. Có được bảo bối thì cho dù chỉ là rương màu đỏ, cũng đã có phần cơ duyên vượt qua phần lớn đệ tử tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ bao năm qua rồi.
Đúng lúc này, Phí Hàm nói: “Nhìn kìa, La Chinh đã leo lên đến chỗ bệ đá thứ hai rồi!”
Động tác leo lên của La Chinh cũng không phóng khoáng như Bách Lý Hồng Phong, vì vậy tốc độ leo lên chậm hơn một chút. Có điều, muốn leo lên vách đá này, đối với võ giả mà nói thì cũng không khó khăn gì.
“Hắn định đối phó với ngọn lửa kia như thế nào?”
“Không nằm xuống sao? Bị ngọn lửa kia đốt chính diện thì có là ai cũng không chịu nổi!”
Mấy vị tông chủ vốn cho là La Chinh sẽ học theo phương pháp của Bách Lý Hồng Phong, nằm rạp trên mặt đất để tránh sự công kích chính diện từ ngọn lửa kia, sau đó mới từ từ bò qua.
Thế nhưng La Chinh lại không nằm xuống, hắn đứng yên trên bệ đá, chuẩn bị nghênh đón công kích từ ngọn lửa.
“Tên nhóc này muốn làm gì?”
“Hắn định dùng cơ thể của mình để miễn cưỡng chống lại ngọn lửa kia?”
“Không sợ bị chết cháy à?”
Mấy vị tông chủ chứng kiến cảnh này trên Tín Khuê thì trên mặt cũng toát ra vẻ không thể tin nổi.
Đừng nói là Tiên Thiên Cảnh, cho dù là mấy lão già Thần Đan Cảnh như bọn họ mà muốn làm như vậy cũng phải dùng chân nguyên hộ thể, nếu sử dụng thân thể thuần túy để miễn cưỡng chống lại, có lẽ sẽ bị quá sức.
Dù sao bọn họ đều là võ giả sử dụng hệ thống chân nguyên, không thể đi theo con đường như luyện thể được.
“Thạch Kinh Thiên, không phải La Chinh đi theo con đường pháp thể song tu đấy chứ?” Phí Hàm nhìn thấy trên mặt Thạch Kinh Thiên vẫn là vẻ lạnh nhạt, giống như đã đoán được điều này vậy.
Nếu như La Chinh không chỉ tu luyện chân nguyên mà còn luyện thể, hơn nữa còn có các loại cơ duyên được ăn một vài linh quả của trời đất, thì đúng là có khả năng dùng thân thể để chọi cứng với ngọn lửa mạnh mẽ kia.
Ai ngờ Thạch Kinh Thiên lắc đầu nói: “Thật ra ta cũng không rõ lắm về chuyện La Chinh có luyện thể hay không... Nếu có luyện thể thì ta cũng không phát hiện dấu vết cương nguyên trên người hắn. Nói cách khác, La Chinh cũng không tu luyện thể thuật, nhưng mà thân thể hắn lại mạnh mẽ không tưởng nổi, thậm chí còn mạnh hơn những người luyện thể kia. Đến bây giờ ta vẫn không hiểu được chuyện này.”
Biểu hiện của La Chinh ở đại hội toàn phong đến bây giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Thân thể của hắn mạnh mẽ đến mức làm cho người ta phải tức lộn ruột, ngay cả Thanh Liên Nghiệp Hỏa mà Bùi Thiên Diệu thi triển ra dựa vào hư ảnh Bất Động Minh Vương, La Chinh cũng không sợ chút nào, nhưng lạ ở chỗ, trên người hắn cũng không có cương nguyên.
Cương nguyên chính là loại năng lượng chỉ người luyện thể mới có, cũng giống như chân nguyên trong hệ thống chân nguyên vậy. Võ giả đi còn đường luyện thể thì cần thúc giục cương nguyên để cho cơ thể mạnh mẽ.
“Lại có chuyện kỳ lạ như vậy?” Phí Hàm nghe Thạch Kinh Thiên nói thì trên mặt cũng là vẻ cả kinh.
Thạch Kinh Thiên gật đầu: “Nửa câu ta cũng không nói dối.”
Tất nhiên Thạch Kinh Thiên sẽ không nhìn ra, thân thể La Chinh đã khác hẳn với người thường từ lâu rồi. Thân thể của hắn mạnh mẽ, thực sự không phải là vì luyện thể, mà là do bị “rèn luyện” trở thành binh khí, cho nên mới có thể mạnh mẽ như thế. Nếu như thân là một binh khí, tất nhiên đừng nói đến “luyện thể”, càng không có khả năng sinh ra cương nguyên.
Ngay lúc đang nói chuyện, ngọn lửa hừng hực kia đã xông về phía La Chinh.
“Ầm...”
Ngọn lửa mãnh liệt công kích lên người La Chinh, trong nháy mắt đã khiến hắn trở thành một người lửa.
Bởi vì La Chinh chặn ngọn lửa này chính diện nên một phần của nó không lao ra khỏi bệ đá mà bị thân thể hắn mạnh mẽ chặn lại.
Dưới ngọn lửa đang mãnh liệt quấn lấy, thiêu cháy, quần áo La Chinh bị đốt sạch sẽ trong nháy mắt.
Trong lòng La Chinh thật buồn bực. Thân là võ giả lại có chút phiền toái này, quần áo động tí là cháy, vô cùng bất nhã. Có điều, trong nhẫn tu di của hắn vẫn còn mấy bộ để dự phòng, đợi lát nữa là có thể thay.
Trong ngọn lửa đang bốc cháy này, trên thân thể La Chinh bắt đầu hiện ra từng đường phù văn màu vàng.
Ban đầu lúc La Chinh nhìn thấy ngọn lửa thì trong lòng đã có quyết định này, hắn muốn nhờ ngọn lửa này nung đốt thân thể của mình, thậm chí tiến một bước đột phá linh khí, trở thành thân thể tiên khí!
Có điều bây giờ La Chinh phát hiện tính toán này mình bị nhầm rồi, hoặc là nói phán đoán của hắn hơi ngây thơ.
Mặc dù uy lực của ngọn lửa trước mắt này có mạnh mẽ, nhưng hình như phẩm cấp cũng không cao, hoặc là nói loại lửa dùng để chế tạo mấy cơ quan đặc biệt này, thân thể linh khí của hắn “không thèm ghé mắt“.
Vì vậy tuy ngọn lửa này kích phát được phù văn màu vàng nhưng chúng lại không xoay tròn, càng không cắn nuốt...
“Hơi lệch so với dự đoán.” La Chinh rầu rĩ nghĩ, sau đó mặc kệ ngọn lửa này mà xông về phía trước.
Nhưng hắn lại không biết hành động này của hắn đã khiến không ít người bùng nổ trong lòng.
Bách Lý Hồng Phong đang ngậm một cọng cỏ, ngồi trên cây đại thụ xem kịch vui. Hắn cũng lợi dụng một loại bí pháp để giấu hơi thở của mình đi, không chỉ riêng đệ tử Vân Điện mà cho dù là đám nhện mặt quỷ đang ẩn núp trong rừng kia cũng không cách nào phát hiện được hắn.
Nhìn thấy cảnh trên vách đá dựng đứng, cọng cỏ rớt trong miệng hắn rớt xuống, nhẹ hàng rơi xuống trên mặt đất mà không biết.
“Con mẹ nó! Biến thái à!” Bách Lý Hồng Phong hoàn toàn phục rồi.
Với tư cách là một thiên tài ngàn năm khó gặp của Tường Vân Tông, Bách Lý Hồng Phong mạnh hơn đám đệ tử Tường Vân Tông bọn hắn nhiều lắm.
Trong đại hội tông môn của Tường Vân Tông, hắn lấy được danh hiệu đệ nhất cũng rất dễ dàng, tên thứ hai cũng không có uy hiếp gì đối với Bách Lý Hồng Phong, mà căn bản cũng không khiêu chiến.
Vì vậy lúc này Bách Lý Hồng Phong đến Thử Luyện Giả Chi Lộ chỉ quan tâm chú ý đến hai người, cũng chính là hai người đứng đầu Vân Điện: Triệu Tiểu Hoa và Trác Bất Phàm.
Tông chủ Tường Vân Tông cũng liên tục dặn dò hắn, nghìn vạn lần không được chọc đến hai người này.
Cửa thử luyện ẩn này, hắn nhất định phải qua, vì vậy Bách Lý Hồng Phong mới dùng áo choàng để che khuất mặt mình, giảm chuyện Triệu Tiểu Hoa ghi hận thì bản thân sẽ gặp phải một chút phiền toái.
Nhưng Bách Lý Hồng Phong không ngờ, người tài giỏi trong Thử Luyện Giả Chi Lộ cũng không ít, ngoài đệ tử Vân Điện ra thì trong những tông môn khác cũng tồn tại những kẻ không yếu.
Không yếu, không có nghĩa là mạnh. Bách Lý Hồng Phong cũng không quá coi trọng. Có thể nhận được một cái đánh giá “không yếu” của hắn thì cũng coi như không tệ rồi.
Kết quả bây giờ đột nhiên lại nhảy ra một tên Tiên Thiên Tam Trọng còn khủng bố hơn cả hắn, ngược lại còn khiến hắn phải kinh sợ.