Bách Luyện Thành Thần

Chương 368: Đường cụt




Nhìn qua biển lửa Phần Thiên mênh mông, La Chinh lại bắt đầu trầm tư. Nếu theo suy đoán lúc đầu của hắn thì độ khó của Thử Luyện Giả Chi Lộ này hẳn là đã được điều chỉnh cao hơn.

Vì vậy cửa thử luyện ẩn lúc trước mới khó đến thế.

Mà đường chết này chắc cũng là một cửa thử luyện ẩn khác. Có điều đường chết vốn khó hơn đường sống rất nhiều, nên trong khi độ khó bị điều chỉnh lên cao hơn thì nó bỗng biến thành một con đường chết từ đầu đến cuối.

Đường chết này cũng không hẳn là đường chết, chỉ là độ khó khi trải qua tăng lên rất nhiều nên đa phần đệ tử vốn không qua nổi.

Khó khăn như thế nên tất nhiên cũng ẩn chứa những cơ duyên lớn, La Chinh đoán thậm chí trong đường chết này còn có khả năng giấu bí mật thật sự của Thử Luyện Giả Chi Lộ.

Nghĩ như vậy, đột nhiên La Chinh nói với Hoa Thiên Mệnh: “Thiên Mệnh huynh, chúng ta cũng đi đường chết đi!”

Đài cao này cũng không lớn, lúc này phần lớn võ giả tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ đều ở đây, những lời này của La Chinh lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả bọn họ. Sau khi quan sát La Chinh một lượt, trên mặt họ đều hiện lên nụ cười khinh thường.

Nói đùa à?

Bọn Trác Bất Phàm và Kim Xảo Ngưng ỷ vào việc mình là kẻ tài cao, gan cũng lớn, có một chút cơ hội có thể vượt qua nên mới dám xông vào đường chết, một tên Tiên Thiên Tam Trọng như ngươi cũng muốn tham gia góp vui? Không phải muốn chết chứ? Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng không ai nhắc nhở hoặc cảnh báo La Chinh.

Dù sao chuyện sống chết của La Chinh cũng đâu liên quan đến bọn họ?

Thật ra, mặc dù đường sống đã sập hơn 100 ụ đá nhưng cũng không phải không có biện pháp, năng lực của võ giả đa dạng đủ loại, bây giờ còn có nhiều người tụ tập ở đây như vậy thì thể nào cuối cùng cũng có thể nghĩ ra cách.

Ví dụ như nữ đệ tử Thải Vân Tông lúc trước đã dùng công pháp hệ băng để ngưng kết dung nham, tạo thành một con đường tạm thời giúp mọi người đi qua. Nếu như những võ giả có năng lực cùng loại như vậy phối hợp tốt với nhau thì cũng đủ để bọn họ nhảy lên đường sống. Vì vậy những võ giả này đang thương lượng xem nên phối hợp như thế nào, nên nắm thời cơ ra sao. Những chuyện này đều phải tính toán vô cùng chính xác, nếu không sẽ tốn thời gian lại phí sức lực.

Hoa Thiên Mệnh suy nghĩ một chút, còn chưa kịp trả lời thì Bách Lý Hồng Phong đang đứng thảo luận vấn đề với đám đệ tử Tường Vân Tông của mình cách đó không xa đã lách mình một cái, đi tới trước mặt La Chinh: “Đề nghị hay! Ta cũng muốn đi đường chết!”

La Chinh liếc hắn một cái. La Chinh cũng biết tên Bách Lý Hồng Phong này sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, mạnh mẽ đi theo, thật sự là La Chinh không có cách nào với hắn.

“Đã như vậy, ta cũng đi theo!” Hoa Thiên Mệnh cũng gật đầu. Lúc trước Bùi Thiên Diệu lựa chọn cùng đi với đám Trác Bất Phàm, Hoa Thiên Mệnh không do dự mà chọn ở lại trên đài cao, có lẽ trong lòng hắn thấy đi cùng với La Chinh an toàn hơn một chút.

Mãi đến khi đợt thuỷ triều biển lửa Phần Thiên rút xuống lần nữa, đám võ giả trên đài cao vẫn đang lên kế hoạch chi tiết để vượt qua đường sống thì La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bách Lý Hồng Phong đã nhảy xuống đài cao rồi.

Đợi sau khi ba người bọn họ nhảy xuống thì có người cười lạnh nói: “Đầu năm nay cũng không ít kẻ to gan lớn mật, lại có ba tên thích đi chịu chết nữa!”

“Nghe ý của ngươi là Trác sư ca của chúng ta cũng đi chịu chết à?” Nghe được từ “lại”, đệ tử Vân Điện hơi khó chịu. Trong suy nghĩ của đám đệ tử Vân Điện, sự tồn tại của Trác Bất Phầm giống như một vị thần, thiên hạ to lớn này không có chỗ nào Trác Bất Phàm không đến được.

Lúc thuỷ triều xuống, Trác Bất Phàm đưa ra quyết định này khiến cho tinh thần của cả đám đệ tử Vân Điện đều sục sôi!

Đường chết thì thế nào? Đường chết chỉ chôn xương hạng đệ tử không biết tự lượng sức mình, thực lực của bản thân chưa đủ thì chỉ có thể đi chịu chết thôi. Nhưng Trác sư ca của Vân Điện bọn họ lại khác, cho dù là đường chết thì cũng có thể phá được, cái này gọi là tìm đường sống trong chỗ chết!

Vì vậy nghe thấy từ “lại” này, tất nhiên những đệ tử Vân Điện kia đều có lời muốn nói.

Nhìn thấy đệ tử Vân Điện bắt đầu hùng hổ, những võ giả khác cũng lập tức không nói nữa. Có điều nhiều ít gì trong lòng bọn hắn cũng có chút không phục. Đúng là Trác Bất Phàm rất mạnh, nhưng những người can đảm dám thách thức đường chết lúc trước có ai là kẻ yếu? Nếu đã biết rõ bản thân chưa đủ thực lực thì chọn đường sống đi, chẳng lẽ đi tìm đường chết vui lắm sao?

Có điều những lời này bọn họ chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi. Từ trước đến giờ đệ tử Vân Điện đều rất ngang ngược, đắc tội bọn hắn cũng chẳng phải chuyện gì tốt.

Ba người La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bách Lý Hồng Phong thừa dịp thuỷ triều xuống rồi chạy một mạch thật nhanh dọc theo ụ đá, chẳng bao lâu bọn họ đã thấy chỗ ngã rẽ kia.

Hai đường rẽ đều bị hỏng không ít ụ đá, giống như bị một con mãnh thú cường đại nào đó đụng gãy. Có điều, ụ đá ở con đường bên phải bị sụp nhiều hơn, khoảng chừng hơn trăm ụ, đây hẳn là đường sống! Dựa theo cách đi bình thường của Thử Luyện Giả Chi Lộ, nhất định là phải đi đường sống, còn con đường chỉ sụp vài ụ đá ở phía bên trái chính là đường chết!

“Nhảy qua đi!”

Nếu như đã chọn con đường này, La Chinh cũng chẳng do dự quá nhiều làm gì, chạy thật nhanh xuống rồi nhảy lên một cái, lúc tay áo còn đang bồng bềnh đã đáp xuống phía đối diện rồi.

Hoa Thiên Mệnh cũng là loại người có ý chí kiên định, trước đây hắn cũng chỉ thoáng do dự một chút, còn giờ nếu đã đồng ý đi cùng với La Chinh thì tất nhiên sẽ không suy nghĩ khác nữa, hắn cũng nhảy lên đi qua giống như thế.

Về phần Bách Lý Hồng Phong...

“À há!”

Hắn giống như một con chim ưng giương cánh bay giữa không trung, lộn người một vòng. Thậm chí cái áo choàng kia còn mở ra thành hình đôi cánh, hai chân đạp một bước trên không trung liền có thể bay cao hơn, động tác càng phiêu dật hơn, đồng thời cũng phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Hoa Thiên Mệnh nhìn lại khen: “Thân pháp tốt!”

La Chinh lại liếc mắt một cái: “Lại là một tên ngốc...”

Tính cách của tên Bách Lý Hồng Phong này có hơi giống với Lý Dật Phong, có điều hình như bình thường hơn Lý Dật Phong một chút. Nếu không thì chỉ với cái tính dài dòng của của hắn thôi, có liều mạng La Chinh cũng phải bỏ rơi hắn lại.

“Đường chết, xuất phát!”

Ba người lại xếp thành một hàng thẳng tắp, không ngừng tiến lên từng ụ đá trước mặt.

Sau một thời gian ngắn chạy băng băng như vậy, dung nham của biển lửa Phần Thiên lại bắt đầu dâng lên.

“Thuỷ triều lại lên rồi, sao vẫn chưa đi đến điểm cuối?” La Chinh nhíu mày bực dọc.

Vẻ mặt của Bách Lý Hồng Phong lại tràn ngập buồn khổ nói: “Không phải chứ? Giờ thì ta đã biết cái đường chết này là thứ gì rồi. Đây nhất định là đường chết, không có điểm cuối, như vậy tất cả mọi người sẽ bị dung nham nhấn chìm hết!”

“Bớt nói lời xui xẻo đi!” La Chinh nhếch môi. Thử Luyện Giả Chi Lộ được xây dựng là để tông môn lục phẩm kiểm tra đánh giá đệ tử trong môn đấy. Còn về cách nói đường chết là một “đường chết” thật sự thì La Chinh vốn không tin. Huyết Ma Đại Đế không thể nào nhàm chán đến mức đi tạo ra một con đường chết như vậy để lừa người, bởi vì nó chẳng có chút ý nghĩa nào.

“La Chinh, phía trước!” Vào lúc này, Hoa Thiên Mệnh vẫn luôn yên lặng lại chỉ về phía trước.

Một đám ụ đá kéo dài ra phía xa rồi dừng ở một chỗ nào đó. Đây là một con đường cụt!

Nhìn thấy đường cụt này, vẻ mặt Bách Lý Hồng Phong lại buồn rười rượi lắc đầu, “Thật không may, lại bị ta nói trúng rồi...”

“Đồ miệng quạ!” Tim La Chinh cũng trùng xuống, nhưng vẫn không có ý định quay lại.

Bây giờ thuỷ triều của biển lửa Phần Thiên lại bắt đầu dâng lên rồi, quay về nhất định là không kịp. Lúc này La Chinh chỉ có thể đánh cược, cược rằng người xây dựng Thử Luyện Giả Chi Lộ này không nhàm chán đến mức tạo ra một con đường cụt để lừa người.

“Làm sao bây giờ? Ta còn chưa muốn chết!” Bách Lý Hồng Phong vừa chạy vừa gào lên.

“Hu hu hu hu, ông đây có một tương lai sáng lạn như thế mà giờ lại phải chết trong biển lửa Phần Thiên này, đến hài cốt cũng chẳng còn!”

“Mẫu thân ơi, con trai bất hiếu, không thể giúp người...”

Đúng lúc Bách Lý Hồng Phong đang vừa chạy vừa gào thì Hoa Thiên Mệnh nhảy lên trên một ụ đá, xoay người một cái, đưa tay túm lấy ngực Bách Lý Hồng Phong đang đuổi theo phía sau, tay phải xoẹt một tiếng rút thanh kiếm đằng sau lưng ra kề ngang lên cổ Bách Lý Hồng Phong.

“Còn gào nữa, giết ngươi!”

Hoa Thiên Mệnh không nói nhiều, cũng không kiên nhẫn tốt như La Chinh, huống chi còn gặp phải đường cụt và thuỷ triều dung nham đang từ từ dâng lên, nói không có áp lực là nói dối.

Còn cái tên Bách Lý Hồng Phong lúc nào cũng thế, bình thường thì vô cùng dài dòng, đến lúc gặp tình huống áp lực và khẩn trương thì lại thích gào lên, thật ra đây cũng là một cách để giảm bớt áp lực.

Giống như có những người thích túm lấy tóc mình khi căng thẳng, có người thì lại không ngừng ăn.

Nhưng vấn đề là khi Bách Lý Hồng Phong gào lên để phát tiết áp lực của mình thì trên thực tế lại truyền áp lực sang cho Hoa Thiên Mệnh và La Chinh!

“Đừng mà! Ta không gào nữa! Được chưa!” Bách Lý Hồng Phong cầu xin tha thứ nói.

Thật ra, với thực lực của Bách Lý Hồng Phong thì bình thường không thể nào bị bắt được dễ dàng như vậy. Có thể là lúc đó Hoa Thiên Mệnh bất ngờ đánh sang nên mới dễ dàng đắc thủ như vậy.

Tất nhiên Hoa Thiên Mệnh sẽ không giết hắn thật, chẳng qua chỉ hừ lạnh một tiếng, ném hắn lên trên ụ đá rồi đi tiếp.

La Chinh cười nhạt một tiếng với Bách Lý Hồng Phong rồi cũng lắc đầu đi theo, còn vẻ mặt Bách Lý Hồng Phong lại tiếp tục buồn rười rượi, nhưng lúc này hắn cũng không dám kêu lên thành tiếng nữa.

Càng ngày càng gần tới cuối đường, thuỷ triều dung nham cũng nhanh chóng dâng lên, tim ba người đều vọt lên tới cổ họng rồi.