Bách Luyện Thành Thần

Chương 379: Khó khăn




Hỏa tinh cũng chia thành rất nhiều loại, hỏa tinh được nuôi dưỡng trong biển lửa Phần Thiên là loại yếu nhất, còn hỏa tinh trong lò là loại mạnh hơn rất nhiều!

Kích cỡ của Ly Hồn Hỏa Long Tinh chỉ vẻn vẹn bằng cánh tay, là thể ngưng tụ cao độ của lửa. Khi nó bổ tới, chỉ sức nóng tỏa ra thôi cũng khiến người ta khó mà chịu đựng được. Cũng may uy lực của phượng hoàng băng mà Tiểu Điệp gọi ra từ trong bảo ngọc của nàng cũng không kém.

Hỏa long băng phượng cứ như vậy quấn lấy mà đấu, khắc chế, triệt tiêu lẫn nhau, tuy băng đủ khắc chế lửa, nhưng lửa cũng có thể hòa tan băng.

Mỗi lần con băng phượng bổ tới đều có thể khiến con Ly Hồn Hỏa Long Tinh nhạt đi một phần, nhưng mỗi lần vừa nhạt đi thì lại có một ngọn lửa được bắn ra từ trong cái lò ở phía. Sau khi ngọn lửa đó nhập vào con hỏa long thì lập tức lại khiến thế lửa của nó cuồn cuộn mãnh liệt, sáng bừng lên, phát ra tính hung ác vô tận.

Hỏa long lúc này có thể chiếm thế thượng phong, mỗi một lần tấn công đều có thể hòa tan một phần băng phượng do băng tuyết ngưng kết thành. Con băng phượng đó không ngừng bị hòa tan nên dần nhỏ hơn theo tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Sau khi con băng phượng bị hòa tan đến một mức độ nhất định, Tiểu Điệp cũng không hoảng loạn, hai ngón tay ngọc chạm vào nhau, khẽ kéo bảo ngọc một cái, liền có một luồng khí băng lạnh phóng ra. Luồng băng lạnh này tiến vào trong cơ thể con băng phượng cũng đủ để thân hình nó tăng vọt lên.

Con băng phượng và hỏa long này chỉ có thể liên tục tiêu hao lẫn nhau như vậy, không làm gì được nhau. Tuy băng phượng có Tiểu Điệp bổ sung khí băng lạnh, nhưng con hỏa long kia cũng như vậy, chỉ cần lửa trong lò không tắt thì nó sẽ bất tử bất diệt!

“Ta sẽ cầm cự con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này, bây giờ ngươi có thể thử phá kết giới.” Tiểu Điệp quay đầu nói.

“Kết giới sao?”

Xung quanh lò xuất hiện một lớp màn ánh sáng màu tím nhàn nhạt. Cái lò này nằm ở vị trí sâu nhất trong cơ thể con rối Giao Long, vậy mà vẫn còn mấy tầng phòng ngự. Đối với Tiểu Điệp, La Chinh cũng tin tưởng phần nhiều. Nếu không phải viên tinh thạch đó vô cùng quan trọng thì sao có thể lắp đặt nhiều lớp bảo vệ như vậy?

Đối mặt với kết giới đó, La Chinh đột nhiên đánh một quyền lên trên nó.

“Toong!”

Quyền này của La Chinh đã dùng mười phần sức mạnh, đến cả sức mạnh của vảy rồng cũng cùng thúc đẩy cả rồi. Thế nhưng La Chinh chỉ nghe một tiếng giòn vang, kết giới này lại không hề có một chút động tĩnh gì.

“Chỉ dựa vào sức mạnh của ngươi thì còn lâu mới đủ.” Tiểu Điệp phân tâm, nói với La Chinh: “Kết giới này vô cùng đặc biệt, được tạo thành từ lực không gian, tầng kết giới mỏng manh này thực ra là một tầng không gian mỏng!”

Nghe thấy lời của Tiểu Điệp, sắc mặt La Chinh lập tức thay đổi: “Ý là nếu ta đánh vỡ nó thì đồng nghĩa với việc đánh vỡ một tầng không gian? Điều này sao có thể làm được?”

Phá vỡ không gian, e rằng cho dù là võ giả Thần Đan Cảnh cũng rất khó làm được, có lẽ chỉ có cường giả Thần Đan Cảnh hậu kỳ mới miễn cưỡng đánh vỡ được.

“Không đến mức như vậy đâu. Không gian này bị áp chế tới trạng thái cực mỏng, không phải là kết giới không gian thực sự. Nếu thực sự là kết giới không gian thì ta sẽ không đến đây, bởi vì căn bản không có khả năng phá vỡ được.” Tiểu Điệp nói.

Nàng vốn hy vọng thương của Trác Bất Phàm phá vỡ được kết giới này, lúc trước lựa chọn thích hợp nhất mà nàng tìm được chính là Trác Bất Phàm.

Lực xuyên thấu của thương là mạnh nhất trong các loại vũ khí, hơn nữa Trác Bất Phàm còn tu luyện một loại thương pháp vô cùng mạnh. “Phá Diệt Nhất Thương” của hắn có khả năng đâm thủng kết giới này rất cao. Có điều, sau đó Tiểu Điệp cho rằng chọn La Chinh vẫn đảm bảo hơn, bởi vì nếu La Chinh đã luyện thành “Thiên Ma Thần Quyền” thì có thể chuyển hóa chân nguyên vô cùng vô tận, mà chân nguyên… nàng lại có rất nhiều.

“Ngươi nên dùng Thiên Ma Thần Quyền, ta sẽ truyền chân nguyên cho ngươi.” Tiểu Điệp khẽ giơ ngón tay, từng đường chân nguyên dày thanh thuần giống như nước phóng về phía La Chinh.

Sau khi nhìn thấy chân nguyên này La Chinh liền biết những điều Thanh Long nói không phải là giả. Chân nguyên dày và thanh thuần như thế tuyệt đối không phải là thứ một đệ tử Chiếu Thần Cảnh có thể có. Tuy tu vi của nàng đã hạ xuống, thực lực cũng giảm đi nhưng vẫn mạnh hơn hắn rất rất nhiều…

La Chinh không nói thêm gì nữa, triệu hồi một Thiên Ma Mị Ảnh ra, trực tiếp đánh vỡ, sau đó giao hòa với chân nguyên của nàng.

Rất nhanh, toàn bộ những chân nguyên này đều nhiễm một lớp màu tím, bị chân nguyên Thiên Ma của La Chinh nuốt trọn.

Chân nguyên của nàng phóng ra rất nhanh, tốc độ chiếm đoạt của La Chinh cũng không chậm, chỉ trong chớp mắt đã chiếm đoạt được một khối chân nguyên lớn, lơ lửng bên cạnh La Chinh.

“Đủ rồi chứ?” La Chinh chuẩn bị nén ép chân nguyên, kết giới trước mắt trông có vẻ vô cùng vững chắc nhưng hắn lại không hề quên bản thân còn có tinh thạch Huyết Phỉ, sức mạnh của tinh thạch Huyết Phỉ chuyên để phá kết giới.

Tiểu Điệp lắc đầu: “Không đủ! Thêm nữa!” Nói xong, Tiểu Điệp lấy ra ba bốn viên đá chân nguyên cực phẩm, dùng lực khẽ bóp, lập tức thu nạp chân nguyên trong những viên đá này.

Chân nguyên ẩn chứa trong đá chân nguyên cực phẩm rất thuần khiết, nếu La Chinh lấy đan điền hấp thụ thì e là đến lượng chân nguyên trong một viên thôi cũng không thể chịu đựng được. Thế nhưng Tiểu Điệp lại có thể một hơi hấp thụ bốn viên. Có thể tưởng tượng số lượng mà đan điền của nàng có thể dung nạp lớn hơn La Chinh không biết bao nhiêu lần.

Sau khi nuốt trọn lượng chân nguyên trong đá chân nguyên cực phẩm xong, nàng tiếp tục phóng chân nguyên ra cho La Chinh nuốt vào.

Đây chính là tính toán của nàng, thương của Trác Bất Phàm có thể không phá được kết giới đó, nhưng “Thiên Ma Thần Quyền” mà La Chinh tu luyện thì chỉ cần cung cấp đủ lượng chân nguyên là có thể đập vỡ nó.

Sau khi La Chinh hấp thụ xong những chân nguyên này, Tiểu Điệp lại nói: “Tiếp tục!” Nói xong, nàng lại lấy ra mấy viên đá chân nguyên cực phẩm rồi bóp nát lần nữa. Cứ như vậy, sau mấy lần thì lượng chân nguyên Thiên Ma bên cạnh La Chinh ngày càng lớn.

Mặc dù lượng chân nguyên này không sánh được với lượngchân nguyên chiếm được của đám Hắc Ma Yểm trong tiểu thế giới, nhưng cũng không tính là ít.

Trong quá trình này, con Ly Hồn Hỏa Long Tinh có vẻ càng ngày càng nóng nảy, thế tấn công cũng càng lúc càng mạnh, có vẻ muốn xông vỡ trở ngại của băng phượng. Tiểu Điệp không thể phân tâm được nữa, chỉ đành chuyên tâm điều khiển băng phượng, ngăn cản con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này.

“Đi đi. Hy vọng ngươi có thể dùng một đòn phá được kết giới!”

Lần trước đến đây, Tiểu Điệp thất bại trong gang tấc, nàng muốn phá giải kết giới nhưng hết lần này tới lần khác đều bị con hỏa long này tới làm loạn. Lần này, Tiểu Điệp không chỉ có chuẩn bị rồi mới tới mà còn dẫn La Chinh theo trợ giúp. Lần này nàng nhất định phải thành công.

La Chinh vung tay, chân nguyên Thiên Ma bắt đầu cuồn cuộn lên, không ngừng liều mạng nén ép trong tay hắn!

Lượng lớn chân nguyên như vậy bị nén ép lại với nhau, uy lực vô cùng đáng sợ. Lợi dụng chân nguyên của người khác nén ép thành một quyền, uy lực có lẽ so được với một quyền của Chiếu Thần Cảnh hậu kỳ, thậm chí là Thần Đan Cảnh sơ kỳ!

Cách này tuy có uy lực lớn, thậm chí nếu có đủ sức mạnh hoặc chân nguyên để cho hắn nuốt trọn thì có lẽ uy lực còn có thể gia tăng vô hạn.

Đương nhiên, đây là trong trạng thái lý tưởng. Trong thực chiến rất khó có cơ hội để hắn chiếm đoạt chân nguyên của người khác, huống hồ thời gian tích lũy chân nguyên quá dài, cho nên trong thực chiến không hề thực dụng. Có điều, tình hình trước mắt thì lại rất thích hợp…

Tiểu Điệp chắc chắn rất hiểu chân nguyên Thiên Ma, La Chinh cứ nghĩ mãi về vấn đề này. Chân nguyên Thiên Ma được nén ép đến cực hạn, thậm chí đến ánh sáng của các ngôi sao bên trong cũng được nén ép, sau khi những ánh sao này được khảm nạm tỉ mỉ trên chân nguyên thì trông giống như một viên kim cương rực rỡ.

“Lên!” La Chinh cứng rắn nhanh chóng xông lên chỗ kết giới kia.

Lúc này lồng ngực của Tiểu Điệp không ngừng phập phồng, hô hấp cũng hơi hỗn loạn. Nàng đã đợi khoảnh khắc này quá lâu, việc lấy được truyền thừa của tông môn lục phẩm quá mức quan trọng đối với nàng.

Nhưng ngay khi một quyền của La Chinh đang chuẩn bị đánh ra thì đột nhiên kiên quyết dừng lại.

“Dừng lại làm gì?” Lông mày Tiểu Điệp dựng lên, sau đó hỏi.

La chinh nhìn chằm chằm chân nguyên màu đen trên cánh tay phải của mình rồi nói: “Quên mất một việc.”

“Chuyện gì?” Tiểu Điệp tức giận. Con băng phượng kia đã bắt đầu không ổn định, nàng không mong lúc này tự nhiên lại bị cắt ngang.

“Ta giúp nàng có được chìa khóa này rồi, nàng giết ta thì phải làm sao?” La chinh đột nhiên hỏi.

“Ngươi…” Sắc mặt Tiểu Điệp lập tức lạnh lẽo.

La Chinh hỏi một câu hỏi rất thực tế. Thế giới võ giả nổi tiếng tàn khốc, giết người cướp bảo đơn giản như cơm bữa, huống hồ viên tinh thạch trước mắt lại còn là chìa khóa truyền thừa của một tông môn lục phẩm. Truyền thừa của tông môn lục phẩm đặt ở bên ngoài đủ để khiến bất kì một thế lực nào ở Trung Vực động lòng!

Không thể đảm bảo sau khi Tiểu Điệp lấy được truyền thừa này sẽ không giết người diệt khẩu. Đối với nàng, đây mới là cách ổn thỏa nhất, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Lúc trước La Chinh luôn có vẻ rất nghe lời, nhưng điều này không thể hiện hắn là đồ ngốc, đối với một Tiểu Điệp không rõ lai lịch, hắn không có lí do để tin tưởng.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi, thậm chí còn có thể cho ngươi lợi ích, bởi vì ta là…” Tiểu Điệp ngẫm nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Nhưng La Chinh lại lắc đầu nói: “Ta không quan tâm nàng là ai, dù là ai thì nàng đều có lý do để giết ta. Thế nên dù nói thế nào thì cũng không đảm bảo, trừ phi nàng lấy tâm võ đạo ra thề!”

Không ai muốn lấy tâm võ đạo của bản thân ra thề loạn, trừ khi là kẻ thù sống chết, hoặc là chuyện bản thân bắt buộc phải làm.

Dùng tâm võ đạo để thề với ông trời càng có hiệu quả hơn, gì mà ngũ lôi trừng phạt, gì mà tro cốt tan tành, ông trời không rảnh để quản mấy loại chuyện vớ vẩn này!

Nhưng sau khi lấy tâm võ đạo ra thề thì sẽ hình thành một luồng tâm ma trong lòng, nếu bản thân vi phạm lời thề, không chừng một lúc nào đó tâm ma này sẽ bộc phát, cắn ngược lại bản thân. Cho dù là bản thân có chặn tâm ma này lại nhưng sau này muốn phát triển trên con đường võ đạo thì khó càng thêm khó!

Cho nên võ giả rất kiêng kị việc lấy tâm võ đạo ra thề, giống như khi thề với tâm võ đạo thì sự ràng buộc với bản thân cũng lớn mạnh hơn.

“Ngươi cảm thấy ngươi có tư cách để ta lấy tâm võ đạo ra thề sao?” Trên mặt Tiểu Điệp nở nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm La Chinh. Nàng không ngờ vào lúc quan trọng mà hắn lại ra chiêu này.

“Nếu đã như vậy, có phải là kết giới này ta không cần phá nữa không?” La Chinh thở dài nói.

“Ngươi dám!” Tiểu Điệp tức giận.

La Chinh nhún vai: “Có gì mà không dám…”

Biết rõ kết cấu của con Giao Long này rồi, La Chinh cũng biết, chỉ cần mình không làm loạn trong cơ thể nó thì có lẽ sẽ không có gì nguy hiểm tới tính mạng, chỉ cần tìm cách ra ngoài là được, hoàn toàn không cần phải hao tổn công phu ở đây với nàng ấy.

Nhìn thấy tư thế muốn rời đi của La Chinh, Tiểu Điệp bên này còn đang bận đối phó với con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia, nhất thời hơi bận rộn chân tay. Làm sao nàng biết được trong lúc mấu chốt lại xuất hiện sự chuyển ngoặt này?

La Chinh vừa đi được mấy bước thì Tiểu Điệp nghiến răng, lạnh lùng nói: “Được lắm! Ngươi là La Chinh đúng không? Ta nhớ kĩ ngươi rồi, ngươi nhất định sẽ hối hận! Bây giờ ta đồng ý với ngươi!”