Bách Luyện Thành Thần

Chương 381: Mơ mơ màng màng




Suốt dọc đường La Chinh đuổi tới đây, mục tiêu không chỉ là chiếc chìa khóa tinh thạch kia, mà còn một mục tiêu khác chính là tinh phách Giao Long, bên trong La Chinh đang có một con Thanh Long đói bụng kêu vang.

“Hắc! Tinh phách Giao Long này không biết sống chết, nếu nó đã muốn đoạt xác thì cứ để nó vào đi!” Giọng nói của Thanh Long vang lên bên tai La Chinh.

Cho nên La Chinh đứng yên không động đậy, tùy ý để nó chui vào trong đầu của mình.

“Ha ha ha! Linh hồn của thằng nhóc này căn bản không có phòng vệ! Đợi ta từng miếng ăn hết linh hồn của ngươi thì cơ thể ngươi chính là của ta rồi! Ta thấy mặc dù cơ thể của ngươi có tu vi hơi kém một chút, nhưng căn cơ vô cùng vững chắc, sau khi đoạt xác, ta lại lấy được truyền thừa của tông môn lục phẩm, vậy chắc chắn sẽ xưng Hoàng xưng Đế! Trở thành chúa tể của Đại Thế Giới!”

Tinh phách Giao Long không biết đã bị phong ấn bao nhiêu năm tháng, vừa chui vào trong đầu La Chinh thì lớn tiếng cười to giống như bị điên.

Nhưng những điều nó nói thật sự có khả năng thực hiện. Tinh phách Giao Long này mạnh hơn linh hồn của loài người, nếu một người bình thường có lực linh hồn không đủ mạnh thì thực tế không cách nào ngăn cản nó đoạt xác, vậy nên sau khi vào trong đầu La Chinh, tinh phách Giao Long này vô cùng đắc ý!

Nhưng rất nhanh, tiếng cười điên cuồng của tinh phách Giao Long bỗng im bặt!

Nó nhìn thấy một lò luyện khổng lồ. Tuy không sợ lò luyện này nhưng nó nhìn thấy chín con Chân Long đang bay quanh trên đó! Mỗi con đều sống động như thật!

Con Thanh Long trong đó đang dùng ánh mắt hờ hững nhìn con Giao Long nho nhỏ trước mặt!

“Đây, đây là… Chân… Chân Long!”

Khi Giao Long gặp phải Chân Long thì sẽ có một loại sợ hãi bản năng, sự sợ hãi đó không phải đến từ thực lực mà đến từ trong huyết mạch!

Giống như người ở dưới nhìn thấy người bề trên liền phải quỳ lạy. Nó là Giao Long, bẩm sinh đã yếu hơn Chân Long không biết bao nhiêu lần, nhìn thấy một con Chân Long thực sự, tinh phách Giao Long không kìm được run rẩy: “Tại sao lại có một con Chân Long…”

Con Thanh Long thần bí ở trên lò luyện kia căn bản không có hứng thú nói chuyện với tinh phách Giao Long này. Nếu chín con Chân Long hoàn hảo không bị hao tổn gì, thì Giao Long ở trình độ này còn chẳng thể lên nổi bàn ăn để làm thức ăn cho chúng.

Chỉ là bây giờ, sau khi bị phong ấn, chín con Chân Long này bất đắc dĩ chỉ đành phải ăn loại Giao Long nhỏ bé chẳng ngon nghẻ gì trước mắt này.

Vậy nên Thanh Long đồng ý ăn nó cũng không chứng minh tinh phách Giao Long này rất bổ dưỡng, mà giống như một con người lang thang đã đói đến cực hạn nên phải đi ăn một con kiến vậy, không thể nói rằng con kiến rất ngon…

Chỉ nhìn thấy cái miệng con Thanh Long há rộng, lực hút vô hình đã thu hút con tinh phách Giao Long đi tới, nó còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đã bị cuốn vào trong miệng Thanh Long.

Sau khi Thanh Long nuốt vào, cái miệng khổng lồ kia còn nhai một lúc, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn. Tinh phách Giao Long vốn chính là do linh hồn Giao Long ngưng luyện mà thành, lại thuộc cùng hệ với Thanh Long, là thần hồn có thể bồi bổ nhất cho Thanh Long.

La Chinh không hề để ý đến cảnh diễn ra trong đầu, nếu so sánh thì hắn quan tâm đến chìa khóa tinh thạch hơn. Vừa rồi khi tinh phách Giao Long xuất hiện thì đã không thấy chìa khóa tinh thạch đâu nữa, La Chinh ngẩng đầu nhìn liền thấy chút ánh sáng lập lòe, thì ra tinh phách Giao Long treo chìa khóa tinh thạch ở bên trên.

Sương mù mùi vị khác thường màu vàng kia chầm chậm lan ra trong không gian này, Tiểu Điệp đi ra khỏi đám sương mù, thi triển cơ thể, giống như một con chim, nhảy lên không trung, giơ tay khẽ túm lấy chìa khóa tinh thạch đó về tay, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Nàng nhịn lâu như vậy, muốn có được chìa khóa tinh thạch lâu như vậy, không ngờ hôm nay cuối cùng đã thành công.

Nhưng ngay khi nàng vừa lấy được chiếc chìa khóa này, đột nhiên có một cái đầu hỏa long thò vào từ cửa động bị nàng phá ra!

“Ly Hồn Hỏa Long Tinh! Sao lại to như vậy!”

Nhìn thấy một con hỏa long lớn như vậy, La Chinh và Tiểu Điệp lập tức giật mình.

Uy lực của con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này không phải lớn bình thường. Con Ly Hồn Hỏa Long Tinh nhỏ lúc trước Tiểu Điệp đã phải cẩn thận từng tí để ứng phó, hiện giờ một con lớn như vậy thì phải ứng phó thế nào?

Cặp mắt tức giận của con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đó nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa tinh thạch trong tay Tiểu Điệp rồi bỗng nhiên gào thét một tiếng, lập tức lao về bên này.

“Lùi về sau!”

Nhìn thấy con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đó xông tới, sắc mặt Tiểu Điệp nghiêm trọng nói. Tay khẽ vươn ra, từ trong cổ tay nàng xuất hiện một trụ băng cao hơn một người, bên trong trụ băng trong suốt này chứa một mảnh lông vũ nhỏ của băng phượng!

Đây là lông vũ băng phượng thực sự!

Con băng phượng nhỏ mà lúc trước Tiểu Điệp triệu hồi ra chỉ là dùng công pháp của nàng quán tưởng mà thành, là “linh hồn quán tưởng” mà nàng bồi dưỡng.

Thông thường rất nhiều võ giả quán tưởng ra các loại đồ vật, sau khi dùng sẽ tiêu tan mất, nhưng có những người lại có thể bồi dưỡng ra “linh hồn quán tưởng”. Nàng đã quán tưởng trong suốt một thời gian dài mới ra con băng phượng nhỏ này. Con băng phượng này vĩnh viễn sẽ không tiêu tan, giống như sủng vật của nàng, uy lực cũng mạnh hơn rất nhiều so với những vật quán tưởng thông thường.

Có điều…

Tuy linh hồn quán tưởng có lợi hại nhưng vĩnh viễn không sánh được với thần thú.

Băng phượng chính là một loại thần thú, hơn nữa còn là một loại tương đối mạnh trong đám thần thú, chỉ là một lông vũ băng phượng thôi mà uy lực bộc phát ra cũng vô cùng khủng bố.

Ngón tay ngọc của Tiểu Điệp đặt lên trên trụ băng, một luồng khí tức cực lạnh lập tức tản ra từ trong trụ băng đó, tạo thành từng lớp từng lớp tường băng sương cuộn về phía con Ly Hồn Hỏa Long Tinh ở trong động.

Nhiệm vụ của con Ly Hồn Hỏa Long Tinh này chính là bảo vệ chìa khóa tinh thạch. Lúc này, nó bất chấp mọi thứ muốn đoạt lại chìa khóa, nên tuy khí tức cực lạnh này rất mạnh nhưng Ly Hồn Hỏa Long Tinh cũng không hề nhường bước. Bức tường băng sương bị nó thiêu đốt nhanh chóng tan ra, nhỏ dần rồi bị nó chạm nhẹ một cái liền vỡ vụn.

Ly Hồn Hỏa Long Tinh không ngừng va chạm với bức tường băng nhưng Tiểu Điệp lại không ngừng triệu hồi tường băng ra thông qua trụ băng. Hai bên cứ như vậy khống chế lẫn nhau…

“Lạnh quá…” La Chinh xoa xoa cánh tay, nhiệt độ trong không gian này bất chợt giảm xuống, xung quanh đã bao phủ một lớp băng sương màu trắng.

Ngay lúc này, La Chinh đột nhiên cảm thấy trong đầu hơi hốt hoảng. Hỏa long ở cửa động không ngừng tấn công về phía trụ băng, thế lửa lúc sáng lúc tối, phản chiếu lên khuôn mặt thành thục của Tiểu Điệp.

Phần tóc dài rũ xuống hai bên mặt, chiếc áo giáp được ngưng kết từ băng tinh, phác họa xuống vô cùng tinh tế mà tỉ mỉ dọc theo xương quai xanh của nàng. Vốn dĩ quần áo của đệ tử Vân Điện rộng thùng thình không thể tôn lên dáng người, nhưng bộ áo giáp băng tinh này lại làm nổi bật lên đôi bồng đào cao vút.

Không biết vì sao tim La Chinh đột nhiên đập rất nhanh, hắn thoáng suy nghĩ lại, trách bản thân không hiểu sao vào lúc này còn nghĩ linh tinh, nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ duy trì được trong một cái chớp mắt, sau đó ánh mắt La Chinh lại hiện lên vẻ mơ màng.

Tiểu Điệp cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của La Chinh, nàng khẽ nhăn mày, lườm La Chinh một cái. Đột nhiên cơ thể nhỏ nhắn mà cân đối của nàng cũng lập tức run lên một hồi, tay trái đang đặt trên trụ băng không ngừng huy động hàn khí của lông vũ băng phượng, nhưng tay phải lại theo thói quen vén mái tóc dài ở bên tai lên, để lộ ra cái tai trắng nõn nà thanh tú.

Tại sao lại cảm thấy khô nóng bất an?

Tiểu Điệp cũng bắt đầu nghi hoặc khó giải thích được. Dường như theo bản năng nàng cảm nhận được cơ thể của mình có vấn đề, cũng cảm giác được có gì đó sai sai, nhưng lại không thể không xao động. Bởi vì sự xao động này đến từ nơi sâu nhất trong tâm hồn, gần như là bản năng của cơ thể nàng.

Nàng cảm thấy khô nóng muốn uống nước, thậm chí cảm thấy cơ thể mình có một cảm giác ẩm ướt kì lạ. Cuộc đời nàng bao nhiêu năm nay tâm tình luôn bình lặng, chưa từng xuất hiện cảm giác này.

Có điều, ý chí mạnh mẽ vẫn áp chế cảm giác kì lạ đó lại. Nàng dùng lực đập tay lên trụ băng, nghiêm túc đối kháng với con Ly Hồn Hỏa Long Tinh ở cửa động…

So với Tiểu Điệp, ý chí của La Chinh chắc chắn kém hơn nhiều, thời gian tỉnh táo của hắn ngày càng ít, thời gian mơ màng ngày càng nhiều, cơ thể thậm chí còn không tự chủ được mà uốn éo, chủ động vươn tay nắm lấy tay của Tiểu Điệp.

La Chinh vừa nắm lấy tay của Tiểu Điệp liền cảm nhận được lòng bàn tay nàng cũng ẩm ướt, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Trong không gian lạnh lẽo này, cơ thể lại ấm áp như vậy, bàn tay mềm mại mượt mà của Tiểu Điệp hơi muốn cựa ra nhưng lại không dùng sức đẩy mà mặc kệ cho La Chinh nắm.

Lực chú ý của Tiểu Điệp ngày càng bị phân tán ra khỏi trụ băng, trong đôi mắt sáng long lanh như chứa nước mùa xuân, tản ra ánh sáng mê hoặc lòng người nhất thiên hạ này, nhìn thẳng vào La Chinh.

“Grào!”

Cửa động lại có một tiếng gầm, con Ly Hồn Hỏa Long Tinh đó lại liền một mạch phá vỡ bức tường băng sương, tiến vào trong động.

“A!”

Dưới nguy cơ như vậy, Tiểu Điệp hét lên một tiếng, có vẻ là truyền chân nguyên vào trong trụ băng theo phản xạ, trụ băng đột nhiên phát ra khí băng sương lạnh gấp vài lần đợt trước, cứng rắn đuổi con Ly Hồn Hỏa Long Tinh kia ra ngoài.

Cho dù là băng lạnh như vậy cũng không thể dập tắt được trái tim đang xao động của một nam một nữ này, tay hai người nắm chặt lấy nhau, sức mạnh lớn dường như muốn bẻ gãy tay đối phương vậy, gần như muốn đông cứng tay của hai người lại với nhau!

Hai người đều chưa từng thử qua tư vị trong đó, chỉ có thể dùng cách này để loại bỏ sự luống cuống và dục vọng trong lòng.

Ánh mắt của La Chinh đã không còn chút tỉnh táo nào, hắn bước lên một bước, vươn tay còn lại ra kéo Tiểu Điệp ôm vào lòng. Mà Tiểu Điệp tuy biết rõ phía trước vẫn còn nguy hiểm rất lớn nhưng lại không kháng cự chút nào.

Có điều ngay thời điểm này, La Chinh đột nhiên cảm nhận được con Thanh Long trong đầu đang gầm lên một tiếng khe khẽ. Tiếng gầm này phát ra nhằm vào linh hồn của La Chinh. La Chinh lập tức cảm thấy đầu của mình như bị kim đâm, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường.

“Ta, ta làm sao vậy!” La Chinh lập tức buông tay Tiểu Điệp ra, trên mặt đầy vẻ không tưởng tượng được. Vừa rồi hình như hắn bị thứ gì đó khống chế.

Thanh Long cười khà khà: “Ta đã cảnh cáo các ngươi rồi. Giao Long trời sinh đã háo dâm, nơi này thực ra là bộ phận lưu giữ túi dâm trong cơ thể con Giao Long này. Phấn bột màu vàng vừa nãy các ngươi hít phải chính là một loại thuốc mê thiên nhiên vô cùng lợi hại!”

Túi dâm của Giao Long là một loại thuốc mê thiên nhiên, cũng là một loại thánh dược trong mắt những kẻ dâm dục! Đặc biệt trong mắt những võ giả tu luyện công pháp Hợp Hoan thì chính là đan dược tuyệt hảo dùng để tu luyện!

Con Giao Long khổng lồ này mặc dù bị chế thành con rối, nhưng bộ phận chứa túi dâm của nó lại không bị phá hỏng, ngược lại vì tinh phách Giao Long chạy điên cuồng đập vào, sau đó lại bị Tiểu Điệp cắt ra toàn bộ. Đám bột phấn kia là một loại thuốc mê mạnh nhất. Ở Trung Vực, giá của loại bột phấn này chỉ cần một lượng bằng đồng tiền là có thể bán ra với giá trên trời.

“Thuốc mê!” La Chinh trừng mắt: “Không phải ta là bách độc bất xâm sao?”

“Đây là thuốc mê, không phải thuốc độc. Đương nhiên ngươi không thể chặn được.” Thanh Long thản nhiên nói.

La Chinh âm thầm thở dài một tiếng. Cũng may Thanh Long giúp mình giải được dược tính của thuốc mê này!

Nhưng La Chinh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy lần này là Tiểu Điệp đang lảo đảo tiến về phía mình, đôi tay ngọc ngà mảnh khảnh của nàng ra đang vươn ra.

La Chinh vỗ vỗ đầu. Hắn quên mất, nàng ấy cũng hít phải không ít bột phấn màu vàng, hơn nữa còn hít phải nhiều hơn hắn rất nhiều…