Bách Luyện Thành Thần

Chương 388: Lễ đốt đèn




La Chinh không biết ngọn đèn nhỏ đen thui này có cái gì thần bí, nhưng khi Tiểu Điệp nhìn thấy cái đèn này thì lập tức như bị sét đánh trúng vậy, nếu so sánh thì đủ loại truyền thừa của Huyết Ma Đại Đế trước đây cũng chưa tính là gì.

Cho dù là cây Thiên Tuyệt Đạo hay mấy thứ như máu Giao Long kia... đều được coi là vật truyền thừa của tông môn lục phẩm này.

Đạt được những truyền thừa này thì có lẽ sẽ giúp Vân Điện tiến thêm một bậc, có điều đối với Vân Điện lúc này mà nói, cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.

Bởi vì thực lực bây giờ của Vân Điện vốn đang tăng lên nhanh chóng, mặc dù là tông môn tứ phẩm nhưng cũng coi như là thế lực cao nhất trong các tông môn tứ phẩm rồi, chỉ cần thực lực Tiểu Điệp tăng lên, công pháp đạt tới đại thành thì rất có khả năng sẽ dẫn Vân Điện tiến vào hàng ngũ tông môn ngũ phẩm!

Nhưng ngọn đèn nhỏ này lại không giống vậy.

Ở những nơi cách Trung Vực khoảng mấy vạn dặm, cũng chính là trong Bạo Loạn Tinh Hải có một toà mộ Tiên rất lớn.

Chỉ nhìn ý trên mặt chữ cũng đã biết mộ Tiên này chính là một phần mộ của Tiên Nhân.

Cho dù là Tiên Nhân, thành tựu và tuổi thọ gần như dài đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng vẫn không không thể thoát khỏi sự mài mòn của thời gian như trước.

Nếu Tiên Nhân muốn chết thì nhất định phải trải qua thiên nhân ngũ suy, sau khi làm một vị Tiên Nhân sống vạn năm, thậm chí là mấy vạn năm, thân thể sẽ xuất hiện một số biến hoá không thể thay đổi. Đầu tiên là “quần áo ô uế”, tiếp theo là “đầu bạc tóc rụng”, sau đó là “đổ mồ hôi dưới cánh tay”, rồi đến “thân thể hư thối”, khi biến đổi đến “không thích ngồi ở chỗ cũ” thì Tiên Nhân sẽ chết.

Năm loại trạng thái suy yếu này chính là thiên nhân ngũ suy.

Có người nói, năm đó vị Tiên Nhân tên là Thiên Miểu Đạo Nhân, cũng là người phi thăng của Đại Thế Giới này. Năm đó vị này phi thăng lên thượng giới tung hoành mấy vạn năm rồi lại quay về quê hương của mình, khi đó vị Tiên Nhân này đã bước vào trạng thái suy yếu cuối cùng là không thích ngồi ở chỗ cũ, chán ghét cả vị trí vốn tốt đẹp của mình.

Trở về quê hương được trăm năm thì ngài xây cho mình một ngôi mộ ở tầng dưới cùng của Bạo Loạn Tinh Hải, rồi mai táng bản thân ở trong đó, vì vậy mộ địa này được gọi là mộ Tiên Thiên Miểu.

Nếu đã là mộ của Tiên Nhân thì tất nhiên sẽ có người nhắm vào, các võ giả trong thiên hạ này tự nguyện liều lĩnh đi mạo hiểm thật sự rất nhiều, nhưng mà người bỏ mạng vì nó cũng không thiếu! Bạo Loạn Tinh Hải vốn là cấm địa của Nhân tộc, hơn nữa bản lĩnh của Tiên Nhân mạnh mẽ đến mức nào? Cho dù là mộ địa thì cũng không phải nơi mà võ giả bình thường có thể tự tiện xông vào.

Từ đó đến nay cũng đã qua mấy vạn năm, rất nhiều võ giả không thu hoạch được gì ở mộ Tiên Thiên Miểu, bởi vì không ai xông vào được bên trong, còn số người bỏ mạng lại nhiều vô kể.

Sau khi hiểu rõ bản thân không thể vào được, số võ giả nhắm vào toà mộ Tiên cũng từ từ giảm đi, vì thế mộ Tiên Thiên Miểu cũng bình yên ngủ say bên dưới Bạo Loạn Tinh Hải.

Thế nhưng vào hai nghìn năm trước, ở trong Trung Vực bỗng nhiên xuất hiện một số ngọn đèn nhỏ, thoạt nhìn thì chúng hết sức bình thường, giống ngọn đèn người ta hay dùng như đúc, chỉ có điều dưới đáy ngọn đèn có khắc hai chữ “Thiên Miểu”.

Cũng bởi vì hai chữ này, các lời đồn lung tung lại bắt đầu nổi lên!

Người ta đồn rằng đây chính là ngọn đèn trực bên linh cữu trong mộ Tiên Thiên Miểu, chỉ cần thắp sáng chín ngọn đèn cùng một lúc là có thể thông qua đó để tiến vào mộ Tiên.

Lúc đó những cường giả ở Trung Vực gom được tổng cộng sáu cái Tiên Mộ Linh Đăng. Sáu cái Tiên Mộ Linh Đăng này chia ra để mấy đại tông môn tứ phẩm và cường giả của tông môn ngũ phẩm nắm giữ.

Để tiến vào mộ Tiên, những cường giả này đã thương lượng sẽ thắp sáng Tiên Mộ Linh Đăng cùng một lúc, thế nhưng cũng chỉ có sáu cái Tiên Mộ Linh Đăng nên rõ ràng không thể nào mở mộ Tiên Thiên Miểu ra được. Nhưng lại không có tung tích gì của ba cái Tiên Mộ Linh Đăng còn lại, khả năng lớn nhất là lạc ở dân gian, rơi vào tay một số cao thủ không xuất thế.

Một ngọn đèn nhỏ như vậy, nếu muốn tìm được ở Trung Vực rộng lớn này thì đúng là chuyện mơ mộng hão huyền.

Vì vậy cuối cùng mấy tông môn lớn cũng nghĩ ra một cách, đó chính là tổ chức “lễ đốt đèn”.

Lễ đốt đèn này được tổ chức hằng năm, với dân chúng bình thường thì đó là ngày lễ đốt đèn lồng, thả đèn bay lên trời mà thôi. Ngày này là hội lớn của đám trẻ con, bọn nhỏ cầm các loại đèn lồng đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Thế nhưng đối với đám cường giả trong Trung Vực thì đây chính là lúc dùng để thắp sáng Tiên Mộ Linh Đăng!

Bọn họ chiêu cáo thiên hạ, hy vọng người đang giữ Tiên Mộ Linh Đăng này có thể thắp sáng nó!

Ở viền của mỗi cái Tiên Mộ Linh Đăng còn có một ấn ký nho nhỏ, khi mỗi cái Tiên Mộ Linh Đăng khác được thắp sáng lên thì sẽ có một ấn ký trên đó được sáng lên.

Lễ đốt đèn cứ thế trôi qua như vậy, từng năm lại từng năm. 200 năm trước, mỗi lần đến lễ đốt đèn thì ấn ký trên Tiên Mộ Linh Đăng cũng chỉ sáng lên sáu cái, điều này nói rằng chỉ có sáu cái Tiên Mộ Linh Đăng được thắp sáng lên.

Nhưng vào lễ đốt đèn 150 năm trước, Tiên Mộ Linh Đăng đã có bảy ấn ký sáng lên! Nói cách khác là đã có người lấy được cái Tiên Mộ Linh Đăng thứ bảy, hơn nữa đã chuẩn bị xong để xông vào mộ Tiên. Bởi vì không loại trừ có một số người lấy được Tiên Mộ Linh Đăng nhưng lại vì thực lực của bản thân còn quá yếu, hoàn toàn không dám xông vào mộ Tiên!

Sau lần đó, trải qua 120 năm, cũng chính là 30 năm trước, cuối cùng cái Tiên Mộ Linh Đăng thứ tám cũng được lặng lẽ thắp lên!

Ngay lập tức, toàn bộ võ giả trong Trung Vực đều nhiệt huyết sôi trào. Mấy đại tông môn tứ phẩm và tông môn ngũ phẩm đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nốt ngọn đèn cuối cùng là có thể mở đường thông vào mộ Tiên Thiên Miểu. Thậm chí còn có lời đồn, trong vòng ba năm tới ngọn đèn cuối cùng nhất định sẽ được thắp lên!

Không ngờ một lần đợi này lại đến 30 năm.

“Không ngờ, để võ giả ở Trung Vực chờ đợi nhiều năm như thế, mà ngọn Tiên Mộ Linh Đăng cuối cùng lại ở trong tay Huyết Ma Đại Đế... Nếu không phải ta mở ra truyền thừa của Huyết Ma Đại Đế thì e là cái Tiên Mộ Linh Đăng này vĩnh viễn cũng không thể được thắp lên.” Tiểu Điệp thản nhiên nói.

Nghe Tiểu Điệp kể lại nguồn gốc của ngọn Tiên Mộ Linh Đăng này, La Chinh cũng thở dài một hơi. Không ngờ rằng chỉ một cái mộ Tiên lại có lực hấp dẫn lớn như thế.

Không biết cái mộ Tiên Thiên Miểu này có liên quan gì đến Tiên Phủ kia hay không? Có điều, mặc dù Tiên Phủ kia tốt, nhưng với thực lực bây giờ của La Chinh thì cũng chẳng có cách nào để mở ra, hắn chỉ có thể được coi là chủ nhân tạm thời mà thôi, vốn không thể sử dụng bất cứ thứ gì trong Tiên Phủ.

“Ngọn Tiên Mộ Linh Đăng này...” La Chinh chỉ vào ngọn đèn nhỏ nói.

“Linh Đăng là của ta...” Tiểu Điệp kéo dài giọng nói. Có lẽ là thấy vẻ bất mãn trên mặt La Chinh nên nàng lại lập tức nói: “Dù sao ngươi cũng là người của Vân Điện ta, nếu như có cơ hội thắp ngọn Tiên Mộ Linh Đăng này, tất nhiên ta sẽ dẫn ngươi theo.”

“Ai tin ngươi! Hơn nữa, ngươi là người của Vân Điện sao? Ngươi có thể chứng minh không? Cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa nói rõ thân phận của mình!” Nghe lời Tiểu Điệp nói, La Chinh càng khẳng định sự quan trọng của ngọn Tiên Mộ Linh Đăng này nên sẽ không dễ dàng buông tha nó.

Tiểu Điệp trừng mắt nhìn La Chinh: “Chẳng lẽ nhìn ta giống người xấu như vậy à?”

“Che giấu thân phận, dịch dung, lẻn vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, âm mưu lấy truyền thừa của Huyết Ma Đại Đế, ngươi nói xem có giống không?” La Chinh cười hắc hắc nói.

Xem ra muốn thuyết phục La Chinh thì vô cùng khó, suy nghĩ một chút, Tiểu Điệp lấy một tấm lệnh bài từ trong vòng tay ra, ném cho La Chinh: “Đây là lệnh bài truyền âm của ta, sau này nếu ngươi ở Vân Điện có thể trực tiếp truyền âm cho ta!”

“Lệnh bài Vân Điện?” Tấm lệnh bài Tiểu Điệp đưa tới trắng như tuyết, mặt sau còn khắc hình từng đám mây màu trắng, ở giữa viết một chữ “Điệp” xinh đẹp.

Nhìn qua thì chỉ là một tấm lệnh bài, không thể để kết luận thân phận thật giả của Tiểu Điệp. Có điều, về chuyện Tiểu Điệp là người của Vân Điện thì ít nhiều gì La Chinh cũng suy đoán được.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Điệp tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, mà Thử Luyện Giả Chi Lộ chỉ có Vân Điện và mấy tông môn nhị phẩm dưới trướng Vân Điện mới có quyền mở ra, nếu nàng không phải là người của Vân Điện, muốn trà trộn vào cũng không dễ dàng như vậy.

Có điều hành động vừa rồi của La Chinh chính là muốn ép Tiểu Điệp nói ra thân phận của mình, tránh để bản thân lại đoán tới đoán lui. Thấy nàng thà giao lệnh bài cho mình cũng không muốn nói thân phận nên La Chinh cũng không có cách xử lý nào khác nữa.

Phần lớn truyền thừa Huyết Ma Đại Đế để lại đều ở nơi này, tuy nhiên Tiểu Điệp cho rằng đây cũng không phải là tất cả tuyền thừa của Huyết Ma Đại Đế, nàng cho rằng Huyết Ma Đại Đế đã phi thăng, những thứ để lại đây chỉ là những thứ Huyết Ma Đại Đế không dùng được, cũng không phải là thứ quan trọng nhất.

Nhưng chỉ cần nhiêu đây thôi cũng là một sự trợ giúp đủ lớn cho La Chinh rồi.

Còn một đống đồ dư lại kia, La Chinh dùng cái nhẫn tu di kiểu nữ để chứa một phần, những thứ đồ khác tạm thời để Tiểu Điệp thu vào.

Sau khi phân chia hết các loại bảo vật trên quảng trường, Tiểu Điệp lại đi vào Huyết Ma Điện tìm tòi một vòng nhưng cũng không tìm được vật nào có giá trị nữa, lúc này mới thấy hài lòng. Nàng lấy cái chìa khóa tinh thạch ra khỏi đài đá trên quảng trường rồi leo lên con rối Giao Long.

Nói đến tuyền thừa của Huyết Ma Đại Đế, con rối Giao Long này cũng được coi như là một loại bảo vật rất quan trọng. Tuy nói con rối này đã bị rút hết tất cả khí huyết ra nên trong mắt Thanh Long không còn giá trị để cắn nuốt, thế nhưng với tư cách là một con rối Giao Long khổng lồ thì nó đã có giá trị khó có thể lường được đối với Vân Điện.

Ví dụ nếu như xảy ra chiến tranh tông môn, con rối Giao Long này cũng đủ để trở thành một vũ khí sắc bén dùng cho chiến tranh. Một lần rồng ngâm, hay thậm chí còn có thể trực tiếp dùng đuôi rồng quét ngang là có thể làm cho tông môn của đối phương tổn thất khó có thể lường được rồi.

Ngồi lên con rối Giao Long, bay lượn trên bầu trời Thử Luyện Giả Chi Lộ, đi thẳng một đường, đám võ giả bây giờ vẫn còn đang gian nan đi tiếp chỉ có thể ngửa đầu quỳ lạy.

Đương nhiên đám người Trác Bất Phàm cũng nhìn thấy con Giao Long khổng lồ trên bầu trời kia. Thật ra Trác Bất Phàm đã từng nghi ngờ, có khi nào La Chinh và tên đệ tử Vân Điện thần bí kia vẫn chưa chết? Có lẽ con Giao Long này là một thử thách trong Thử Luyện Giả Chi Lộ? Thậm chí là đường tắt để trực tiếp thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ?

Dù sao sau khi La Chinh và tên đệ tử Vân Điện kia rơi xuống thì con Giao Long này lại xuất hiện trên bầu trời, chuyện này có hơi trùng hợp.

Có điều khả năng trùng hợp cũng không cao! Trác Bất Phàm không tin dưới tình huống như vậy mà La Chinh và tên đệ tử Vân Điện kia vẫn còn sống sót.

Trác Bất Phàm không nghĩ quá nhiều, hắn cũng không có lòng dạ nào để mà suy nghĩ. Trơ mắt nhìn ao máu bay đi ngay trước mắt mình, đã thế hắn còn lãng phí hết ba tấm bùa hộ mệnh, loại đả kích này gần như khiến hắn không hứng thú nổi với bất cứ chuyện gì nữa.

Giống như là một gã cờ bạc, thua tới táng gia bại sản, bây giờ còn lòng dạ nào mà đi quan tâm đến chuyện thắng thua của người khác.

Chỉ chốc lát sau, con rối Giao Long đã dừng sát ở cửa ra của Thử Luyện Giả Chi Lộ, cái miệng rồng to lớn mở ra, La Chinh nhảy xuống trước. La Chinh quay đầu lại hỏi: “Ngươi không đi ra ngoài cùng ta sao?”

Tiểu Điệp hơi cười, rồi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt. Nàng hừ lạnh một tiếng, vươn tay điều khiển miệng rồng ngậm lại đánh “ầm” một tiếng, cái đuôi Giao Long run run một chút rồi lại bay lên bầu trời, để lại La Chinh ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì vẫn đang đứng nguyên tại chỗ.

Cô gái này, thật là không thể hiểu được. La Chinh lắc đầu, đi về phía vòng xoáy ở lối ra.

Giờ phút này đám người Trác Bất Phàm vẫn còn đang tiến lên tầng thứ năm của Thử Luyện Giả Chi Lộ, mà phần lớn võ giả còn tập trung ở tầng thứ tư, chỉ có một người lẻ loi bị rớt lại sau cùng.

Đệ tử Vân Điện Triệu Tiểu Hoa đứng trên ụ đá ở biển lửa Phần Thiên, nhìn hơn trăm ụ đá bị sụp, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác than trời, trời không thấu...