Bách Luyện Thành Thần

Chương 581: Lo lắng





Cường giả Thần Hải Cảnh cũng chỉ có thể xuất hiện trong thánh địa và Thần Quốc mà thôi.

Khắp Trung Vực vẫn chưa từng xuất hiện cường giả Thần Hải Cảnh,2bởi vì nếu tông môn nào có đại năng Thần Hải Cảnh thì tông môn đó đã có tư cách xây dựng thánh địa, còn nếu là võ giả độc lập5đột phá Thần Hải Cảnh thì lại có tư cách thành lập Thần Quốc của riêng mình rồi!

Đương nhiên, Thần Quốc và thánh địa cũng cần một khoảng thời gian dài6để tích luỹ nền tảng. Có điều chỉ riêng cường giả Thần Hải Cảnh đã có tư cách được xưng Hoàng xưng Đế rồi.

La Chinh thân là Chiến Giả cấp mười,5bên trên còn cảnh giới Chiến Tướng, trên nữa thì là cường giả Chiến Tôn, sau đó là cường giả Chiến Thánh, kế tiếp mới là Thần Hải Cảnh, thế nên3hắn hoàn toàn không thể nào là đối thủ của cường giả Thần Hải Cảnh được!

Cường giả Thần Hải Cảnh là người thật sự có thực lực khai thiên lập địa, có thể chọn phi thăng lên trời lên trăng, thuận theo quy tắc trời đất mà lẩn vào Thượng Giới! Loại nhân vật này, dùng một tay để giết La Chinh đã xem như là coi trọng hắn lắm rồi, chỉ cần động đầu ngón tay một chút là đã có thể lấy mạng hắn!

Sao độ khó của bài kiểm tra cuối cùng này lại cao thế?

“Không cần căng thẳng, những ấn ký vong linh này… chẳng qua chỉ là trí nhớ của người đã chết mà thôi, bọn họ sẽ áp chế tu vi của mình xuống cùng một cấp với ngươi để đối chiến.” Giọng nói thản nhiên của khí linh vang lên.

“Thì ra là thế!”

Nếu như thiết lập ra một cường giả Thần Hải Cảnh để kiểm tra tiềm lực của một Chiến Giả thì hoàn toàn không hợp lý, e là đến ống tay áo đối phương, La Chinh còn chưa sờ thì được đã bị tiêu diệt thẳng cẳng luôn rồi.

Nhưng dù có áp chế tu vi xuống ngang với La Chinh thì phần thắng của hắn vẫn rất thấp như trước.

Người đã là cường giả Thần Hải Cảnh thì cho dù là kinh nghiệm chiến đấu, lĩnh ngộ về quy tắc, hay là sự khống chế chân nguyên và cương nguyên, còn lâu La Chinh mới so sánh được.

Cho dù bọn họ áp chế tu xuống còn là Chiến Giả cấp mười, cùng một điểm xuất phát với La Chinh, nhưng chắc chắn có thể nhẹ nhàng đánh bại một tên Chiến Tôn bình thường…

Phần thắng của La Chinh vẫn không hề cao lên!

Mặc dù phần thắng không cao, nhưng cuối cùng vẫn có một cơ hội để liều mạng.

Không suy nghĩ nhiều, La Chinh lấy trường kiếm trong nhẫn tu di ra, bóng người nhoáng lên một cái, hoá thành một đường nhỏ bất ngờ tiến về phía người nọ.

Kiếm ngọc trong tay đạo nhân kia nhẹ nhàng quét ngang, “đinh” một tiếng đã nhẹ nhàng ngăn được kiếm đầu tiên của La Chinh, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên!

La Chinh cũng không hề nghỉ chút nào, chém một kiếm không thành thì lập tức thêm một đường Liêu Kiếm. Cổ tay nhẹ nhàng nhấc lên, muốn hất kiếm ngọc trong tay đối phương ra.

Nhưng kiếm ngọc trong tay đạo nhân lại giống như vật sống vậy, nhẹ nhàng rung động theo Liêu Kiếm của La Chinh, nó cứ luôn chặn phía trước La Chinh như hình với bóng.

“Phòng thủ chặt chẽ, kiếm pháp tinh diệu!” La Chinh tán thưởng.

Lúc trước, sau khi La Chinh lĩnh ngộ đại đạo chí giản(1), chưa từng chịu thiệt về mặt kiếm chiêu bao giờ! Cho đến bây giờ, chỉ đơn thuần đọ sức kiếm chiêu thì vẫn chưa có ai có thể phá giải.

(1)Đại đạo chí giản: chính là cực giản chi đạo mà La Chinh lĩnh ngộ được rồi tạo ra kiếm pháp căn bản tối giản vô cùng của mình.

Thế nhưng đạo nhân trước mắt này lại có thể dễ dàng chặn lại kiếm pháp của hắn!

Điều càng khiến La Chinh thấy kinh ngạc hơn là, mặc dù đạo nhân này chỉ là một ấn ký linh hồn sau khi chết, nhưng hình như vẫn còn tồn tại tình cảm, trên mặt của gã còn mang theo vẻ cười nhạo.

“Phá cho ta!”

Lúc này La Chinh triển khai kiếm pháp căn bản đến mức cực hạn, kiếm chiêu bén nhọn hỗn loạn tiến tới, hết kiếm này đến kiếm khác lại tấn công về phía đạo nhân trước mắt.

Thế nhưng tay đạo nhân kia chỉ nhẹ nhàng đảo kiếm ngọc, giống như một cánh cửa lớn được đóng lại thật chặt, khiến tất cả kiếm chiêu của La Chinh đều bị chắn hết ở bên ngoài, cẩn thận mà chặt chẽ.

“Leng keng leng keng…”

Trong thời gian vài nhịp thở, La Chinh đâm ra khoảng trên trăm kiếm, thế nhưng đạo nhân kia vẫn chỉ tới tới lui lui có một kiếm mà thôi!

Không cách nào phá tan được một kiếm này của gã…

Mày La Chinh nhíu lại càng ngày càng chặt, bây giờ hắn càng ngày càng cảm thấy kiếm pháp của mình có một vài khuyết điểm trí mạng.

Đại đạo chí giản tất nhiên là lợi hại, từng chiêu từng thức đều được tinh giản đến cực hạn, nhưng điểm cuối của cực hạn lại thiếu một chút biến hoá.

Chiêu thức vốn là do con người tạo ra, cho dù kiếm pháp căn bản là trụ cột trong tất cả những loại kiếm pháp, nhưng chúng vẫn có khả năng bị chọc thủng.

Hình như bản thân vẫn còn quá cố chấp trên mặt kiếm chiêu…

Kiếm pháp căn bản của hắn cũng không phải là đã đơn giản hoá đến cực hạn, mà sau cực hạn có lẽ vẫn còn một tầng nữa!

Đại đạo chí giản, ngộ tại thiên thành!

Sau khi đơn giản hoá đến cực hạn thì kiếm chiêu cũng mất đi ý nghĩa.

La Chinh lui về sau mấy bước, giữ vững khoảng cách nhất định với đạo nhân. Nhìn ý giễu cợt nhàn nhạt trên mặt gã, tia sáng trong mắt La Chinh càng ngày càng nhiều, giống như hai ngôi sao được khảm vào trong hốc mắt của hắn vậy.

“Hiểu…”

La Chinh cảm thấy hô hấp của mình bỗng nhiên nhanh hơn, một loại cảm giác hiểu ra thoải mái xoay quanh trong đầu hắn!

Sau khi kiếm pháp căn bản được La Chinh đơn giản hoá thì vẫn chưa từng thay đổi lần nào, thế nhưng La Chinh lại cảm thấy sự lĩnh ngộ của mình đối với kiếm chiêu lại dần dần đi đến gần cực hạn, trong đầu hắn như có một tầng ngăn cách rất mỏng, cản hắn tiếp tục lĩnh ngộ!